Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 317: Chương 317: Kim Đan Cảnh cường giả




Kiếm quang như cầu vồng, từ chân trời phá không mà tới.

Đợi đến lúc trung niên nam tử ngự kiếm tới, tất cả mọi người đều nhìn vào hắn.

"Mai tiên sinh, ngài rút cuộc đã tới." Đỗ Thuần Thiên tiến ra đón, gương mặt tươi cười.

"Đỗ gia chủ, ta nhận được tin tức của ngươi liền tới ngay, không trì hoãn chút nào." Trung niên nam tử quang ảnh dưới chân thu vào, Thanh Phong đại kiếm cũng biến mất vô tung.

"Mai tiên sinh quả thật là người giữ chữ tín, Thuần Thiên xin cảm ơn." Đỗ Thuần Thiên thi lễ cực kỳ cung kính.

Mai tiên sinh gật gật đầu, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Thất trưởng lão.

"Kin Đan Cảnh?"

Thanh âm của Thất trưởng lão tuy rằng không hùng hồn nhưng cực kỳ rõ ràng.

"Ta xem ngươi cũng chỉ có chênh lệch nửa bước mà thôi." Mai tiên sinh cũng không trả lời câu trên, chỉ vừa cười vừa nói.

Kim Đan Cảnh!

Hai người đối thoại cực kỳ đơn giản nhưng lọt vào tai mọi người lại như là sấm sét nổ vang, làm mọi người có cảm giác như muốn lung lay sụp đổ.

Kim Đan Cảnh, đây chính là mục tiêu cả đời của tuyệt đại bộ phận Tu Hành Giả, tu luyện đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, cường giả muốn đạt thành Kim Đan Cảnh chỉ sợ cũng ngàn người được một, cực kỳ khó khăn.

Tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh liền đột phá gông cùm xiềng xích, có được thọ nguyên lâu dài. Mấu chốt quan trọng nhất là có thể cảm thụ rõ ràng Không Gian Pháp Tắc, tuy rằng không nhất định có thể lĩnh ngộ hoàn toàn, nhưng mà chỉ cần tìm hiểu được một tia, một phần cũng khiến cho tu vi của ngươi tăng tiến nhanh.

Đặc biệt là đối với không gian trận pháp cùng cấm chế lý giải, sẽ gặp đến tình trạng bất khả tư nghị. Kim Đan Cảnh khi tu luyện đến cực hạn, giơ tay nhấc chân liền có thể bố trí ra không gian cấm chế, nếu không chú ý rất có thể chỉ sau một khắc liền bị không gian cấm chế giam cầm hoặc là di chuyển đi. Cao thủ tranh chấp với nhau, chỉ cần hơn kém nhau một chút là đủ để thân tử linh tiêu, đừng nói đang lúc tấn công hoặc phòng thủ đột nhiên bị dịch chuyển đi hoặc giam cầm thì điều đó đồng nghĩa với tử vong.

Thiên Kiếm Tông tại Tấn Quốc thành lập đã có nghìn năm, trong những văn tự dài dòng buồn chán để lại cho đời sau có ghi chép Kim Đan Cảnh cường giả cũng chỉ có năm người, hơn nữa gã Kim Đan Cảnh cuối cùng xuất hiện đã cách đây mấy trăm năm về trước, từ đó về sau không còn ai có thể đạt tới Kim Đan Cảnh.

Về phần Tấn Quốc Vương Thất cùng với Đỗ gia, trong nghìn năm qua trùng kích đến Kim Đan Cảnh thì lại càng thưa thớt, cả hai phe cộng lại cũng chỉ có ba người, Vương Thất một người, Đỗ gia hai người nhưng cũng là chuyện mấy trăm năm về trước.

Bởi vậy có thể thấy được muốn tu thành Kim Đan là một chuyện khó khăn như thế nào!

Trước mắt mọi người là một gã Kim Đan Cảnh cường giả, hắn đang mỉm cười, nhìn thoáng qua chẳng thấy khí thế gì cả.

Nhung mà, vừa rồi chỉ một chiêu Nhất Kiếm Tây Lai ngự không đạp kiếm mà đến đã đủ để cho thấy thân phận của hắn, chỉ có tu vi đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong về sau tiến thêm một bước tìm hiểu không gian đại đạo Kim Đan Cảnh tu sĩ mới có thể ngự kiếm phi hành vạn dặm. Lấy thí dụ là Tô Hạo, mặc dù là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ cao thủ, tuy rằng cũng có thể đạp không phi hành, miễn cưỡng lăng không nhưng không bền bĩ, chưa đủ trăm dặm phải hạ xuống để tinh luyện chân khí mới có thể tiếp tục phi hành.

