Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 86: Chương 86: Kiếm rạn




“Nhiều lời vô ích, còn không mau chiến.”

Đỗ Kiếm Ngân hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường.

Diệp Vân cũng không thích nói nhiều, lúc này thấy Đỗ Kiếm Ngân nói như vậy thì cũng lười nói lời vô ích, mặt không biểu tình nhìn Đỗ Kiếm Ngân, trong tay hắc quang lóe lên, cầm Hắc Diệu Kiếm trong tay.

“Diệp Vân, dạy dỗ hắn tốt một chút.” Tô Linh sớm đã tức giận đầy bụng, lúc này vung nắm đấm trắng như tuyết lên, rồi nói một câu, nhưng sau đó lại khẩn trương nói thêm: “Ngươi phải cẩn thận đó.”

Diệp Vân nhẹ gật đầu, linh lực trong cơ thể liền cuộn lên. Linh lực vừa mới khởi động thì Diệp Vân liền nghe được thân thể của mình mơ hồ phát ra tiếng sấm cuồn cuộn.

Con mắt hắn hơi nheo lại, cảm giác được trong mỗi phần cơ thể của mình đều có điện mang ẩn chứa, huyền ảo khó tả.

“Ngươi cũng dùng kiếm? Nhìn tư thế cầm kiếm cũng không thuần thục, vậy mà trước mặt ta cũng dám dùng kiếm, quả thật là vũ nhục kiếm. Ngươi hôm nay phải chết không thể nghi ngờ!”

Vừa thấy tư thế Diệp Vân cầm kiếm, Đỗ Kiếm Ngân liền trừng mắt, giận đến tím mặt.

Lông mày Diệp Vân liền dựng lên.

Trong tiếng thét phẫn nộ, thân hình Đỗ Kiếm Ngân đã lướt lên, rồi lơ lửng trên không trung. Chỉ thấy trường kiếm trắng noãn trong tay hắn chỉ trong chớp mắt đã run rẩy mấy nghìn lần, mỗi một lần thì trên thân kiếm đều bắn ra một đạo kiếm quang, sau đó hội tụ trên không trung, tạo thành một đạo kiếm quang màu trắng.

“Kiếm này của ta là Kiếm Trảm Sơn Hà, tên như ý nghĩa, chém xuống một kiếm là núi đồi nứt vỡ, sông dài khô kiệt, uy lực vô song.” Đỗ Kiếm Ngân chậm rãi nói ra, tại thời khắc này mà hắn vẫn có tâm tình giải thích cho Diệp Vân nghe.

Cho đến khi nói xong thì hắn mới ngạo nghễ vung lên, đạo kiếm quang kia lập tức bay thẳng xuống, chém về phía đỉnh đầu của Diệp Vân.

Một kiếm này ẩn chứa uy lực, đúng như lời nói của Đỗ Kiếm Ngân, có thể khai sơn đoạn núi, uy lực cực lớn.

Đồng tử Diệp Vân co rụt lại, tinh mang mãnh liệt bắn ra.

Chỉ thấy hắn cũng nhảy dựng lên, linh lực sôi trào mạnh mẽ, chỉ nghe trong hư không vang lên tiếng sấm ù ù, điện xà bỗng nhiên xuất hiện.

“Lôi Điện Vân Quang Kiếm thức thứ nhất, Lôi Vân sơ hiện!”

Hắc Diệu Kiếm lập tức đâm ra, lôi quang bỗng nhiên từ hư không hiện ra, mà từng đạo điện xà từ lòng bàn tay hắn chui ra, quấn quanh Hắc Diệu Kiếm, xa xa nhìn lại thì giống như một đạo quang trụ gào thét lao đi, đâm thẳng vào kiếm quang màu trắng.

Oanh!

Hai kiếm chiêu phát ra uy lực như sóng to gió lớn mạnh mẽ đâm thẳng vào nhau, linh lực cuồng bạo lập tức tràn ra bốn phương tám hướng, giống như những cơn sóng, lan ra bốn phía. Cho dù với tu vi của Tô Linh, thiếu chút nữa cũng không cách nào đứng vững.

Cuồng phong tan đi, lôi quang tiêu tán, Đỗ Kiếm Ngân đã lui đến một bên của tế đàn, mà Diệp Vân lúc này vẫn đứng yên tại chỗ, không chút xê dịch nào.

