Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 139: Chương 139: Gặp Lại Trưởng Lão




Diệp Vân nhìn lệnh bài màu xanh giống như tiểu kiếm trong tay, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Bất quá hắn cũng không hỏi nhiều, đem lệnh bài cất vào trong người.

Rất nhanh, trước tiểu viện có một gã đệ tử mặc y phục màu trắng xuất hiện ở, đưa Diệp Vân ly khai.

“Không thể tưởng tượng được hắn có thể tu thành Tiểu Hấp Tinh Quyết.” Tô Hạo nhìn Diệp Vân biến mất tại chỗ rẽ, thấp giọng nói ra.

“Vẫn còn nhiều thứ huynh không nghĩ đến.” Thủy Thanh Huyên mỉm cười, tiếng nói nhu hòa.

“Nàng còn nhìn ra được gì sao?” Tô Hạo chau mày, trong mắt đầy mong chờ.

Thủy Thanh Huyên lắc đầu, nói: “Trong cơ thể hắn mơ hồ có một cỗ linh khí dị chủng, có thể ngăn cản quan sát của ta, nên ta chỉ nhìn ra Lôi Linh Chi Khí và Tiểu Hấp Tinh Quyết. Thế nhưng ta cảm giác còn có cái gì ẩn nấp trong đó, muốn quan sát cẩn thận hơn thì lại không thấy được gì.”

“Lại có thể che giấu được quan sát của nàng? Mặc dù là tu sĩ Kim Đan Cảnh mà nàng có thể nhìn một cái là biết được tu vi chính thức của hắn, trừ phi phá đan sinh anh mới ngăn cản được quan sát của nàng.” Trên mặt Tô Hạo lộ vẻ khó có thể tin. Mặc dù Thủy Thanh Huyên không có tu vi, nhưng nàng có năng lực kỳ dị bẩm sinh, chưa từng phạm phải sai lầm.

“Có lẽ đây là đệ tử duy nhất sau Lôi trưởng lão tìm hiểu Lôi Linh Chi Khí, sau này thành tựu khó mà hạn lượng.” Thủy Thanh Huyên gật gật đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Vốn dĩ ta muốn trực tiếp cho hắn vào nội môn Vô Ảnh Phong, sau đó tập trung bồi dưỡng, chắc hẳn không bao lâu là có thể đột phá lên Luyện Khí Cảnh, sau đó tu vi sẽ tiến triển nhanh đến thất trọng. Nhưng đáng tiếc, hắn lại được Tử trưởng lão nhìn trúng, coi như là phúc phần của hắn.” Trong lời nói Tô Hạo lộ vẻ tiếc nuối.

“Tu vi của Tử trưởng lão và huynh cũng tương đương nhau nên ai dạy bảo cũng vậy. Bất quá với tính cách của Tử Trưởng lão thì e rằng hắn sẽ không trực tiếp dạy, cuối cùng cũng sẽ đề cử cho huynh thôi, chúc mừng ngươi nha sư huynh, rốt cuộc thập đại đệ tử của Vô Ảnh Phong đã có thể gộp đủ.” Thủy Thanh Huyên che miệng cười khẽ, trong mắt tràn đầy nhu tình nhìn trượng phu.

Tô Hạo cầm chặt tay của vợ, cười nói: “Ta cũng nghĩ đến một tầng quan hệ như vậy, mới đơn giản để hắn về, hơn nữa cho hắn một cái lệnh bài, vì sớm muộn gì hắn cũng quay lại trở thành đệ tử của ta.”

“Nhiều tuổi rồi mà còn mỗi ngày tính toán hậu bối đệ tử, đúng là không biết xấu hổ.” Thủy Thanh Huyên nhìn hắn, nhu tình như nước.

Tô Hạo ngửa mặt lên trời cười to, tâm tình cực kỳ khoan khoái dễ chịu.

Bên kia, dưới sự hướng dẫn của tên đệ tử áo trắng, Diệp Vân nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, đi đến bên cạnh một chỗ truyền tống trận đơn giản. Sau đó chỉ trong nháy mắt liền về đến Thiên Chúc Phong.

