Trong ánh mắt của Thất trưởng lão hiện lên một đạo
băng lam, cố nhìn rõ kim quang đang bao trùm Hỏa Vân Thánh Giả lại cảm
thấy con mắt đau đớn, căn bản là không nhìn thấy được mảy may gì.
Tô Hạo tất nhiên cũng ráng trợn trừng con mắt ra để nhìn nhưng cũng không cách nào thấy được mảy may.
“Hỏa Vân Thánh Giả chẳng những không chết mà không tổn thương đến một cọng… lông.”
Đột nhiên thanh âm của Thủy Thanh Huyên vang lên trên không trung, truyền vào tai mọi người.
Tất nhiên mọi người bốn phía đều cho rằng Thủy Thanh Huyên đang “chém gió”, bọn người Thất trưởng lão còn không cách nào nhìn thấu trong đó
thì Thủy Thanh Huyên chỉ là một phàm nhân không cách nào tu luyện tại
sao có thể nhìn thấu được Hỏa Vân Thánh Giả trong kim quang?
Bất quá Diệp Vân lại biết rõ Thủy Thanh Huyên chính là người của Hi
Linh yêu tộc, có một loại thần thông thiên phú đặc thù, phát triển đến
mức tận cùng có thể nhìn thấu hết thảy. Thủy Thanh Huyên dù cho không có tu vi lại có thể nhìn thấu cảnh giới của bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ Cảnh nào
thậm chí là công pháp tu luyện, về phần có nhìn thấu được Kim Đan Cảnh
hay không thì chưa biết.
Tô Hạo cùng mấy người Thất trưởng lão tất nhiên biết được điểm đặc
biệt đó của Thủy Thanh Huyên, không khỏi nhíu mày. Nếu như Thủy Thanh
Huyên đã nói như thế thì chắc rằng Hỏa Vân Thánh Giả cũng không bị
thương.
Nhưng nếu như Hỏa Vân Thánh Giả bị năm đạo cầu vồng Thần diệu hội tụ
thành phục ma thất luyện đánh trúng mà không chết thì thực lực của hắn
không khỏi cũng quá kinh khủng.
Thất trưởng lão cùng Tô Hạo nhìn nhau đều thấy được vẻ khiếp sợ trên
mặt đối phương, hai người đồng thời gật đầu, chậm rãi lui về sau hai
bước.
Trong lòng Diệp Vân minh bạch, hai vị sư tôn của hắn muốn thừa địp
này chạy trốn khỏi Thiên Thần Phong, nếu đợi đến khi Hỏa Vân Thánh Giả
và đám người Tất Hạo phân ra thắng bại thì bọn hắn không còn cơ hội để
rời đi.
Nếu như Tô Linh cùng với Thủy Thanh Huyên rơi vào trong tay Tất Hạo
tất nhiên sẽ bị cưỡng ép tăng cường Linh Lực, kích phát Yêu Tộc huyết
mạch trong cơ thể thức tỉnh để thân thể được cường đại đủ sức nhận được
năng lượng Kim Đan rót vào, sau đó thi triển phương pháp thay mận đổi
đào dùng để chống lại Thiên Địa Lôi Kiếp.
Kết cục như vậy ai cũng không muốn để nó phát sinh, hiện tại chỉ có mau chóng rời đi.
Chẳng qua là hiện tại cả tòa Thiên Thần Phong đều bị phong tỏa, muốn chạy thoát phải qua tay của Yến Trường Xuân.
Tô Hạo cùng với Thất trưởng lão có quan hệ không tệ với Yến Trường
Xuân, tại sự kiện lần này Yến Trường Xuân nhìn qua có vẻ thiên vị nhưng
kỳ thật đối với Tô Linh đã âm thầm bảo vệ, bằng không mà nói hắn sớm
liên thủ với Thi trưởng lão bắt giữ Tô Linh. Chắc hẳn hắn sẽ không chính thức ngăn trở.
