Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 236: Chương 236: Huyễn Diệt Lôi Quang Độn




Hai bên khung treo chỉnh tề, có chừng mấy trăm quả quang cầu, phát ra màu sắc khác nhau, có cái mờ ảo, có cái lại phát ra ánh sáng rực rỡ.

Ở trong những quang cầu này đều phong ấn một môn tiên kỹ hoặc một môn công pháp. Trong tầng thứ tư này thì tất nhiên toàn bộ đều là tiên kỹ và công pháp cấp sáu.

Diệp Vân nhìn một hồi, khóe miệng không khỏi có chút nhếch lên.

Mấy trăm quả quang cầu phong ấn cả mấy trăm môn tiên kỹ cà công pháp, đúng là quá nhiều. Thối Tiên Tâm Pháp của hắn tu luyện vô cùng khó khăn, nhưng chỉ cần kiên trì thì tiền đồ sau này đúng là vô hạn. Mà những thần thông thuộc tính công kích của hắn thì lại càng không thiếu, thức thứ ba của Lôi Vân Điện Quang Kiếm của hắn còn chưa có tu luyện thành công, vẫn chưa thể phát ra được uy lực lớn nhất. Về phần Thiên Sinh Nhất Kiếm thì càng là một môn thần thông khó có thể tin, nó có thể thăng tiến theo sự tăng lên của tu vi. Diệp Vân đúng là không thể hiểu được là môn công pháp này đến từ đâu, mà Thất trưởng lão cũng không biết là còn có bao nhiêu bí mật trên người nữa, vậy mà lại sở hữu môn thần thông Thiên Sinh Nhất Kiếm khó có thể tưởng tượng này.

Thân thể Diệp Vân tuy rằng vô cùng mạnh mẽ, mà Thối Tiên Tâm Pháp có thể khiến cho thân thể tu thành Thánh Thể, nhưng mà muốn tu đến tầng thứ ba là Đại Thánh Thể thì căn bản không phải cứ có thời gian là được, mà cần phải có thiên đại cơ duyên. Diệp Vân hắn có thể dễ dàng tu luyện thành tầng đầu tiên là Kim Cương Thân, có thể đỡ được một kích của đệ tử Luyện Khí Cảnh tứ trọng mà không chút tổn hao.

Thế nhưng mà, hiện tại đối với hắn mà nói, Kim Cương Thân đã không còn đủ với hắn nữa. Hắn nhất định phải tu luyện thành tầng thứ hai, Đại Ma Thể, khiến cho cường độ nhục thể tăng lên một tầng nữa, giống như của Viễn Cổ Thần Ma, ngay cả bị cửu thiên thần lôi đánh trúng cũng không hề hấn gì.

Nhưng mà, Đại Ma Thể thì phải đạt đến Trúc Cơ Cảnh mới có thể tu luyện, đây chính là yêu cầu đầu tiên và duy nhất, không hề còn yêu cầu nào nữa.

Có lẽ, đối với Dương Hóa Long và Thần Thiên Vân, những đệ tử kinh tài tuyệt diễm kia mà nói thì việc tu đến Trúc Cơ Cảnh cũng không có quá khó khăn, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ như nước chảy thành sông mà thôi.

Thế nhưng, đối với Diệp Vân hắn thì lại khác. Thối Tiên Tâm Pháp cần kếp hợp cả trong lẫn ngoài, hỗ trợ lẫn nhau một cách hài hòa, đạt tới một cảnh giới cân bằng vô cùng vi diệu, lúc đó thì tu vi mới có thể tăng lên. Mà việc tăng tiến từng tiểu cảnh giới đã vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc từ Luyện Khí Cảnh đạt đến Trúc Cơ Cảnh, vượt qua cả một đại cảnh giới, với Diệp Vân thì đúng như là khó như lên trời.