"Mai tiên sinh, đây là hai vị Vương gia của Tấn Quốc Vương Thất, Uân Thân Vương cùng Hồng Thân Vương." Đỗ Thuần Thiên rất hài lòng với phản ứng của mọi người, chỉ vào hai người Đoàn Uân Sa giới thiệu.

Mai tiên sinh gật gật đầu, ánh mắt nhu hòa.

"Đỗ gia chủ thật là chiếu cố đến bọn ta." Hai người Đoàn Hồng Trình vội vàng hành lễ, nói:" Mai tiên sinh đường xa vạn dặm đến đây, chúng ta thân là Tấn Quốc Vương Thất nhưng không kịp nghênh đón, kính xin Mai tiên sinh thứ lỗi."

Mai tiên sinh vậy vẫy tay, nói:" Kẻ không biết không có tội. Còn nữa, hôm nay ta tới đây là để trợ giúp Đỗ gia chủ giải quyết một ít chuyện, chính là vì muôn dân trăm họ mà ra tay, hai vị không cần khách khí."

"Tiên sinh cao thượng." Hai vị Vương gia khom người cúi chào, cực kỳ khiêm tốn.

Bọn hắn tại Tấn Quốc đích thật là Vương gia, tu vi cũng đạt đến Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ Tấn Quốc cũng tính là cao thủ hàng đầu. Nhưng mà trước mặt Kim Đan Cảnh tu sĩ, bọn hắn quả thật không là cái gì cả, nếu Mai tiên sinh muốn thì có thể đem bọn chúng giải quyết trong vòng...một nốt nhạc.

"Chủ tọa chắc hẳn là Thiên Kiếm Tông chủ, tại hạ Mai Nghiễn Sinh, nghe nói quý tông xuất hiện Yêu Tộc huyết mạch, liền không ngại đường xa vạn dặm đến đây, suốt đêm đi gấp may mắn đến đây kịp thời. Hiện tại, phiền tông chủ đem Yêu Tộc huyết mạch giao ra đây, ta phong ấn lực lượng nàng ta, mang về Đại Tần đế quốc trừ khử." Mai tiên sinh trên mặt tươi cười, chậm rãi nói.

Yến Trường Xuân nhíu mày, không trả lời ngay, trầm ngâm một chút mới hỏi:" Các hạ thật sự là từ Đại Tần đế quốc đến đây? Tin tức Yêu Tộc huyết mạch mới chỉ có ba ngày đã lan truyền đến Đại Tần đế quốc? Dù cho có truyền tới thì với tốc độ của các hạ làm sao có thể đi đến đây chỉ trong ba ngày?"

Mai Nghiễn Sinh đứng chắp tay, nét mặt thong dong bình tĩnh:" Xem ra Thiên Kiếm Tông chủ cũng không biết, Đại tần đế quốc cùng với Tấn Quốc trong vương thành có Truyền Tống pháp trận tồn tại, đừng nói là cách xa nhau vạn dặm, cho dù là xa hơn cũng không thành vấn đề, Từ Tấn Quốc vương thành đến đây, lấy thực lực của ta, cũng chỉ là hai canh giờ mà thôi."

Yến Trường Xuân nhíu mày tỏ ra nghi hoặc, lập tức cười nói:" Các hạ Nhất Kiếm Tây Lai, chắc hẳn là đã mỏi mệt, Thiên Kiếm Tông ta là thượng quốc sứ giả xin mời khách phương xa một bữa cơm tẩy trần, về phần loại chuyện nhỏ nhặt Yêu Tộc huyết mạch này để mấy ngày nữa rồi hãy nói."

"Trường Xuân huynh, Yêu Tộc chính là tử địch của nhân tộc, bất luận thế nào việc huyết mạch xuất hiện sẽ có khả năng độc hại sinh linh, như thế sao gọi là việc nhỏ?" Đỗ Thuần Thiên lời nói vang lên.

"Đỗ gia chủ nói không sai. Yêu Tộc huyết mạch hoàn toàn chính xác không phải là chuyện nhỏ, dù cho tại Đại Tần đế quốc trong hai trăm năm qua cũng chỉ xuất hiện có ba lần, may mà phát hiện kịp thời nên cũng chưa tạo thành nguy hại." Mai Nghiễn Sinh gật gật đầu, vừa cười vừa nói.

Mai Nghiễn Sinh nhìn thấy Yến Trường Xuân không nói, liền nói tiếp:" Ta biết đệ tử mang Yêu Tộc huyết mạch chính là đệ tử cực kỳ thiên phú của Thiên Kiếm Tông, bất quá vì an nguy của Nhân tộc xin tông chủ đừng chần chờ nữa."

"Hừ! Đệ tử của Thiên Kiếm Tông ta thì sẽ do Thiên Kiếm Tông ta xử lý, không cần các ngươi đến đây!" Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thấp giọng quát lên.

