Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 130: Chương 130: Giết người đoạn bảo




Một giọng nói từ trên trời giáng xuống. Chỉ thấy vầng sáng màu vàng mờ ảo bay đến, lập tức đem Khúc Nhất Bình bao phủ lại.

Từng giọt máu trên người không ngừng chảy ra, khiến Khúc Nhất Bình nhìn như đóa hoa máu cực lớn.

Đám người Diệp Vân trợn mất há mồm, dường như không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình. Người từ trên trời giáng xuống rốt cuộc là ai, vậy mà có thể một kiếm đem Khúc Nhất Bình chém thành mảnh vụn?

Vầng sáng màu vàng tán đi, chỉ thấy một người đang mỉm cười đứng trên mặt đất, hai chân giẫm lên bãi máu, rồi từ từ nhẹ nhàng đem Thất Tuyệt Ma Đao cầm trên tay.

"La Văn Thành!"

Diệp Vân cùng Tô Linh hoảng sợ không nói nổi một lời. Không ai ngờ tới, người từ trên trời giáng xuống lại là người đầu tiên đi vào tầng thứ ba, La Văn Thành thập đại đệ tử Tuyệt Kiếm Phong.

Đây chính là Thất Tuyệt Ma Đao sao? Có chuôi đao này, cho dù Trúc Cơ không thành thì ta cũng không cần sợ đám người Đại sư huynh. Coi như là chống lại Sư Tôn, có thể đủ sức đánh một trận. Loại người như La Văn Thành thì sự tình cỡ Thất Tuyệt Ma Đao đã sớm nghe qua.

Diệp Vân nhíu mày. Sự xuất hiện của La Văn Thành là hoàn toàn ngoài ý muốn. Gã này tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng, chỉ cần chuyên tâm tu tuyện thì không mất bao lâu liền có thể trùng kích Trúc Cơ.

Bây giờ đám người Diệp Vân cũng không có ý định trực tiếp đối kháng với hắn.

"La sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi là người đầu tiên tiến vào tầng thứ ba hay sao?" Diệp Vân thở sâu, hắn muốn La Văn Thành ổn định tâm thần. Hoa Vận đại điện đã sụp đỗ, Diệp Vân chỉ cần giữ vững vị trí nơi đây đợi đến lúc đám người Âu Dương Vấn Thiên xuất hiện, như vậy La Văn thành không còn đường nào có thể trốn thoát.

"Ta trốn vào tầng thứ ba, không phải là muốn tìm kiếm bảo vật. Hoa Vận mộ địa cực kỳ quỷ dị, mà bảo vật trong đó lại có thể dễ dàng tìm kiếm như vậy sao?" Còn chưa kể đến việc bị sư tôn cùng sư huynh truy sát ở phía sau, nếu như một mực đi vào Thủy Vân Thần Điện, chẳng phải là tự tìm đường chết?" La Văn Thành nhếch miệng cười nói, cũng không liếc qua đám người Diệp Vân chỉ vuốt ve thanh Thất Tuyệt Ma Đao trong tay.

Trên mặt Diệp Vân lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói: "La sư huynh cần gì nói lời khiêm tốn, chắc hẳn ngươi cũng đã có được bảo vật của riêng mình, cho nên mới không cần mạo hiểm đi vào Thủy Vân Thần Điện. Cái tên Khúc Nhất Bình này nhiều lần cùng chúng ta đối nghịch, vốn định giết chết hắn, nhưng Tô Linh sư muội lại mềm lòng cầu xin tha thứ, hiện tại La sư huynh giúp ta đem hắn giết chết, thật sự là phải cảm tạ ngươi rồi."

La Văn Thành ngẩng đầu, cũng cười tủm tỉm nói: "Không cần cảm ơn, dù sao ta đã là tội nhân của Tuyệt Kiếm Phong, chỉ sợ ngày sau cùng Thiên Kiếm Tông không còn nữa điểm quan hệ, ngược lại cũng không sợ người của Tông Luật Điện đến bắt ta."