Kỳ thật, có những lúc Diệp Vân hắn thỉnh thoảng lại có chút phân vân, liệu mình có nên tu luyện thêm một vài môn luyện thể thuật khác, nhanh chóng tăng cường độ nhục thân của mình lên hay không? Thế nhưng, hắn nhanh chóng bỏ qua loại ý nghĩ này. Tu luyện thân thể và tu luyện công pháp hoàn toàn khác nhau. Công pháp thì có thể tu luyện từ thấp đến cao, đầu tiên có thể tu luyện những môn thấp trước, sau đó thì tăng lên những môn cao hơn. Thế nhưng tu luyện thân thể thì lại khác. Một khi đã chọn một môn luyện thể thuật nào đó, nếu muốn đổi sang một môn khác thì phải phế bỏ toàn bộ những thành tựu của môn luyện thể thuật lúc trước, tu luyện lại từ đầu.

Phế bỏ những thành tựu của môn luyện thể thuật lúc trước để tu luyện lại, chưa nói đến việc tiêu tốn một lượng tài nguyên vô cùng lớn, mà việc phế bỏ thành tựu kia thì cũng không có mấy ai nguyện ý. Cho dù Diệp Vân hắn có nguyện ý phế bỏ, nhưng mà Thối Tiên Tâm Pháp thì hắn lại không thể bỏ qua được.

Bởi vì, Thối Tiên Tâm Pháp khác hẳn so với những công pháp luyện thể thông thường. Một khi bỏ đi thì trong ngoài đều phế, bắt đầu lại từ đầu. Nên Diệp Vân không hề muốn như vậy, huống chi bất luận là công pháp tu luyện thân thể hay là thần thông thì để tiến cấp đều vô cùng khó khăn, sao có thể nói tu luyện lại là tu luyện lại được cơ chứ?

Hiện tại, cái thiếu nhất của Diệp Vân chính là thuật về khinh công. Những pháp thuật về công kích thì hắn cũng đã có, tuy rằng trong thời gian ngắn thì hắn cũng khó có thể tu thành Đại Ma Thể, thế nhưng sau khi tu vi tăng lên thì cường độ nhục thân cũng sẽ tăng cường từng bước một. Cho dù không thể tu luyện thành Đại Ma Thể thì với phương thức của Luyện Khí Cảnh hắn cũng đã thành thạo, cũng có thể ngạnh kháng một kích của Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.

Nhưng mà, sau khi tu vi ngày càng tăng thì hắn cũng dần nhận ra, tốc độ và độ nhạy bén của thân thể trong khi đối chiến cũng có thể phối hợp với nhau.

Bình thường, hai gã võ giả có tu vi tương đương đối chiến với nhau, nếu như một bên có thân pháp nhanh nhẹn hơn bên kia, thì cho dù đối phương của mình, thực lực có cao hơn một chút thì cũng không thể nào thắng hắn được. Bởi vì ngươi không thể nào chạm được vào đối thủ thì sao có thể đánh bại được đối phương?

Hiện tại, điều Diệp Vân cần nhất chính là khiến cho thân pháp của mình tăng thêm một tầng mới.

Mấy trăm quả cầu ánh sáng treo lơ lửng, tản ra từng vầng sáng nhàn nhạt.

Diệp Vân hít một hơi thật sâu, đi vào giữa hai giá sách. Khi mắt hắn nhìn sang hai bên thì thấy mấy trăm quả cầu này cũng không được sếp đặt theo một thứ tự nào cả, thế nhưng hắn lại không hề có cảm giác lộn xộn gì cả.

Diệp Vân nhìn về phía một quả cầu màu lam nhạt, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào.

Trong khoảnh khắc, lòng bàn tay khẽ rung lên, lập tức có một luồng tin tức truyền vào đầu của hắn.

Du Ngư Quyết!

Thân như du ngư, khắp nơi vẫy vùng!

Không có nhiều tin tức, cũng vẻn vẹn có mấy chữ mà thôi.

Diệp Vân đúng thật không ngờ là mình vừa chạm vào quả cầu thứ nhất thì nó lại chính là một môn tiên kỹ về thân pháp có tên là Du Ngư Quyết. Danh như nghĩa, thân thể linh hoạt giống như loài cá bơi lội trong nước, đuôi nhẹ nhàng quẫy một cái là có thể thay đổi bất kỳ một góc độ nào, linh hoạt vô cùng.

Diệp Vân cũng không có chút vội vàng, bàn tay rời khỏi quả cầu thì tất cả tin tức liền biến mất.

Bàn tay hắn lại chạm vào một quả cầu màu hồng phía trên.

Nhất Tự Trảm Hồn Đao!