"Vị này chắc hẳn chính là Thất trưởng lão rồi, tu vi của ngươi không tệ, trong cơ thể chân cương đã cô đọng thành đan chất lỏng, rất có hy vọng đan chất lỏng ngưng tụ, hội tụ thành đan. Bất quá tu vi hiện tại của ngươi cũng còn chênh lệch một tí, so với Kim Đan Cảnh nhìn như chỉ còn cách nửa bước , kỳ thật nửa bước này giống như rãnh trời, rất khó vượt qua." Mai Nghiễn Sinh quay đầu về phía Thất trưởng lão, thần sắc tỏ ra bộ dáng thong dong.

Thất trưởng lão trong mắt hiện lên tinh mang, lạnh lùng nói:" Muốn biết có khoảng cách hay không, không bằng thử ra tay một lần ?"

Mai Nghiễn Sinh mỉm cười, nói: "Một cái cảnh giới một mảnh bầu trời, ta không muốn khi dễ ngươi."

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Thất trưởng lão cười lạnh liên tục.

Trong khoảnh khắc, trong Thiên Thần Điện bầu không khí trở nên cực kỳ ngưng trọng, có cảm giác như một loại gió giật trước khi cơn bão kéo đến, trong lòng của mỗi người cảm giác khó chịu dâng lên trùng trùng điệp điệp.

"Ai nói trong hai trăm năm qua Đại Tần đế quốc xuất hiện chỉ có ba lần Yêu Tộc huyết mạch?"

Đột nhiên, một thanh âm hơi non nớt vang lên.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một gã thiếu niên gầy yếu từ phía sau Thiên Thần Điện chậm rãi đi ra.

Lông mày Diệp Vân chợt nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn cùng kinh ngạc. Người thiếu niên gầy gò trước mặt chính là Thẩm Mặc, kẻ đã được cao tầng của Thiên Kiếm Tông mang đi hơn một năm nay.

"Tiểu mặc, là ngươi?" Diệp Vân lao ra trước hai bước, hô lên đầy vẻ kinh sợ.

"Diệp đại ca, là ta!" Thiếu niên gật gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, chạy ra đón chào.

Hai người từ lúc chia tay nhau tại Thiên Chúc Phong đến nay chưa từng gặp lại, Diệp Vân cũng không có bất kỳ tin tức nào, hắn từng hỏi qua Tô Hạo, nhưng Tô Hạo thân là Vô Ảnh Phong chủ cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của người đệ tử này.

"Tiều tử ngươi một năm nay chui rúc ở cái xó nào thế? Như thế nào mà vóc dáng cũng không có trưởng thành, vẫn gầy yếu như ngày nào." Diệp Vân véo véo cánh tay Thẩm Mặc, vừa cười vừa nói.

"Ta đi theo sư tôn tu luyện, không lúc nào ngừng nghĩ." Thẩm Mặc vui vẻ trả lời.

Diệp Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:" Cuối cùng là tiểu tử ngươi đi đâu? Ta tìm ngươi khắp nơi cũng không có tin tức gì, đúng rồi sư tôn ngươi rốt cuộc là ai? Ta có biết hay không?"

Thẩm Mặc mỉm cười, không có trả lời, hắn xoay người sang chỗ khác, thi lễ về phía trên một cái:" Tham kiến sư tôn!"

"Ngươi thật là hồ đồ, lại chạy ra đây." Yến Trường Xuân thanh âm tràn ngập sự sủng ái, gương mặt lộ ra vẻ thương yêu.

"Sư tôn ngươi là tông chủ đại nhân?" Diệp Vân đứng yên như trời trồng, hắn tuy rằng nghĩ tới Thẩm Mặc được cao tầng Thiên Kiếm Tông nhìn trúng nhưng lại không ngờ cao tầng đó chính là tông chủ Yến Trường Xuân, phải biết rằng lúc thời điểm Thẩm Mặc được mang đi gã chỉ mới có tu vi khoảng Luyện Thể cảnh nhất trọng hay nhị trọng mà thôi.

"Đúng vậy! Sư tôn trong năm qua dốc lòng dạy bảo, thật sự là hao hết tâm thần, Thẩm Mặc vô cùng cảm kích." Thẩm Mặc gật gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Mai Nghiễn Sinh, nhưng không có nửa phần kinh hoàng.

"Tiều bằng hữu, ngươi vừa mới nói cái gì? Chẳng lẽ Đại Tần đế quốc xuất hiện Yêu Tộc huyết mạch không phải là ba lần?" Mai Nghiễn Sinh thoáng thất thần nhưng lập tức khôi phục lại.

Thẩm Mặc nhìn hắn một cái, gật đầu nói:" Tất nhiên là không phải, tổng cộng xuất hiện ba trăm bảy mươi bốn lần!"

Toàn trường xôn xao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.