Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 207: Chương 207: Kiếm đạo lão tổ




Lão phu chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông!

Những lời này như sấm sét vang dội trong tai Diệp Vân, hắn lập tức ngây ra như phỗng, gần như không thể tin được những lời vừa rồi.

“Ngài, ngài là thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Tông? Diệp vân hít sâu vào, thấp giọng hỏi.

“Hẳn là vậy, có điều kỳ lạ là ta không thể nhớ tên của mình là gì, cả tên của những người khác trong Thiên Kiếm Tông nữa.” Hư ảnh lão hơi lấp lánh.

Lão giả này chẳng những quên tên mình, mà ngay cả tên những người cùng thời với lão cũng không nhớ một ai.

Diệp Vân tò mò hỏi: “Vậy ngài còn nhớ những gì?”

Lão giả nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Ta nhớ ta tu luyện qua một bí quyết công pháp vô cùng quái dị tên là Tiểu Hấp Tinh Quyết.”

Tiểu Hấp Tinh Quyết!

Diệp Vân khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, hắn vội vàng hỏi: “Vậy người không biết Tử trưởng lão? A, chính là Tử Sơn trưởng lão?”

Vừa dứt lời, hắn biết mình hỏi vô ích rồi, Tử trưởng lão mới bao nhiêu tuổi, còn lão giả trước mắt này đã bao nhiêu tuổi rồi.

“Ta không nhớ nổi tên của bất kì người nào, ngươi hỏi vậy cũng vô ích.” Diệp Vân vừa dứt lời, thanh âm của lão giả đã vang lên.

“Vậy người còn nhớ rõ cái gì?” Diệp Vân im lặng.

Lão giả bỗng nhiên cười nói: “ Hầu như cái gì ta cũng đều không nhớ, nhưng ta nhớ rõ nhất một thức kiếm pháp, nếu ngươi muốn học, ta vẫn có thể truyền thụ cho ngươi.”

“Kiếm pháp?” Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, hắn lắc đầu nói: “Ta có mấy chiêu kiếm pháp vẫn còn chưa hiểu hết, học nhiều hơn nữa cũng vô ích.”

“Kiếm chiêu? Tiểu tử, ngươi tùy tiện học được mấy chiêu liền cho đó là kiếm pháp rồi hả? Ngươi biết nguồn ngốc của kiếm pháp? Ngươi biết mùi vị của kiếm pháp, ngươi cũng biết Kiếm Ý và Kiếm Đạo thực sự to lớn mênh mông như thế nào.” Lão giả bỗng nhiên giận dữ, lập tức quát lên.

Diệp Vân sững sờ, lão nhân này cần gì phải nổi giận như vậy? Trên đời này kiếm pháp tu luyện nhiều như vậy, chẳng lẽ như lời lão nói, tùy tiện học sẽ không gọi là kiếm pháp à?

“Ngươi học kiếm pháp gì, thi triển cho ta xem, xem có làm bẩn đi cái chữ Kiếm này hay không.” Lão đầu giận dữ quát lên.

Diệp Vân nhún nhún vai, cười nói: “Nếu như tiền bối thật sự muốn xem, tiểu bối đành thất lễ.”

Trong tay Diệp Vân xuất hiện Tử Ảnh, sau đó khẽ run lên, hơi nóng đầy trời đột nhiên dừng lại, sau đó rất nhiều bông tuyết bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ phạm vi mấy trượng xung quay hắn.

“Băng Phong Thiên Lý!”

Diệp Vân khẽ quát một tiếng, Tử Ảnh Kiếm lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bên trong phạm vi mười trượng hầu như đều bị băng tuyết bao phủ, cho dù Hỏa Long Quật vốn vô cùng nóng, cũng đều lập tức bị trải lên một tầng sương trắng.

“Không ngờ là tiểu tử ngươi có được băng linh khí, có thể thi triển ra một chiêu như thế, miễn cưỡng có thể coi là kiếm pháp. Bất quá cũng chỉ là kiếp pháp, so với chính thức kiếm đạo còn kém xa.” Trong mắt lão giả sáng ngời, hiển nhiên là một chiêu này của Diệp Vân vượt qua dự liệu của lão.

“Kiếm đạo? Như thế nào được gọi là kiếm đạo?” Diệp Vân tò mò hỏi.

“Thiên địa pháp tắc, ẩn trong đó vô số Đại Đạo, kiếm đạo chính là một loại trong đó, uy lực tuyệt luân, một kiếm xuất ra, trảm Thiên phá Địa. Kiếm đạo của mỗi người là khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.” Lão đầu nói mơ hồ, lưu loát.

Lông mày diệp vân chau lên, nói: “Vậy là Tiền bối xem thường kiếm pháp của ta, nếu tiền bối không ngại có thể thi triển một chiêu cho vãn bối xem được chứ.”

Lão giả sững sờ, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: “Kiếm của ta làm sao có thể tùy tiện thi triển, ta nói rồi, một kiếm chém ta, Thiên Địa nghiền nát. Hỏa Long Quật này căn bản không thể chống lại.”