Tiên kỹ công kích cấp sáu, cũng không phải là thứ Diệp Vân quan tâm. Hắn không chút do dự, liền bỏ qua.

Thiên Long Thần Tượng công!

Công pháp cấp sáu, sau khi tu luyện thì có thần lực như voi, tu luyện đến cực hạn thì từ Thần Tượng hóa Thiên Long, nghe nói còn có thể có được sức mạnh của cả Thần Long nữa.

Nhưng mà, cái này cũng chỉ là công pháp cấp sáu, hơn nữa cũng không có khiếm khuyết mà chính là một môn công pháp đầy đủ. Thật sự có được sức mạnh của Thần Long thì đúng là không có khả năng.

Diệp Vân mỉm cười, quay người tiến về phía trước hai bước, nhìn về phía quả cầu tiếp theo.

Lạc Anh Phân Phi Chưởng!

Tứ Quý Kiếm Quyết!

Đoạn Hồn Chi Pháp!

Tinh Nguyệt Bí Quyết!

Diệp Vân nhìn nguyên một đám quang cầu, gần một trăm quả thì lông mày có chút nhíu lại. Vậy mà chỉ có vỏn vẹn hai môn công pháp về thân pháp, ngoài ra thì toàn bộ đều là công pháp và tiên kỹ về công kích và phòng ngự, tiên kỹ về thân pháp thì tương đối thưa thớt, hoặc có thể nói là không có bao nhiêu cả.

Hai môn thân pháp, một là Du Ngư Quyết, một môn còn lại là Thất Tinh Huyễn Bộ, lợi dụng bộ pháp để mê hoặc đối thủ, nhiếu loạn sự phán đoán của đối phương.

Đó cũng không phải là môn thân pháp mà Diệp Vân cần. Đối với cao thủ chân chính, muốn dùng ảo ảnh để mê hoặc đối phương thì trừ phi tu vi của ngươi phải cao hơn hẳn hắn, nếu không thì đúng là không thể dùng được. Nhưng mà, nếu tu vi đã cao hơn hẳn đối phương thì cần gì phải dùng đến ảo ảnh để mê hoặc đối phương?

Môn thân pháp này đối với DIệp Vân đúng là giống như gân gà, hoặc cũng chỉ có chút trợ giúp mà thôi, nhưng mà hắn cũng chẳng có thời gian mà tu luyện lâu dài.

Diệp Vân tiếp tục xem xét. Hắn có tổng cộng hai canh giờ, lúc trước đã xem xét một cách tỉ mỉ nên đã tốn mất hơn một canh giờ rồi.

Số quang cầu còn lại ước chừng gần hai trăm khỏa, Diệp Vân hắn nhất định phải vận dụng thời gian một cách hợp lí. Nếu không, một khi hai canh giờ vừa hết thì hắn liền bị truyền tống ra ngoài, như vậy đúng là phí phạm điểm cống hiến rồi.

Diệp Vân tiếp tục xem xét. Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một người đang ở lối vào, mặc quần ào màu trắng, mày kiếm tinh mâu, thần thái sáng sủa.

“Ồ, không nghĩ ra là tầng thứ tư còn có người nừa.” Tên đệ tử áo trắng vừa thấy Diệp Vân thì có chút sửng sốt.

Diệp Vân nhìn lại thì thấy tên đệ tử áo trắng này ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt hiền lành, giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia kinh ngạc, thế nhưng lại không có nửa điểm âm lãnh.

“Bái kiến sư huynh.” Diệp Vân nhẹ gật đầu với hắn, sau đó thì tiếp tục lựa chọn công pháp. Hiện tại thời gian của hắn cũng không còn nhiều, nên cũng không muốn lãng phí thêm nữa.

“Vị sư đệ này hẳn là người mới đến đây? Ngươi muốn lựa chọn công pháp hay tiên kỹ loại nào? Có lẽ ta cũng có thể giúp ngươi một tay đó.” Tên đệ tử áo trắng vừa cười vừa nói.

Diệp Vân nghe vậy thì có chút sửng sốt, sau đó liền quay đầu nói: “Ta là Diệp Vân, không biết sư huynh xưng hô thế nào? Ta đang muốn lựa chọn một vài môn công pháp về thân pháp, nhưng lại thấy nó có quá ít.”

