Thanh âm của Diệp Vân dường như đến từ vực sâu địa ngục, cực kỳ băng hàn.
Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình hai người khẽ giật mình, có chút
không dám tin tưởng những gì vừa nghe được, Diệp Vân rõ ràng đang gây
hấn với bọn hắn? Hơn nữa trong lời nói tràn đầy vẻ trào phúng, trong
khoảnh khắc cả hai đều giận dữ.
Bọn hắn dù sao cũng là Trúc Cơ Cảnh lục trọng cao thủ, tại Tấn Quốc cũng là dưới một người trên vạn người.
Thân là hai Vương gia của Tấn Quốc, nắm trong tay sinh tử của vô số
người, ai mà dám nói chuyện như thế với bọn hắn? Ngay cả Thiên Kiếm Tông chủ Yến Trường Xuân cũng chưa bao giờ dám nói chuyện như thế với hai
người.
"Tiểu tử, láo xược."
Tính tình Đoàn Hồng Trình vốn nóng nảy, nghe được như thế làm sao có thể chịu được, lập tức nhảy dựng lên.
"Hai người các ngươi cùng lên đi!" Diệp Vân con mắt cũng không nháy, lạnh lùng quát.
Đoàn Hồng Trình làm sao có thể nhịn được, liền muốn lao ra.
Bỗng nhiên, Đoàn Uân Sa kéo hắn lại, chỉ thấy hắn thở ra một hơi rồi
chậm rãi nói:" Không nên vọng động, chuyện hôm nay không giống bình
thường, tình huống bây giờ chưa rõ, không thích hợp động thủ."
Đoàn Hồng Trình khẽ giật mình, cả giận nói:" Tình huống như thế nào
lại không rõ? Chỉ chờ sư huynh của Mai tiên sinh đến đây thì đám gà đất
chó kiểng này đều phải chết."
Đoàn Uân Sa nhíu mày, lạnh lùng nói:" Ngươi làm sao biết sư huynh của Mai Nghiễn Sinh sẽ bỏ qua cho chúng ta? Nếu phỏng đoán đúng thì hắn tối thiểu cũng là Kim Đan Cảnh hậu kỳ cao thủ, chúng ta trong mắt của hắn
chẳng khác gì con sâu cái kiến."
Đoàn Hồng Trình chần chờ một chút:" Ta và ngươi chính là Vương gia
của đương kim Tấn Quốc dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ hắn dám
làm xằng làm bậy hay sao?"
Đoàn Uân Sa hừ một tiếng nói:" Toàn bộ Tấn Quốc cũng không biết có
được bao nhiêu tên tu sĩ Kim Đan Cảnh , nếu gặp được Kim Đan Cảnh đỉnh
phong, thậm chí Nguyên Anh Cảnh cao thủ, đừng nói ta và ngươi, chính là
tất cả tu sĩ trong Tấn Quốc dưới mắt bọn họ chỉ sợ cũng không đáng giá
được nhắc tới, tiện tay muốn giết liền giết."
Đoàn Hồng Trình lại muốn nói tiếp, Đoàn Uân Sa dùng tay kéo hắn ra phía sau mình.
"Diệp Vân, chuyện hôm nay không phải ta và ngươi là nguyên nhân
chính, không cần phải liều mạng ngươi chết ta sống. Ta biết rõ trong
lòng ngươi đang nghĩ điều gì, chính là muốn trước khi Đại sư huynh của
Mai tiên sinh đến thì giải quyết xong mọi chuyện ở đây. Ngươi cứ yên
tâm, chúng ta tại đây tuyệt đối sẽ không động thủ." Đoàn Uân Sa nhìn
Diệp Vân, chậm rãi nói ra.
Diệp Vân chính là muốn có kết quả thế này, kỳ thật để cho hắn lấy một chọi hai chẳng có bất kỳ phần thắng nào, huống hồ trận chiến vừa rồi
với Thần Thiên Vân đã hao phí đại lượng Linh Khí, hầu như không thể nào
tiếp tục chiến đấu. Nếu hai người Đoàn Uân Sa như bọn "sửu nhi" cùng lúc lao đến thì hắn chỉ có nước giao cho Thất trưởng lão đứng ra đối phó.
Bất quá, cả hai người này chịu thua, thật không thể nào tốt hơn.
Ánh mắt Diệp Vân đảo qua những người khác, cuối cùng rơi vào trên mặt Đỗ Thuần Thiên : "Đỗ gia chủ, hay là ta cùng ngươi luận bàn một phen?"