Khoảnh khắc khi thân ảnh Diệp Vân trong truyền tống trận hiện ra thì lập tức nghe thấy hai âm thanh quen thuộc vang lên.

“Diệp sư huynh, nãy giờ chúng ta vẫn một mực chờ ngươi.”

“Ta đã nói, tiểu tử ngươi sẽ không ở lại Vô Ảnh Phong một mình đấy.”

Diệp Vân vừa bước ra truyền tống trận, liền thấy hai người Đoạn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng cười lao đến.

“Chúng ta đã cùng đi với nhau bên trong đại mộ, sao ta ở lại Vô Ảnh Phong một mình được đây?” Diệp Vân hướng hai người cười nghênh đón.

Ba người nhìn Thiên Chúc Phong, mặc dù thời gian ly khai chỉ mấy ngày ngắn ngủi, thế nhưng phảng phất giống như đã mấy chục năm.

“Nếu ba vị sư đệ đã trở về, như vậy thì đến khu vực đệ tử ngoại môn tìm Lan trưởng lão nha.” Đệ tử thủ hộ truyền tống trận nhìn bọn họ, tiếng nói lạnh lùng, mang theo một tia ghen ghét.

Hắn cũng không biết sau khi Diệp Vân bọn hắn tham gia tông môn thí luyện thì về nơi nào trước, chỉ biết là nếu còn sống trở về, sẽ có khen thưởng vô cùng phong phú đang chờ bọn hắn. Đây chính là một khoản tài nguyên lớn, dù là đệ tử nội môn củng phải đỏ mắt.

Đây chính là trọn vẹn hai mươi viên linh thạch thượng phẩm a, còn có một kiện linh khí trung phẩm. Trước tiên mặc kệ phẩm chất linh khí trung phẩm tốt hay xấu, đã có thể gọi là là linh khí trung phẩm, như vậy tất nhiên cực kỳ trân quý. Nếu mình không cách nào thi triển thì đem nó bán đi cũng có thể được tối thiểu trên trăm viên linh thạch thượng phẩm.

Bọn Diệp Vân cũng không để ý đến ghen ghét cùng hâm mộ của đệ tử thủ hộ, chỉ ôm quyền một cái, sau đó liền đi xuống chân núi.

Không bao lâu, ba người đã đến chân núi Thiên Chúc Phong, bước vào chỗ điện thờ thí luyện.

“Sư huynh, xin hỏi có Lan trưởng lão ở đây không?” Ba người Diệp Vân đi vào điện thờ thí luyện, thấp giọng hỏi một gã đệ tử ngồi sau chiếc bàn.

Tên đệ tử kia mặc hắc y, ngẩng đầu lườm bọn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đệ tử ngoại môn mới nhập môn cũng dám đến đây ngang ngược sao?”

Người này lại không nhận ra ba người trước mắt đã từng tham gia tỷ thí đạt được tông môn thí luyện và nằm trong tám thứ hạng đầu.

Diệp Vân khẽ giật mình, theo lý mà nói những ngày này thì danh tiếng hắn và Đoạn Thần Phong cũng khá cao, chỉ sợ toàn bộ người trên Thiên Chúc Phong đều biết bọn hắn. Thế nhưng thật khó mà tin tên đệ tử hắc y trước mắt này lại không nhận ra bọn hắn.

“A? Thoạt nhìn ngươi có vẻ rất lợi hại, lại còn mặc hắc bào, ngươi nên chịu trách nhiệm đối với từng lời mình đã nói ra nhé.” Đoạn Thần Phong hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh như băng.

Đệ tử áo đen chợt đứng lên, trong mắt tinh mang lập lòe, nói: “Một gã đệ tử ngoại môn Luyện Thể Cảnh thất trọng nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy, xem ra ngươi cũng không muốn sống nữa. Thôi được, hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi chết.”

Đoạn Thần Phong cười ha ha, trong tiếng nói tràn ngập trào phúng, nói: “Đến đây. Nhanh ra tay, nếu không dám thì sau này thấy gia gia ta lập tức phải đi né ra.”