Diệp Vân cười ha ha: “Nếu tiền bối có một kiếm chiêu như thế, một kiếm là đủ trảm phá Hỏa Long Quật, thì sao vẫn bị nhốt tám trăm năm đây?

“Ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta không phải chân thực tồn tại, chỉ là một đạo thần hồn hư ảnh, nếu như trảm phá Hỏa Long Quật, chỉ sợ cũng sẽ nhanh tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn.” Lão giả lạnh lùng nói ra.

Lúc này Diệp Vân mới ngưng thần nhìn lại, quả nhiên như lời lão giả nói, bên trong quang ảnh sáng chói, lão rõ ràng chỉ là một đạo thần hồn hư ảnh, cũng không phải chân thực tồn tại.

“Bây giờ biết rồi chứ, mà thôi, ta không cần so đo với ngươi. Ngươi còn biết những kiếp pháp gì, thi triển ra xem, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một chút.” Lão giả vẫy vẫy tay, trên mặt hiện lên chút cô đơn.

Diệp Vân hít sâu một cái, Tử Ảnh Kiếm lập tức trở vào bao, sau đó hắn đứng im tại chỗ, trong nháy mắt khí thế đã thay đổi như vực sâu núi cao, không thể xem thường.

Tinh mang trong mắt lão giả hiện lên, mang theo vài phần chờ mong.

Tay Diệp Vân khoát lên Tử Ảnh Kiếm, sau đó đột nhiên rút ra, tử sắc quang ảnh giống như dòng nước chảy, vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

Một kiếm vô cùng đơn giản, chỉ là rút kiếm, đâm ra, sau đó là thôi.

“Tiền bối, người thấy thế nào?”

Trên mặt lão giả tràn đầy kinh ngạc, giống như đã gặp quỷ, sau nửa ngàu sửng sốt mới bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Thiên Sinh Nhất Kiếm, đây là Thiên Sinh Nhất Kiếm, ngươi làm sao có thể biết Thiên Sinh Nhất Kiếm này?”

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong lòng kinh ngạc không thôi, rõ ràng lão gả này nhận biết được Thiên Sinh Nhất Kiếm do Thất Trưởng Lão truyền thụ, thật là ngoài dự liệu của hắn.

“Nói, Thiên Sinh Nhất Kiếm này là ai truyền thụ cho ngươi hay sao? Một kiếm này không phải ai cũng đều có thể tu luyện thành công, yêu cầu vô cùng hà khắc, cho dù là thiên tài thông minh nhất cũng có thể không tu luyện thành công.” Lão giả vô cùng kích động, nhảy dựng lên bên trong quang ảnh sáng chói đằng kia.

Diệp Vân không nghĩ tới lão giả sẽ kích động như vậy, không thể không trả lời: “Đương nhiên là sư tôn ta truyền thụ, chẳng lẽ lại có thể tự mình lĩnh hội.”

“Ngươi nói là sư tôn ngươi cũng tu thành Thiên Sinh Nhất Kiếm? Không thể như thế, ngươi nói dối, một kiếm này thần diệu như thế nào, Thiên Kiếm Tông mấy trăm năm qua, chưa từng có người luyện thành, dù là ta năm đó cũng không cách nào lĩnh ngộ thành công, chẳng lẽ đối với kiếm đạo ngươi lại lĩnh ngộ hơn ta sao? Hai thầy trò các ngươi vậy mà đều tu luyện Thiên Sinh Nhất Kiếm, nói, có phải Thiên Sinh Nhất Kiếm đã bị phá giải hay không, tất cả mọi người đều có thể tu luyện thành công?” Tiếng nói của lão giả dồn dập, lớn tiếng la lên.

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Tất nhiên không phải, toàn bộ Thiên Kiếm Tông có thể thi triển một kiếm này đúng là chỉ có ta cùng sư tôn. Có điều ta rất muốn biết, một kiếm này thật sự lợi hại như thế? Có thể làm cho một vị kiếm đạo lão tổ như ngài cũng thất thố như vậy?”

Lão đầu càng như thế, Diệp Vân đối với Thiên Sinh Nhất Kiếm này càng hiếu kỳ, vì vậy hắn thuận thế vỗ mông ngựa, xưng hô lão là kiếm đạo lão tổ.

Xưng hô như thế quả nhiên có tác dụng, lão đầu nhìn như rất thích thú, dần dần bình tĩnh lại.

“Kiếm đạo lão tổ? Cái tên này cũng không tệ, nếu ta đã không nhớ ra tên, vậy hãy dùng danh xưng này đi, rất thích hợp.” Lão đầu đau đớn đau đớn nói, đồng thời không thèm để ý.

Diệp Vân mỉm cười, nói: “Lão tổ, Thiên Sinh Nhất Kiếm này ta cũng tình cờ luyện được, thần diệu trong đó cũng không rõ ràng lắm, kính xin lão tổ chỉ điểm.”