Đỗ Thuần Thiên là hạng người nào? Nhìn mặt mà nói chuyện đã sớm thành tinh, chứng kiến Diệp Vân sắc mặt không thay đổi khiêu khích hai người
Đoàn Uân Sa, trong lòng đã sớm có đối sách.
Nếu như hai người Đoàn Uân Sa cùng Diệp Vân đại chiến, như vậy hắn
liền tỏ rõ lập trường, dù không thể nhảy vào "đánh hôi" cũng sẽ ở bên
lược trận. Bất quá, hai người này mặc dù đối mặt với khiêu khích nhưng
lại không ra tay, như vậy ý nghĩ trong lòng hai người này hắn đã hiểu
rõ, đã như thế thì cho dù Diệp Vân có khiêu khích hắn cũng sẽ không để ý tới.
"Hai vị Vương gia đã nói qua, chuyện hôm nay mấu chốt không nằm ở ta và ngươi, không cần phải tại lúc này lãng phí lực lượng."
Diệp Vân cười lạnh một tiếng, trong cơ thể hắn giờ phút này Linh Khí
hầu như khô kiệt, không thể tưởng được là cả ba người này rõ ràng không
nhìn ra tình trạng của hắn, có thể thấy được điểm mạnh này của thân thể, ít nhất bên ngoài nhìn thấy Diệp Vân không có hao phí bất kỳ lực lượng.
Bất quá điều này cũng là do Diệp Vân vừa rồi một kiếm chém chết Thần
Thiên Vân, cảnh tượng kinh hãi vừa rồi vẫn còn khắc sâu trong đầu mọi
người. Thần Thiên Vân là đệ tử được Thi trưởng lão bồi dưỡng tỉ mỉ,
trong tay Pháp Bảo đếm không hết, thần thông càng là tầng tầng lớp lớp,
huống chi còn có một đạo Huyễn Hóa Tam Tuyệt Thần Phù tồn tại. Nhưng mà
dù cho có vô số bảo vật như thế vẫn bị Diệp Vân một kiếm chém chết, ai
mà biết tiểu tử này thực lực đến trình độ nào, lạng quạng ra tay coi
chừng"ôm đầu máu", người thông minh tất nhiên không lựa chọn điều này.
Ánh mắt Diệp Vân tiếp tục đảo qua, những cao thủ của các tông phái
chứng kiến hắn nhìn sang, không khỏi né tránh ánh mắt của hắn, không dám cùng hắn nhìn nhau.
"Diệp đại ca, ngươi không sao chứ."
Vào thời khắc này, Thẩm Mặc từ bên người Yến Trường Xuân bay vút hạ xuống, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm.
Đối mặt Thẩm Mặc, trong lòng Diệp Vân còn có một tia bất mãn, bất quá hắn hít một hơi thật sâu, đem cái tia chú ý này ném ra sau đầu, cười
nói:" Tất nhiên không có việc gì, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta sao?"
Thẩm Mặc lắc đầu, nói:" ta biết được tu vi của Thần Thiên Vân, huống
hồ hắn có được đạo Thần Phù của Hi Linh Yêu Tộc, nếu muốn đơn giản chém
giết hắn là chuyện không thể nào. Diệp đại ca ngươi không có chuyện gì
là tốt rồi, ta chỗ này có một viên đan dược, ngươi tạm thời cầm lấy."
Nói xong, Thẩm Mặc cầm tay Diệp Vân nhét vào một viên đan dược.
Diệp Vân chỉ cảm thấy một quả dược hoàn ấm áp chuyển động tại lòng
bàn tay, mùi thuốc nhàn nhạt truyền vào mũi miệng, không khỏi vui vẻ
thoải mái, khoan khoái dễ chịu cực kỳ.
"Đây là đan dược gì?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi, nhìn xem quả đan dược màu đỏ trong tay.
"Một quả đan dược tầm thường mà thôi, có thể bổ sung một ít Linh Khí
tiêu hao, nếu là có tổn thương cũng có thể trị liệu một chút." Thẩm Mặc
vẫy vẫy tay, thấp giọng trả lời.
"Huyết Tham Hoàn? Đây là Huyết Tham Hoàn?"
Bỗng nhiên, một thanh âm tràn ngập khiếp sợ vang lên trong không
trung, truyền vào trong tai mọi người. Chỉ thấy Mai Nghiễn Sinh đang
đứng đằng xa thân hình lập lòe, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước
người Diệp Vân, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin, nhìn chằm chằm vào quả đan dược màu đỏ sậm trong lòng bàn tay hắn.