"Việc này liền đa tạ sư huynh rồi, chúng ta sau này có cơ hội sẽ gặp lại, cáo từ". Diệp Vân biết rõ tu vi cùng hắn còn có chêch lệch, cũng không chậm trễ, chắp tay ôm quyền liền rời đi.

La Văn Thành cười hắc hắc, nói: "Diệp sư đệ sao lại vội vàng rời đi, lại cần gì phải gấp gáp chứ? Muốn rời khỏi cũng rất dễ dàng mà, sư huynh ta niệm tình đồng môn cũng không làm khó các ngươi, chỉ cần đem tất cả các kiện bảo vật trên người các ngươi giao ra đây, thì liền có thể rời đi."

Hai mắt Diệp Vân nheo lại nói: "La sư huynh thật biết nói đùa, chúng ta tu vi thấp, tiến vào tầng thứ ba thì vẫn một mực ở trên mảnh đại dương này nữa bước không rời, như thế nào lại có được bảo vật đây chứ? Dù cho hai tầng trước có thu được chút ít bảo vật, nhưng làm sao có thể làm sư huynh để tâm được."

La Văn Thành cười lạnh nói: "Tại trong tầng thứ hai, Diệp sư đệ có được song bảo băng hỏa phối hợp, ít nhiều cũng là linh khí trung phẩm. Tuy rằng sư huynh cũng có vài món linh khí trung phẩm, nhưng không ai ngại việc mình có nhiều linh khí đâu nhỉ, phải không sư đệ?"

Diệp Vân cười khổ nói: "Nếu La sư huynh đã nói như vậy, mà ta không đem hai kiện linh khí ấy lấy ra thì có chút không được rồi. Có điều xin La sư huynh chờ cho một chút, để sư đệ đem ấn ký trên linh khí xóa đi, đỡ cho sư huynh tốn chút linh lực xóa đi ấn ký.

Diệp Vân có chút thủ đoạn, giả vờ giả vịt tìm trong túi trữ vật cả buổi, sau đó rốt cuộc đem Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn lấy ra.

"Sư đệ tu vi bình thường, nên việc xóa đi ấn ký tốn không ít thời gian mong La sư huynh bỏ qua cho."

La Văn Thành nhìn Diệp Vân, cười lạnh nói: "Diệp sư đệ, ngươi không phải là cố ý muốn kéo dài thời gian sao?"

Diệp Vân khẽ giật mình trên mặt có chút cười gượng, nói: "Không thể tưởng được vẫn bị La sư huynh phát hiện, nhưng cũng không sao, kéo được lúc nào hay lúc đó."

"Muốn chết!" La Văn Thành cuối cùng không thể kiên nhẫn được nữa, trường kiếm màu vàng trong tay tỏa ra vầng sáng lập lòe, lạnh lùng chỉ hướng Diệp Vân.

Ngược lại Diệp Vân không sợ hãi chút nào, bước lên một bước đem Tô Linh bảo vệ phía sau.

"La sư huynh, tông môn bồi dưỡng ngươi cũng không dễ dàng gì, nếu như bây giờ quay đầu có lẽ còn kịp."

"Còn muốn dùng lời nhảm nhí này lừa dối ta sao? Ngươi cho rằng ta thật sự ngu ngốc, có thể hai lần phạm phải sai lầm sao?" La Văn Thành cười lạnh một tiếng.

"Ai da, La sư huynh không nên phẫn nộ như vậy chứ. Ta chỉ thử xem có được không, nếu như thật sự không được vậy chỉ còn cách động tay động chân thôi." Diệp Vân hặc hặc cười cười.

Tiếng cười còn chưa dứt thì song bảo Băng Hỏa linh khí trong tay đột nhiên ném ra ngoài.

Hai kiện trung phẩm linh khí đón gió phóng đại, hóa thành một đạo hỏa diểm bùng cháy, một khối bang phách óng ánh, sáng long lanh, truyền ra u lam hàn quang.

Cùng lúc đó, trong tay Diệp Vân hiện lên quang hoa màu tím, quang mang này hình ảnh như nước chảy nhộn nhạo.

Tiếng sấm ù ù, điện quang phóng ra tứ phía.

Diệp Vân không ra tay thì thôi, một khi ra tay là dốc hết toàn lực.