Kiếm đạo lão tổ ừ một tiếng, gật đầu nói: “Thiên Sinh Nhất Kiếm thật ra cũng không phải chỉ có một kiếm, bởi vì một kiếm này chính là căn bản, là kiếm pháp đơn giản nhất. Chính vì đơn giản nhất, nên hợp với Đại Đạo, bởi vậy nếu có thể lĩnh ngộ, uy lực cường hãn như vậy bạo phát ra sẽ làm cho người khác khó có thể tin.”

Diệp Vân chính xác đã hoàn toàn cảm thụ qua uy lực của Thiên Sinh Nhất Kiếm, Thất trưởng lão chỉ nhẹ nhàng một kiếm, đã khiến hắn có một loại ảo giác như Thiên Địa hư không đều bị nghiền nát.

“Một kiếm này đơn giản như thế, thuận hợp với Đại Đạo, chỉ cần có thể lĩnh ngộ, là có thể đem đủ loại lĩnh ngộ dung nhập vào nó, một kiếm biến mười kiếm, mười kiếm hóa trăm kiếm, trăm kiếm biến ra ngàn vạn, trong lúc nhất thời địch nhân phát hiện khắp thiên địa đều là kiếm vũ, không cách nào trốn tránh.” Thanh âm Kiếm đạo lão tổ có chút kích động.

“Thần diệu như vậy? Vừa rồi một kiếm kia của ta cũng chỉ có như vậy, cũng không quá mức cường đại.” Diệp Vân có chút không tin nói.

“Cũng không quá mức cường đại? Vừa rồi chân khí ngươi cũng không thúc giục, thì làm sao có thể thể hiện được lực công kích cường đại?” Kiếm đạo lão tổ gầm lên liên tục, tiếp tục nói: “Ta thấy chân khí trong cơ thể ngươi hùng hậu, dù cảnh giới mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng đã có thể chống lại đệ tử Luyện Khí Cảnh cấp cao rồi? Nếu như ngươi truyền chân khí vào một kiếm kia mặc dù Luyện Khí Cảnh đỉnh phong cũng không dám kinh thường, thậm chí sẽ vẫn lạc dưới kiếm của ngươi.”

Diệp Vân đã từng nghe qua Thất trưởng lão nói Thiên Sinh Nhất Kiếm có thể dung nhập các loại kỹ pháp, chỉ cần có thể dung hợp hoàn mỹ, thi triển ra sẽ thiên biến vạn hóa, uy lực vô cùng.

“Như vậy phải làm thế nào mới có thể dung nhập các loại kỹ pháp vào trong đó?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi.

“Khó khăn nhất của Thiên Sinh Nhất Kiếm chính là động tác rút kiếm đâm ra, nếu không có lĩnh ngộ, dù có luyện trên một vạn lần, mười vạn lần đều khó có thể đâm ra chính thức Thiên Sinh Nhất Kiếm. Bây giờ ngươi đã lĩnh ngộ, chỉ cần cẩn thận nghĩ xem làm sao để các kỹ pháp đã học được trước đây dung nhập trong đó, chỉ cần dùng tâm là có thể dung nhập, lĩnh ngộ đầu tiên là quan trọng nhất, sau đó chỉ cần dụng tâm chịu khó chịu khổ tu luyện là có thể được.” Kiếm đạo lão tổ vẫy vẫy tay, kiến thức về Thiên Sinh Nhất Kiếm của lão vô cùng đáng giá.

Diệp Vân cẩn thận ghi nhớ lại lời nói của kiếm đạo lão tổ, sau đó nhắm mắt lại, qua trọn thời gian nửa nén hương, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.

Lập tức liền thấy ngón tay phải hắn hợp lại thành kiếm, sau đó chậm rãi đâm ra ngoài về hướng bên trái vách núi.

Giờ khắc này, nếu Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng ở đây, chắc chắn hai người sẽ phải kinh sợ. Bởi vì bọn họ sẽ thấy được biến hóa trong một kiếm này của Diệp Vân đều là Tiên kỹ bọn họ hiểu rõ, nhiều biến hóa như vậy nhưng lại dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, không nhìn ra có điểm nào không ổn.

Gương mặt kiếm đạo lão tổ lại càng kinh ngạc, hắn chỉ mới nói qua một chút, không thể tin được Diệp Vân lại có thể hơi suy luận ra, sau đó dung nhập các Tiên kỹ khác vào một kiếm này, hơn nữa lại có thể hoàn hảo đâm ra, quả thực làm cho người ta không tin được.

“Thiên tài, chính là thiên tài, thiên tài tu luyện kiếm đạo đây sao!”

Kiếm đạo lão tổ lớn tiếng la lên, trong tiếng nói tràn đầy kích động.

Diệp Vân cũng không bị những lời này quấy nhiễu, thực tế căn bản hắn không nghe được, hắn cảm giác như mình đang đi vào một cảnh giới kỳ diệu.

Hắn dường như cảm thấy một kiếm này dung nhập hai đạo công kích vô cùng hoàn mỹ, giống như là biến hóa của một kiếm này, không có chút nào cảm thấy không lưu loát!

Chỗ thần diệu của Thiên Sinh Nhất Kiếm chính là lúc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.