"Huyết Tham Hoàn? Rất quý giá sao?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
Mai Nghiễn Sinh khóe miệng co quắp hai lần, nước dãi chảy ròng ròng, bàn tay phải run run nâng lên tựa hồ muốn ra tay cướp đoạt.
"Mai Nghiễn Sinh, ngươi muốn làm gì?"
Vào thời khắc này, một đạo âm thanh lạnh như băng từ sau lưng Diệp
Vân truyền đến, chỉ cảm thấy một cỗ sát ý rét lạnh như băng bắn thẳng
đến.
"Mộ Dung Vô Tình ngươi đừng đa tâm, ta chỉ là thấy Huyết Tham Hoàn có chút kích động mà thôi." Mai Nghiễn Sinh thở sâu, ánh mắt rơi vào trên
mặt Thẩm Mặc.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tai sao lại có Huyết Tham Hoàn?"
Thẩm Mặc đứng bên cạnh Diệp Vân, đối mặt với Kim Đan Cảnh Mai Nghiễn Sinh không có chút nào kinh sợ.
"Mai tiên sinh ngươi đến từ nơi nào? Thật là đến từ Đại Tần đế quốc
sao? Ngươi đối với Đại Tần ta hiểu rõ còn chưa đủ sâu sắc đấy." Thẩm Mặc không đáp mà hỏi lại.
"Tiểu gia hỏa đừng vội đánh trống lãng, Huyết Tham Hoàn này chính là
Hoàng Tộc Đặc Cung đan dược ở Đại Tần đế quốc, ngươi chỉ là một gã đệ tử của Thiên Kiếm Tông, làm thế nào lại có được?" Mai Nghiễn Sinh kiềm chế kích động ở trong lòng, rất nhanh nói ra.
Hoàng Tộc Đặc Cung?
Bốn chữ này tuy rằng vang lên không lớn, nhưng lại nổ vang trong tai mỗi người.
Hoàng Tộc? Chẳng lẽ cái tên thiếu niên nhỏ bé gầy nhom này lại đến từ hoàng tộc của Đại Tần đế quốc?
Nếu đúng như thế, như vậy hắn đến Tấn Quốc làm gì? Gia nhập Thiên Kiếm Tông làm gì?
Nếu như Thẩm Mặc quả thật là Đại Tần đế quốc Hoàng Tộc mà nói, mặc kệ hắn là dòng chính hay là dòng thứ, ở đây tất cả mọi người không thể
trêu chọc, dù cho Đại sư huynh của Mai Nghiễn Sinh đến đây chắc hẵn cũng không dám dễ dàng xúc phạm đếm Thẩm Mặc.
Bất quá, nếu thật là Đại Tần đế quốc Hoàng Tộc đệ tử, làm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này đây?
"Chỉ là một quả đan dược mà thôi, Mai tiên sinh quá mức kích động
rồi." Thẩm Mặc cười cười, sau đó nhàn nhạt nói ra:" Diệp đại ca, không
nên cậy mạnh, cũng không nên sợ hãi quá mức để trong lòng."
Diệp Vân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Mặc, càng phát hiện nhìn
không thấu tên tiểu gia hỏa này, từ khi biết nhau đã cảm thấy hắn rất
thần bí. Thẩm Mặc tu vi cực thấp, nhưng mà tốc độ hấp thu Linh Thạch lại cực nhanh, tốc độ đó mặc dù là Diệp Vân bây giờ cũng cảm thấy không
cách nào so sánh. Có lẽ Đại Tần đế quốc Hoàng Tộc, trên người có được
thiên phú đặc thù.
Bất quá, Thẩm Mặc rốt cuộc có phải là Đại Tần đế quốc Hoàng Tộc hay
không, đối với Diệp Vân mà nói, hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ biết
là tình cảm giữa hai người sẽ không vì điều này mà tiêu tán.
Bất quá, trước mắt xem ra Thẩm Mặc không hề có nửa điểm cùng Diệp Vân bất hòa, mà là cực kỳ quan tâm. Nếu không, cũng sẽ không ngay lập tức
xuất ra Huyết Tham Hoàn.
"Tiểu Mặc, ta luôn xem ngươi là huynh đệ." Diệp Vân thở sâu một hơi, chậm rãi nói ra.
Thẩm Mặc mỉm cười, nói:" Cả đời này là như thế."
Hai người cười ha hả, ôm chặt lấy nhau ( bây giờ mới biết anh Vân và Thẩm Mặc là ...gay cmnr )