Trọng điểm là ở hai người Tất Hạo cùng với Hỏa Vân Thánh Giả, hai
người này tu vi đều cao đến không thể tưởng tượng nổi, huống hồ Thủy
Thanh Huyên đã từng nói qua có khả năng Tô Linh đã bị thần thức của Hỏa
Vân Thánh Giả khóa chặt, dù có chạy xa vạn dặm cũng sẽ bị hắn tìm được.
Hỏa Vân Thánh Giả có tu vi như thế có thể lợi dụng thần thức khóa
chặt đối phương sau đó đuổi giết dù đối phương cách xa vạn dăm, như vậy
Tất Hạo tự nhiên cũng có khả năng như thế, bởi vậy mặc kệ bên nào thắng
được đều bị truy kích vạn dăm, trừ phi là lưỡng bại câu thương mới có
thể chạy thoát.
Thất trưởng lão cùng Tô Hạo chẳng qua là lui về sau hai bước, sau khi nghĩ đến điều mấu chốt đó trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn.
“Đừng chần chờ làm gì, dù sao phải thử mới biết, nhanh lên.” Diệp Vân thấy vẻ do dự trong mắt hai người, nhỏ giọng nói ra.
Tô Hạo cùng Thất trưởng lão khẽ giật mình lập tức tỉnh ngộ lại, không sai, có muốn thử thì phải nhanh. Nếu thật sự có thể trốn thoát thì tốt
nhất, nếu như chạy không thoát thì cũng không khác gì với tình cảnh hiện tại. Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên quả quyết sẽ không bỏ rơi Tô Linh mà
trốn đi. Mà Diệp Vân đã nói lúc trước đã tỏ rõ lập trường tuyệt đối sẽ
không bỏ rơi Tô Linh.
Tô Hạo cùng Diệp Vân sẽ không bỏ đi, Thất trưởng lão sao lại có thể
ly khai một mình? Bởi vậy bất kể như thế nào thì việc trốn không thoát
hay ở lại tại chỗ đều không khác gì nhau, nếu đã vậy tại sao không đánh
cược một lần?
Bốn người nhìn nhau, đã minh bạch điểm mấu chốt trong đó lập tức
không chút do dự mang theo Tô Linh cùng Tô Ngâm Tuyết nhắm hướng chân
núi Thiên Thần Phong bỏ chạy.
Chẳng qua không chờ bọn hắn chạy đến quảng trường đã nghe được một
tiếng vang thật lớn, lập tức kim quang đầy trời bao trùm cả thiên địa.
Kim quang mãnh liệt bắn ra, một cỗ kình khí trên toàn bộ bầu trời bắt đầu khởi động, tuy rằng không phải rất mãnh liệt nhưng có một loại lực
lượng kỳ lạ đem Linh khí từ bốn phương tám hướng đều hấp thu đến đây.
Đám người Diệp Vân đột nhiên quay đầu lại, đã thấy giữa kim quang đầy trời thân ảnh của Hỏa Vân Thánh Giả lẳng lặng đứng đấy, sắc mặt thong
dong không có chút nào sợ hãi, con mắt hắn khép hờ, Linh khí từ bốn
phương tám hướng mãnh liệt kéo tới sau đó dũng mãnh nhập vào trong cơ
thể hắn.
“Thiên Địa Vô Cực, Kim Quang Quyết!”
Thanh âm của Hỏa Vân Thánh Giả quanh quẩn tại không trung của Thiên Thần Phong sau đó chui vào tai mọi người.
Trong một chớp mắt, chỉ thấy kim quang đầy trời thu vào hội tụ thành
một đoàn kim quang lớn cỡ nắm tay được Hỏa Vân Thánh Giả giữ tại lòng
bàn tay, giống như thực chất.
Ba chữ Kim Quang Quyết vừa ra khỏi miệng thì kim quang màu vàng bằng
quả đấm ầm ầm xuất ra, hướng về hư ảnh tượng thần trên đỉnh đầu Kim
trưởng lão bắn tới.
Kim quang vượt qua thời không, hầu như ngay lập tức đã xuất hiện
trước tượng thần, HƯU…U…U một tiếng, kim quang trực tiếp xuyên thấu hư
ảnh tượng thần chui ra từ mặt bên kia.