Lôi Điện Vân Quang Kiếm thi triễn đã tới điểm cực hạn.

Lôi Vân Sơ Hiện!

Lôi Đình Vạn Quân!

Thần Lôi Diệt Thế!

Ba chiêu đều thi triển nối tiếp nhau.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thiên địa đều rơi vào lôi điện hải dương, chỉ có trên không trung, Hỏa Diễm cùng Băng Phách không có mất đi hào quang của mình.

Trong mắt La Văn Thành hiện lên nỗi khiếp sợ. Hắn chỉ căn bản không nghĩ tới, Diệp Vân lại có được bảo vật uy lực đến như vậy. Hơn nữa ba kiếm này ẩn chứa lực công kích vô cùng đáng sợ, đạo sau so với đạo trước càng thêm mạnh mẽ, cho dù tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí Cảnh thất trọng, nhưng lại không dám dễ dàng dùng tay không ngăn cản.

Trường kiếm màu vàng trong tay hắn chỉ một cái, quang mang màu vàng lờ mờ tại trên mũi kiếm bắn ra, kiếm quang gào thét cách không giết người. Đây là phương thức công kích của tu sĩ Luyện Khí Cảnh, dùng chân khí của bản thân truyền vào Linh Khí.

Dù sao trong lòng hắn cũng có một chút khinh địch, trong mắt hắn Diệp Vân chỉ là một gã Luyện Thể Cảnh thất trọng yếu ớt, cho dù có linh khí trung phẩm đi chăng nữa thì cũng không có cách nào phát huy ra uy lực quá mạnh mẽ, đối thủ như vậy cho dù có thêm cả trăm tên thì La Văn Thành không có một chút sợ hãi nào.

Nhưng mà cũng chính vì khinh địch mà làm cho hắn lâm vào thế bị động. Hỏa diễm bùng cháy hóa thành một đầu Hỏa Long gào thét lao tới. Băng phách trong tay phóng ra một đạo tinh quang cực kỳ băng hàn, giống như một cây kim dài tinh tế trong suốt phá không lao tới.

Mà công kích mạnh nhất không thể ngờ là thanh trường kiếm màu tím trong tay Diệp Vân. Ba chiêu Lôi Điện Vân Quang Kiếm giống như đồng thời chém ra, dung hợp lại một chỗ bạo phát ra uy lực cực lớn đến nỗi khó có thể hình dung.

Phanh!

Kiếm quang màu vàng đánh lên băng châm trước mắt thì chỉ thấy kiếm quang lập tức bị băng phong ngăn cản thế tiến tới.

Hỏa Long gào thét mà đến, lướt qua kiếm quang màu vàng đánh về phía La Văn Thành.

Đối mặt với Hỏa long không ngừng gào thét lao tới, La Văn Thành cũng không thèm để ý. Tuy rằng Liệt Diễm Bạo Vân chính là linh khí trung phẩm, nhưng không có chân khí thúc dục thì uy lực của nó còn chưa đủ cho hắn để tâm đến.

Công kích chính thức uy hiếp hắn đến từ trường kiếm màu tím. Lôi đình đầy trời, quang hoa màu tím chỉ dẫn xuống ngưng tụ thành một đoàn kiếp vân, tiếng sấm ù ù dựng lên, điện mang lập lòe nhanh chóng ngưng tụ thành một chỗ.

Oanh!

Không thể tin Lôi Điện Cửu Thiên từ đoàn kiếp vân nhìn sơ qua cũng không lớn lắm chợt sa xuống, hung hăng oanh kích hướng La Văn Thành.

La Văn Thành sắc mặt đại biến, một đạo Diệt Thế thần lôi ẩn chứa lực công kích hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Loại lực lượng này không phải Luyện Thể Cảnh có thể có được, cho dù là Luyện Khí Cảnh trung kỳ cũng không có khả năng đánh ra một chiêu có uy lực dữ tợn như vậy.

Lôi Điện Vân Quang Kiếm, ba kiếm hợp nhất vậy mà xuất ra lại có uy lực có thể so với công kích toàn lực của Luyện Khí Cảnh hậu kỳ.