Tuy cùng là đệ tử ngoại môn, nhưng dùng y phục màu xanh, vàng, đen, tím để phân chia cấp bậc. Ba người Diệp Vân mặc y phục màu xanh, nên hiển nhiên là đệ tử cấp thấp nhất, lại dám cùng đệ tử áo đen nói như vậy.

Đệ tử áo đen khẽ giật mình, lập tức cười ha hả, thiếu chút nữa là chảy cả nước mắt ra. Hắn nhìn về phía ba người, trong mắt mang theo thương hại, đệ tử áo xanh dám đắc tội đệ tử áo đen thì còn có thể sống tiếp ở Thiên Chúc Phong này sao? Mặc dù không chết, cũng sẽ bị chèn ép thê thảm giống như một con chó, vĩnh viễn không có ngày thoát khỏi.

“Tốt tốt tốt, thật sự là có tiền đồ. Tôn Minh Khôn ta tiến vào Thiên Chúc Phong suốt mười lăm năm, tự cho là hạng người nào cũng thấy qua, nhưng không thể tưởng tượng được hôm nay ta lại có thể thấy được đệ tử ngoại môn cuồng vọng như thế, còn là đệ tử áo xanh vừa mới nhập môn.” Đệ tử áo đen cười to liên tục, từ sau chiếc bàn đi ra.

Tôn Minh Khôn tiêu sái đi, mỗi bước mang theo một cỗ khí thế. Tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí Cảnh nhị trọng, tham gia khảo hạch nội môn đệ tử một lần nhưng không thông qua. Trong đám đệ tử ngoại môn thì tu vi của hắn cũng coi như không tệ, nếu không phải vì thiên phú hơi kém, thì chỉ sợ đã trở thành đệ tử nội môn.

Với tư cách là đệ tử ngoại môn lâu năm có uy tín, trong những năm gần đây chưa từng có người dám nói chuyện như thế với hắn.

Ba người Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ ngu.

“Vốn dĩ hôm nay tâm tình ta cực kém, tiểu tử Nam Thành vừa mới đạt tới Luyện Khí Cảnh, lại có thể được cao tầng triệu tập, cho đảm nhận chức vụ bên trên, trong khi tu vi của ta cao hơn lại bị phân phối đến đây, cấp nhiệm vụ cho đám tiểu tử con sâu cái kiến các ngươi, thật tức chết ta. Bất quá vừa đúng lúc, các ngươi đến tận cửa cho ta hả giận, nếu ta không khoản đãi các ngươi thật tốt thì không được.” Tôn Minh Khôn nhìn ba người, nhe răng cười.

Đoạn Thần Phong cười lạnh nói: “Đến đây, động thủ đi, ngược lại ta muốn xem ngươi có dám ra tay trong điện thí luyện hay không.”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám động thủ? Chỉ là Đệ tử áo xanh có tồn tại hèn mọn nhất, ta giết các ngươi thì tối đa cũng chỉ bị trách phạt một chút, các ngươi cho rằng tông môn sẽ che chở sao? Đúng là tức cười.” Tôn Minh Khôn cười lạnh đáp trả, trên bàn tay nổi lên một vầng sáng nhạt.

“Vậy ngươi nhanh động thủ thử đi.” Đoạn Thần Phong không sợ chút nào.Trên mặt hắn không có tới nửa phần kính sợ, giống như đang đối đầu là một gã đệ tử mới tiến vào luyện thể cảnh tạp dịch.

“Vậy đi chết đi!” Trong mắt Tôn Minh Khôn hiện lên sát ý, tức giận quát.

Chân khí trong tay Tôn Minh khôn ngưng tụ, bàn tay vung lên liền muốn đánh ra.

“Dừng tay!”

Nhưng vào lúc này, một giọng già nua truyền đến từ ngoài cửa mang theo một tia tức giận.

Tôn Minh Khôn nhíu mày, lập tức cười lạnh nói: “Ba con sâu cái kiến các ngươi, còn không quỳ xuống nghênh đón Lan trưởng lão.”

Vừa dứt lời thì thân ảnh Lan trưởng lão xuất hiện ở cửa ra vào.

