Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 384: Chương 384: Kiếm Ý kinh hồn




Năm đạo pháp tắc, lĩnh ngộ trong đó bốn đạo, làm cho tu vi Diệp Vân đột nhiên tăng mạnh, rõ ràng ngưng tụ thành thần hồn, thành tựu Trúc Cơ Cảnh. Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của Diệp Vân, trong lòng của hắn rõ ràng, nếu như vẻn vẹn dựa vào Tô Hạo Bản Mệnh phù văn, tuyệt đối không có khả năng làm cho hắn có đột phá thật lớn như thế, mấu chốt trong đó chính là Tiên Ma Chi Tâm.

Tiên Ma Chi Tâm mỗi lần đều làm cho Diệp Vân cảm thấy kinh ngạc, lần này là vô cùng rung động. Nguyên bản Diệp Vân cảm thấy với tốc độ tu hành của mình, nếu muốn tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh, tối thiểu phải mất thời gian vài năm. Ai lại nghĩ đến Tiên Ma Chi Tâm sau khi hấp thu Tô Hạo Bản Mệnh phù văn lại phun ra năm đạo pháp tắc, Lôi, Hỏa, Băng, Không gian cùng Kiếm Ý. Bốn đạo pháp tắc trước đó làm cho tu vi Diệp Vân đột phá đến Trúc Cơ Cảnh, thực lực tăng trưởng đâu chỉ mấy chục lần.

Hiện tại, còn thừa lại một đạo Kiếm Ý.

Kiếm Ý, chính là Thiên Đạo trong tất cả kiếm tinh thần ngưng luyện mà thành, Kiếm Ý hóa nghìn hóa vạn, người hữu duyên có thể lĩnh ngộ được trong đó một đạo.

Đỗ Kiếm Ngâm chính là đã tìm hiểu đến Kiếm Ý, chẳng qua là hắn mới va chạm vào da lông, cũng không có chính thức lĩnh ngộ. Dù vậy, toàn bộ con người hắn cũng đã giống như một thanh lợi kiếm, sắc bén đến cực hạn. Cũng bởi vì một tia Kiếm Ý da lông này mà tu vi Đỗ Kiếm Ngâm tiến triển cực nhanh, tu vi chỉ Luyện Khí Cảnh đã có thể đủ sức đối kháng cùng Trúc Cơ Cảnh cao thủ, vượt cấp chiến đấu, đối với tu sĩ tìm hiểu Kiếm Ý mà nói, quả thực là chuyện thường ngày.

Trước mắt lại có một đạo Kiếm Ý nguyên vẹn, hơn nữa tất cả phức tạp trong đó đều bị Tiên Ma Chi tâm xóa đi, chỉ còn lại Kiếm Ý tinh thần. Chỉ cần có thể tìm hiểu được Kiếm Ý này thì lĩnh ngộ đối với kiếm của Diệp Vân sẽ đạt tới một cấp độ khó có thể tin, tuy rằng cảnh giới của hắn chưa đủ nhưng mà khi xuất ra một kiếm tất nhiên uy lực sẽ gia tăng mãnh liệt.

Kiếm Ý giống như một thanh tiểu kiếm lơ lửng sâu trong linh hồn của hắn, tản mát ra quang mang nhàn nhạt. Chỉ vẻn vẹn hào quang nhàn nhạt này đã làm cho người ta có cảm giác sắc bén đánh đâu thắng đó.

Diệp Vân nín hơi ngưng thần, trong lòng của hắn biết rõ, Kiếm Ý này chính là mấu chốt trong mấu chốt, một khi lĩnh ngộ, thực lực như ngựa phi gia tăng gấp mười lần, những nơi cầm kiếm đi qua, hết thảy đều bị xuyên thấu.

Thần Niệm Diệp Vân nhẹ nhàng bao trùm lên đó, muốn tìm hiểu chân ý trong đó.

Bỗng nhiên, tia sáng Kiếm Ý tản mát ra đột nhiên chuyển một cái, cảm giác sắc bén đánh đâu thắng đó lập tức biến mất sạch sẽ, rồi lại có một cỗ Linh Hồn hùng vĩ, uyên bác cuồn cuộn lan ra từ đó làm cho trong lòng có một sự nghiêm túc, chính khí hiên ngang.