“Thì ra ngươi là Diệp Vân, ta là Lữ Thiên Thu.” Trong mắt tên đệ tử áo trắng hiện ra một tia kinh ngạc, lập tức nói: “Tiên kỹ về thân pháp đúng là rất ít, trong tầng thứ tư này tổng cộng cũng chỉ có bốn môn mà thôi. Không biết Diệp sư đệ muốn chọn cái nào?”

Diệp Vân cũng không quan tâm đến sự kinh ngạc của Lữ Thiên Thu, nói: “Ta thấy việc tu luyện không phải là ngày một ngày hai có thể thành công, mà chính là một quá trình, mà công kích cũng không phải chỉ dựa vào mỗi sức mạnh. Sau nhiều lần chiến đấu thì ta nhận ra rằng, không chỉ riêng công kích, phòng ngự mà thân pháp cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Cao thủ so chiêu thì đôi khi, chỉ cần nhanh hơn một chút là có thể thay đổi được thế cục rồi.”

Lữ Thiên Thu nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Đúng vậy, có rất nhiều đệ tử đều không hiểu được như vậy. Bọn hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần chú ý đến công kích mà bỏ qua thân pháp thì đúng thật là ngây thơ. Tiên kỹ về thân pháp đúng là tương đối ít ỏi, không được coi trọng, nhưng mà trong tầng thứ tư này vẫn có bốn môn. Ta sẽ chỉ cho ngươi biết chúng ở đâu.”

Lữ Thiên Thu tiến lên hai bước, sau đó ngón tay khẽ gảy. Chỉ thấy bốn đạo ánh sáng từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, bắn vào bốn quả cầu.

Ánh mắt Diệp Vân xẹt qua Du Ngư Quyết và Thất Tinh Huyễn Bộ, rồi nhìn sang hai quả cầu khác.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào quả cầu thì hai luồng tin tức trước sau xuất hiện trong đầu của hắn.

Phượng Sí Thiên Tường!

Tiên kỹ thân pháp cấp sáu, sau khi tu luyện thì giống như có thêm hai cánh, có thể ngao du hư không, nháy mắt có thể vượt qua trăm dặm.

Huyễn Diệt Lôi Quang Độn!

Cần linh khí thuộc tính lôi để thúc giục, tu luyện đến cực hạn thì thân thể có thể hóa thành lôi đình, nháy mắt có thể bay đi trăm ngàn dặm.

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ.

Hai môn tiên kỹ thân pháp này không ngờ lại đúng như ý nguyện của hắn. Phượng Sí Thiên Tường là một môn thân pháp chuyên về tốc độ. Cứ nghĩ qua, nếu như trên lưng có hai cánh thì có thể thoải mái bay lượn trên không trung, mặc kệ là khi chiến đấu hoặc là khi bỏ chạy thì ngay lập tức có thể phi hành được trăm ngàn dặm. Vậy, khi chiến đấu thì có bao nhiêu tác dụng đây?

“Diệp Vân, ta thấy Huyễn Diệt Lôi Quang Độn có vẻ thích hợp với ngươi hơn đó.” Âm thanh của Lữ Thiên Thu lại vang lên.

Diệp Vân nhíu mày, sau đó cười nói: “Sao Lữ sư huynh lại nói vậy?”

“Ta nghe sư tôn đã nói qua, Diệp sư đệ ngươi đã tìm hiểu được lôi linh khí, luyện thành công Lôi Điện Vân Quang Kiếm, với tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng mà có thể gần như là tiếu ngạo toàn bộ Luyện Khí Cảnh. Vậy sao lại không chọn Huyện Diệt Lôi Quang Độn mà lại chọn Phượng Sí Thiên Tường đây?” Lữ Thiên Thu nở nụ cười, nhìn Diệp Vân nói.

Diệp Vân khẽ giật mình, nhìn Lữ Thiên Thu rồi hỏi: “Sư tôn trong miệng sư huynh là ai? Vậy mà lại có thể biết rõ ta đã tu luyện được lôi linh khí và Lôi Vân Điện Quang Kiếm?”

“Sư tôn của ngươi cũng chính là sư tôn của ta!” Lữ Thiên Thu nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện ra vẻ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.