“Ngươi vậy mà lại có thể chống lại một kiếm của ta, thật sự là không thể tưởng tượng được. Nhưng mà Trảm Thiên Khuyết của ta tổng cộng có năm chiêu, tuy ta mới chỉ tìm hiểu được ba chiêu, nhưng chắc chắn ngươi không thể chống lại được. Cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ, cũng không thể nào cản được ba chiêu của ta.” Trong mắt Đỗ Kiếm Ngân hiện ra một tia kinh dị, nhưng sau đó lập tức trở lại như thường. Hắn một lần nữa hoành kiếm trước ngực, nhàn nhạt nói.

“Ta thấy miệng lưỡi của ngươi còn lợi hại gấp trăm lần so với kiếm của ngươi đó.” Tô Linh thấy Diệp Vân không có chuyện gì thì thấy yên tâm, chiếc miệng xinh xắn vểnh lên, trào phúng cười rộ lên, nói với Đỗ Kiếm Ngân.

“Tiểu nha đầu, nếu ngươi dám vũ nhục kiếm của ta lần nữa thì ta sẽ cho ngươi trước khi chết phải chịu gấp đôi thống khổ.” Đỗ Kiếm Ngân cười lạnh, nhìn nàng, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía thanh trường kiếm trắng noãn trong tay mình.

“Một kiếm này, gọi là Kiếm Đoạn Lưu Tinh. Một kiếm đã ra thì lưu tinh đầy trời cũng hóa thành hư vô, muốn trốn cũng vô dụng, bởi vì cho dù ngươi trốn như thế nào thì đều phải tiếp lấy một kiếm mạnh nhất, đi chết đi!”

Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên đâm ra. Chỉ thấy kiếm quang từ trên mũi kiếm bắn ra, trong chốc lát liền biến thành ngàn vạn quang điểm, bao phủ lấy toàn bộ tế đàn.

Uy lực của một kiếm này, ở chỗ nhiều mà nhanh, khác hẳn với chiêu Kiếm Trảm Sơn Hà ẩn tàng man lực lúc trước. Điểm mạnh của kiếm này chính là phong bế tất cả đường lui và tránh né của địch nhân, bắt buộc ngươi phải đón đỡ chiêu này.

“Diệp Vân, cẩn thận!”

Tô Linh biến sắc. Với kiến thức của nàng ta đương nhiên có thể nhìn thấy điểm tinh diệu của kiếm này, trong đó ẩn chứa bao nhiêu uy lực, nàng mơ hồ có thể cảm nhận được.

Nhưng trên mặt Diệp Vân cũng không có nửa điểm kinh ngạc, chứ nói chi là ngưng trọng. Hắn bước lên một bước, không lùi mà tiến, Hắc Diệu Kiếm trong tay, trong khoảnh khắc liền đâm ra trăm ngàn đạo.

“Lôi Đình Vạn Quân!”

Lôi Điện Vân Quang Kiếm thức thứ hai, rốt cuộc tại thời khắc này được hắn thi triển ra. Nếu không phải hắn sau khi luyện hóa lôi điện màu tím, rồi thân thể được cải tạo, sau đó hấp thu quang ảnh tử sắc trên tế đàn, thì một kiếm này làm sao có thể đánh ra được.

Trong khoảnh khắc, khắp tế đàn đều là lôi đình, từng đạo lôi điện từ trong hư không phá không bắn đến, vô cùng vô tận.

Mỗi một đạo lôi đình đều đâm vào từng đạo quang ảnh của Kiếm Đoạn Lưu Tinh biến thành, không sót lại chút nào, mỗi một đạo kiếm quang đều bị đánh trúng, thậm chí còn có vài chục đạo hướng về phía Đô Kiếm Ngân, gào thét lao đến.

Vẻ ngạo nghễ trên mặt Đỗ Kiếm Ngân trong khoảnh khắc liền biến mất. Hắn thế nào cũng không nghĩ được là một chiêu Lôi ĐÌnh Vạn Quân của Diệp Vân lại có thể biến hóa tinh diệu và lại có uy lực tuyệt luân như vậy. Cho tới nay, hắn luôn cực kỳ tin tưởng đối với kiếm pháp của mình, hắn tin tưởng, cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ gặp hắn thì cũng trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn mà thôi.