Kiếm Ý biến thành một ý chí chính nghĩa cuồn cuộn, phảng phất như thiên kiếm phá vỡ trời xanh, đến từ Vũ Trụ Hồng Hoang, ánh sáng chiếu xạ Cửu Châu, hết thảy bọn kẻ xấu không còn chỗ nào lẩn trốn.

Trong lòng Diệp Vân rùng mình, Kiếm Ý lại còn có thể biến hóa như thế này.

Không đợi cho sự kinh ngạc trong lòng hắn tiêu tán, thiên kiếm cuồn cuộn bỗng nhiên chuyển một cái lại biến ảo hình thái một lần nữa, hạo nhiên chính khí không còn sót lại một chút gì. Sâu trong linh hồn một cỗ Kiếm Ý cao ngạo, tà ác, bất công đến mức tận cùng tự nhiên sinh ra.

Không cách nào diễn tả bằng ngôn từ sự cô độc cùng kiêu ngạo trong cỗ Kiếm Ý này, có thể cảm nhận rõ ràng trong đó ác niệm cùng thành kiến. Tựa hồ trong Thiên Địa hết thảy mọi thứ đều là địch nhân của Kiếm Ý này, chỉ có hủy diệt thế giới, chặt đứt tất cả mới có thể phát tiết hận ý trong lòng.

Trong nội tâm của Diệp Vân bỗng nhiên khó chịu đến cực hạn, hắn hầu như trở nên điên cuồng, hận ý trong lòng toát ra, những dĩ vãng cực khổ trước đây đều hiện ra trước mắt, hắn muốn đem tất cả những người trước kia khi dễ hắn chém giết toàn bộ, một tên cũng không để lại.

Mơ hồ trong đó hắn tựa hồ muốn hận trời, hận đất, hận hết thảy tất cả, sát ý trong lòng bốc lên chỉ thiếu một chút là muốn thoát ly thân thể đi ra, càn quét thế gian.

Bỗng nhiên một cỗ chi ý mát lạnh từ sâu trong mi tâm của Diệp Vân truyền đến, Hắc Bạch quang ảnh rót thành một dòng nhỏ lạnh buốt tiến vào chỗ sâu trong linh hồn của hắn.

Hết thảy tất cả hận ý đều biến mất vô tung vô ảnh, bên trong Thần Niệm của Diệp Vân chỉ thấy một thanh tiểu kiếm tản ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, đạo Kiếm Ý thứ năm ở trước mặt hắn hơi hơi xoay tròn.

Mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, nghĩ lại mà sợ không thôi.

Diệp Vân biết rõ vừa rồi nếu như không phải Tiên Ma Chi Tâm phóng xuất ra một cỗ Thanh Lưu đưa hắn tỉnh lại từ Hận Thiên Hận Địa, giờ phút này hắn tất nhiên sẽ bị giết chóc cùng tà ác che kín tâm trí, biến thành một cỗ máy móc chỉ biết giết chóc.

“Kiếm Ý thật đáng sợ, chính tà chỉ trong một ý niệm, thật dễ dàng giống như lật bàn tay.” Diệp Vân thở sâu, chậm rãi đem sự kinh hãi trong lòng xua đi, Thần Niệm một lần nữa lại bao trùm phía trên Kiếm Ý.

Hào quang nhu hòa không phát sinh biến hóa, Thần Niệm đơn giản bao trùm lên Kiếm Ý.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ Kiếm Ý tựa hồ cùng tâm thần hắn tương liên từ rất lâu rồi vọt tới, Kiếm Ý này tựa hồ đã sớm quen biết với hắn từ lâu, giống như một vật yêu quý đã từng mất đi giờ phút này đã quay lại bên người.

Không có bất kỳ kháng cự nào, Kiếm Ý cứ như vậy mà sát nhập vào thân thể của hắn.

Diệp Vân nhắm mắt ngưng thần, nhận thức lấy biến hóa trong đó.

Thời gian như một dòng suối lưu chuyển chậm rãi chảy xuôi.

Cũng không biết qua bao lâu, hai mắt Diệp Vân chậm rãi mở ra, một đạo tinh mang từ đó bắn ra phá không mà đi.

Hắn vươn người đứng dậy, một cảm giác sắc bén đến mức tận cùng từ trên người hắn lan ra, Diệp Vân chính là một thanh trường kiếm, một thanh trường kiếm bất khả chiến bại.