“Lan trưởng lão, sao Lão nhân gia người lại đến đây?” Tôn Minh Khôn trở mặt rất nhanh, mặt mũi tràn đầy tươi cười.

“Nếu ta không đến, vậy các ngươi đã vô pháp vô thiên rồi, pháp tắc tông môn cũng không để trong mắt.” Lan trưởng lão liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói ra.

“Đúng vậy, các ngươi đã nghe chưa, chỉ là đệ tử áo xanh lại dám vô pháp vô thiên, trong mắt không có tôn trưởng (người bề trên), nếu Lan trưởng lão không đến thì e rằng còn dám động thủ với ta.” Tôn Minh Khôn lập tức gật đầu phụ họa, nhìn ba người Diệp Vân hừ lạnh một tiếng.

Lan trưởng lão nhíu mày, mãnh liệt quay đầu lại, lạnh giọng quát: “Người ta nói vô pháp vô thiên chính là ngươi, cút ra ngoài cho ta.”

Tôn Minh Khôn khẽ giật mình, hắn căn bản không nghĩ đến người Lan trưởng lão nói lại là mình, không khỏi sững sờ tại chỗ.

“Còn chưa cút sao? Hay muốn ta động thủ?” Giọng nói Lan trưởng lão lạnh băng, sắc bén như đao.

Khóe miệng Tôn Minh Khôn co quắp, hung hăng trợn mắt nhìn ba người Diệp Vân một cái, sau đó liền đi ra đại môn điện thờ thí luyện.

“Các ngươi đã trở về, rất tốt!” Lan trưởng lão xoay đầu lại, sắc mặt hơi trì hoãn.

Ba người Diệp Vân hành lễ với Lan trưởng lão, nói: “Ba người chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, có thể còn sống trở về từ thí luyện tông môn, góp sức cho Lan trưởng lão.”

“Một trăm tên đệ tử, cũng chỉ có ba người các ngươi trở về sao?” Lan trưởng lão nhìn chung quanh, thở dài.

Tuy rằng tông môn đều trợ cấp cho mỗi đệ tử chết đi, mà Lan trưởng lão bọn hắn cũng lấy được không ít chỗ tốt, nhưng thời điểm chứng kiến một trăm người đi mà cuối cùng chỉ còn ba người bọn họ, trong lòng vẫn không nhịn được ảm đạm.

Tuy rằng một trăm tên đệ tử ngoại môn không phải là đệ tử tinh nhuệ áo tím, nhưng đều có thiên phú tốt, có lẽ sau này không ít người có thể trở thành đệ tử nội môn.

Thế nhưng, hiện tại những đệ tử tiềm lực cực lớn này, đã mãi mãi ngủ say bên trong thí luyện tông môn, vĩnh viễn sẽ không trở về.

Diệp Vân thấy được trên mặt Lan trưởng lão ảm đạm, cũng không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu.

Lan trưởng lão chậm rãi thở ra một hồi khẩu khí, nhìn ba người gật đầu, nói: “Trở về là tốt rồi. Các ngươi đã trở về, vậy nghỉ ngơi trước, ngày mai ta sẽ thông báo mọi nơi, trưởng lão Thuần Vu Diễn sẽ tự mình cấp khen thưởng cho các ngươi, hơn nữa khảo thí tu vi cùng tâm tính, tấn thăng lên làm đệ tử nội môn.”

Trên mặt Dư Minh Hồng cùng Đoạn Thần Phong hiện lên mừng rỡ, đồng thời khom mình hành lễ: “Đa tạ Lan trưởng lão.”

Diệp Vân lẳng lặng đứng, chỉ hơi khom người, sau đó nói: “Vậy đệ tử xin phép cáo lui trước.”

“Ngươi định đi đâu?” Lan trưởng lão tò mò hỏi.

“Lúc trước Tử trưởng lão tại Tàng Vũ Các có nói, nếu đệ tử tham gia thí luyện tông môn mà còn sống trở về thì đến gặp hắn.” Diệp Vân chậm rãi nói.

Lan trưởng lão khẽ giật mình, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Vân, nhẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.