La Văn Thành nhíu mày, trong tay thình lình xuất hiện một mặt khay ngọc sau đó hướng phía trên không trung hung hăng ném ra.

Oanh!

Thần lôi liền đánh trúng khay ngọc. Trong khoảnh khắc khay ngọc nứt vỡ hóa thành tro bụi.

Đúng lúc này, Hỏa Long cũng gào thét tiến đến, hỏa diễm đầy trời liền nuốt chửng La Văn Thành.

"Đây là Luyện Khí Cảnh hậu kỳ sao? Cũng chẳng có gì đặc biệt." Đoạn Thần Phong chứng kiến La Văn Thành gần như bị Diệp Vân đánh cho không có cách nào chống trả, kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, thật sự là quá bình thường. Diệp sư huynh quả nhiên lợi hại." Dư Minh Hồng gật gật đầu, phụ họa nói theo.

"Nói nhảm ít thôi, đi nhanh lên!"

Diệp Vân cùng Tô Linh gần như cùng nhau quát lớn, sau đó hai người cầm tay nhau hướng phía đại dương nhảy xuống.

"Tại sao phải đi?" Dư Minh Hồng khẽ giật mình, không kịp phản ứng. Chỉ cảm thấy một cỗ đại lực vỗ vào sau lưng hắn, thân hình hoảng hốt bay lên, liền rơi xuống đại dương.

Đoạn Thần Phong tại thời điểm Diệp Vân quát lớn cũng đã hiểu, Diệp Vân đánh ra đạo hỏa diễm Hỏa Long căn bản không có khả năng làm cho La Văn Thành bị thương.

Quả nhiên, lúc Diệp Vân rơi xuống đại dương trong nháy mắt liền thu hồi hai Linh Khí vào trong lòng bàn tay hắn.

Đoạn Thần Phong phản ứng cực nhanh, trở tay vỗ một chưởng vào sau lưng Dư Minh Hồng, sau đó thả người nhảy lên, nhảy vào bên trong đại dương.

Oanh!

Hỏa diễm đầy trời bị mạnh mẽ đánh tan, vô số ánh lửa hướng bốn phương tám hướng bay đi.

"Nghĩ như vậy là chạy thoát sao? Thật sự là ngây thơ." La Văn Thành tức giận, Hỏa Long mặc dù không tạo cho hắn bất kỳ tổn thương nào nhưng lại đốt rụi một bên lông mi cùng một đám tóc của hắn, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

Hắn không dừng lại chút nào, liền gấp rút bám theo đám người Diệp Vân, nhảy xuống đại dương.

Diệp Vân lần này thực sự đã tát lên mặt của hắn một cái. Đường đường là Thập đại đệ tử Tuyết Kiếm Phong mà lại bị một gã đệ tử ngoại môn Luyện Thể Cảnh thất trọng khiến cho hắn chật vật như vậy, nếu hắn không đem Diệp Vân chém thành trăm mảnh thì làm sao có thể nguôi ngoai cơn tức trong lòng.

Nhưng mà, ngay lúc thân thể hắn sắp rơi vào đại dương trong nháy mắt, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái gương.

La Văn Thành theo bản năng muốn dừng bước, nhưng tốc độ quá nhanh, muốn cưỡng ép dừng lại cũng đã chậm, đầu liền chạm vào gương.

Linh khí trong tay Diệp Vân rất nhiều, uy năng chồng chất, ai biết cái gương này là linh khí cấp bậc gì.

Nhưng mà một giây sau hắn liền phát hiện, cái gương này thật sự chẳng qua là tấm gương bình thường, không có chút khí túc linh khí dao động.

Hắn biết mình bị chơi xỏ!

La Văn Thành lập tức kịp phản ứng, vô cùng tức giận. Mắt thấy đám người Diệp Vân sắp biến mất bên trong đại dương, hắn liền thúc dục chân khí trong cơ thể hướng phía Diệp Vân gấp rút đuổi theo.

Dù sao hắn cũng là Luyện Khí thất trọng, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ cần một cái lên xuống liền xuất hiện ở bên cạnh Diệp Vân.

Đột nhiên hắn lại nhìn thấy một cái gương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.