Khí thế biến đổi, hạo nhiên chính khí bỗng nhiên xuất hiện, Diệp Vân đứng trên mặt đất rồi bỗng như thân hình xuất hiện trong không trung, to lớn vô cùng, thần quang từ thân người lan ra, chiếu rọi khắp mặt đất, tiêu diệt hết kẻ ác, chính khí trường tồn, không thể nhìn thẳng vào đó.

Khí thế lại một lần nữa biến hóa, ý chí cao ngạo cực hạn cùng với bất công xuất hiện trên người Diệp Vân, hắn dường như trở thành một thanh thần kiếm tà đạo, đối kháng với hết thảy.

Khí thế lại biến hóa lần nữa, bất kể là hạo nhiên chính khí hay là tà ý bất công đều tiêu tán không còn, chỉ có Diệp Vân lẳng lặng đứng đấy, tiếng chim hót côn trùng kêu vang hơn mười dặm xung quanh đều truyền đến, vang lên bên tai.

Thở ra!

Diệp Vân chậm rãi thở ra xả giận, kích động trong lòng bình phục xuống, một nét vui vẻ hiện lên trên khóe miệng.

Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, lĩnh ngộ Lôi, Hỏa, Băng cùng Không Gian Pháp Tắc, lại thêm tìm hiểu phương pháp công kích trong cực hạn pháp tắc, Kiếm Ý. Giờ phút này thực lực chân chính của hắn so với lúc trước tăng lên đâu chỉ gấp trăm lần, hiện tại nhìn qua những người tu vi Trúc Cơ Cảnh, chỉ sợ đã không có đối thủ, kể cả Mộ Dung Vô Tình, cũng không là cái đinh gì đối với hắn.

Diệp Vân tràn đầy tin tưởng, vui sướng trong lòng, với tu vi hiện tại của hắn thì ở Đại Tần đế quốc cho dù cao thủ nhiều như mây, cường giả như cá diếc sang sông hắn cũng không sợ, Thiên Kiếm Tông bí tàng ngàn năm trước nhất định phải đạt được bởi vì trong đó rất có thể có linh đan có thể trị liệu cho Tô Linh.

“Ồ, tu vi của tiểu tử ngươi như thế nào lại tăng vọt thành như vậy? Làm sao có thể?”

Ngay thời điểm Diệp Vân đang cảm khái, một thanh âm tràn ngập kinh hãi từ bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp truyền đến.

Diệp Vân cười cười, nói: "Lão tổ, giờ phút này tu vi của ta đã là Trúc Cơ, đạo thần hồn thứ hai của ngươi, chắc hẳn là có thể cùng ngươi dung hợp rất nhanh thôi."

Kiếm Đạo lão tổ sau nửa ngày không nói gì, trọn vẹn qua mười hơi thở mới cười ha ha, trong tiếng cười tràn đầy cuồng hỉ.

Thực lực chân chính của Diệp Vân hắn đã biết, thời điểm lúc trước tu vi chỉ mới là Luyện Khí Cảnh đã có thể cùng Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng thậm chí lục trọng cao thủ dây dưa, giờ phút này hắn ngưng luyện thần hồn thành tựu Trúc Cơ Cảnh, với thực lực của hắn thì nhìn khắp Trúc Cơ Cảnh không có ai là đối thủ, mặc dù là Kim Đan Cảnh sơ kỳ chỉ sợ cũng có sức đánh một trận.

Đương nhiên là lão còn không biết Diệp Vân đã tìm hiểu được năm đạo pháp tắc, bằng không mà nói tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ giống như vậy.

“Đạo thần hồn thứ hai của ta chính là bị trấn áp tại Đại Tần Đế quốc, chỗ trung tâm của Khôn Nguyên sơn mạch.” Kiếm Đạo lão tổ kiềm chế kích động trong lòng, nôn nóng nói ra.

Diệp Vân ồ một tiếng, nói:” Đã biết, hiện tại không rảnh quản chuyện của ngươi, trước mắt phải đem Tô Linh cứu tỉnh lại mới là việc chính.”

“Xú tiểu tử ngươi nói cái gì? Có phải không muốn sống nữa hay không, hai chuyện này căn bản là không xung đột với nhau, bí tàng của Thiên Kiếm Tông ở giữa Khôn Nguyên sơn mạch.”

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong mắt tinh mang lập lòe, nói” Tốt, ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.