Nhưng mà, tên thiếu niên này, tu vi rõ ràng chỉ là Luyện Thể lục trọng Thông Khiếu Cảnh, so với chính mình là Ngộ Khí Cảnh phải kém hơn rất nhiều. Nhưng hắn lại có thể chém ra một kiếm mà linh lực ẩn chứa trong đó tuyệt không thua kém mình.

“Sao lại có thể như thế?” Đỗ Kiếm Ngân tung người lên cao, trường kiếm trong tay cũng thu hồi lại, sau đó ở trước ngực biến ào thành mấy đóa kiếm hoa, cản trước người.

Oanh!

Hơn mười đạo lôi quang lao đến, nhưng thực sự cũng chỉ có ba đến năm đạo đánh trúng kiếm hoa. Chỉ nghe răng rắc vài tiếng, tất cả kiếm hoa liền hóa thành hư vô, mà điện mang lôi đình cũng không giảm tốc độ, ầm ầm đánh lên ngực Đỗ Kiếm Ngân.

Đỗ Kiếm Ngân chỉ cảm thấy một luồng man lực như thiết trùy đập vào ngực, thân hình lập tức bắn ra ngoài, đập vào vách tường cách đó mười trượng, sau đó mới rơi xuống đất.

“Đây là kiếm pháp gì?” Hắn cố gắng dùng trường kiếm chống đỡ thân thể, vô cùng khó nhọc đứng dậy, mà khóe miệng lúc này cũng tràn ra một tia máu đỏ tươi.

Diệp Vân nhướng mày, nói: “Chỉ là tiên kỹ cửu phẩm Lôi Điện Vân Quang Kiếm mà thôi, còn có một chiêu nữa, xem ngươi có tiếp được hay không.”

Lúc này, trong mắt Đỗ Kiếm Ngân không có chút sợ hãi nào, ngược lại thì lại hiện ra vẻ cuồng nhiệt.

Nhưng lại khiến cho Diệp Vân sửng sốt chính là, sau khi nghe câu nói của Diệp Vân thì Đỗ Kiếm Ngân không chút do dự, khẽ nói: “Khỏi cần, một kiếm vừa rồi ta đã không tiếp được, nói chi đến kiếm tiếp theo. Ngươi thắng!”

Tô Linh đồng dạng cũng không tin, hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nàng cũng nghĩ rằng Đỗ Kiếm Ngân chắc chắn vẫn chưa tung ra hết sức.

“Tu vi của ngươi so với ta thì vẫn thấp hơn một chút, mà cũng sử dụng kiếm. Vậy mà ngươi lại có thể thắng ta, điều này chứng tỏ ta đã lĩnh ngộ sai về kiếm, đó chính là sỉ nhục kiếm của ta.”

Kế tiếp, Đỗ Kiếm Ngân vô cùng dứt khoát cắm trường kiếm xuống đất, nói: “Ngươi giết ta đi!”

Hắn phản ứng như vậy lại khiến cho Diệp Vân có chút do dự.

Đúng lúc này thì ánh mắt Diệp Vân lại vừa vặn nhìn về phía mũi của Hắc Diệu Kiếm, khiến cho vẻ mặt của hắn có chút cứng lại.

Thân Hắc Diệu Kiếm nguyên bản bóng loáng như gương, vậy mà bây giờ thình lình lại có thể nhìn thấy rõ ràng vài vết rạn.

“Thanh kiếm này phẩm giai quá kém, hơn nữa cũng không thích hợp khi kết hợp với lôi điện.”

Trong lòng nhanh chóng đánh giá, cuối cùng hắn lập tức hiểu ra, lông mày nhíu lại càng sâu. Chỉ với tu vi hiện giờ, vừa mới thi triển một lần mà thanh Hắc Diệu Kiếm này đã xuất hiện mấy vết rạn. Nếu như quán chú lôi điện mãnh liệt thêm một chút thì chỉ sợ thanh Hắc Diệu Kiếm này cũng không thể chịu nổi nữa, chắc chắn sẽ nổ tung.

Diệp Vân ngẩng đầu lên, tiếp đó, ánh mắt hắn lại rơi vào thanh trường kiếm trắng noãn như ngọc trước người Đỗ Kiếm Ngân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.