Quang cầu màu vàng sau khi xuyên thấu tượng thần trên đỉnh đầu Kim
trưởng lão không dừng lại chút nào, trên không trung chuyển hướng ngay
lập tức xuyên thấu hư ảnh tượng thần trên đỉnh đầu Tưởng Hướng.
Ngay sau đó, quang cầu màu vàng không gặp bất kỳ trở ngại gì chỉ
trong nháy mắt đánh thủng ba hư ảnh tượng thần còn lại, quang cầu màu
vàng trên không trung hơi chậm lại sau đó nổ đùng một phát biến thành
mây khói.
Năm hư ảnh tượng thần đứng sừng sửng giữa hư không, nhìn qua thập phần uy thế không ai dám nhìn thẳng.
Chỉ sau đó một khắc, trên năm hư ảnh tượng thần bỗng nhiên xuất hiện
từng đạo kim sắc quang mang rất nhỏ như những cọng lông trâu. Ngay sau
đó những quang ảnh như cọng lông trâu màu vàng này mãnh liệt khuếch tán
ra, trải rộng trên toàn thân tượng thần rồi mãnh liệt nhập vào cơ thể.
Chỉ thấy năm hư ảnh tượng thần trong khoảnh khắc bùng lên kim quang,
quang ảnh sáng chói, sau một khắc liền oanh một tiếng rồi hóa thành mây
khói bay lên.
Ngũ Hành phục ma trận rõ ràng chỉ bằng một cái quang cầu nho nhỏ màu vàng đã đánh cho tan tành mây khói.
Đám người Tất Hạo chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức kịch liệt, máu
tươi từ miệng bắn thẳng ra hóa thành nhiều đóa huyết hoa từ trên trời
giáng xuống rơi vãi khắp bốn phương.
Năm người lảo đảo, thân hình có chút run rẩy trên không trung lui về phía sau mấy trượng mới đứng vững được.
Trên mặt đám người Tất Hạo hiện lên vẻ khó tin, bọn hắn tận mắt thấy
cầu vồng Thần diệu đánh trúng Hỏa Vân Thánh Giả, toàn thân hắn bị cầu
vồng Thần diệu đâm thủng, kim mang từ thân thể hắn bắn ra hẳn là đã đánh cho hắn trọng thương, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà tại sao chỉ trong chớp mắt kim quang tuôn ra kia lại quay về tay của Hỏa Vân Thánh Giả biến thành một quang cầu màu vàng nho nhỏ,
lập tức đem Ngũ Hành phục ma trận phá vỡ một cách đơn giản?
Năm người hai mặt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi như có sóng gió nổi lên động trời, mang uy thế tận cùng.
“Lũ tiểu gia hỏa bên kia định “chuồn” à? Dễ dàng thế sao?” Thanh âm
của Hỏa Vân Thánh Giả vang lên, hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn
đám người Tất Hạo, ánh mắt rơi vào đám người Diệp Vân.
Diệp Vân cùng đám người Thất trưởng lão đã bị quang cầu màu vàng chấn kinh phải dừng bước, nghe thấy thế càng là trì trệ triệt để xoay người
lại.
“Ai nói là đi? Cao thủ Kim Đan Cảnh chiến đấu trân quý bực nào, chúng ta chẳng qua chỉ là đi xa một chút kẻo bị “văng miểng”, đứng đây để tìm hiểu.” Diệp Vân hừ một tiếng, giọng nói không có chút nào sợ hãi.
Hỏa Vân Thánh Giả mỉm cười nói:” Như thế tốt lắm, ta đây bớt đi dùng
thần thức theo dõi, tuy rằng không tốn hao bao nhiêu sức lực nhưng có
chút khó chịu.”
Diệp Vân cùng mấy người Thất trưởng lão sắc mặt trầm xuống, bọn hắn
quả nhiên bị thần thức của Hỏa Vân Thánh Giả khóa chặt, Thủy Thanh Huyên nói không sai.
Mấy người bọn hắn nhìn Thủy Thanh Huyên với vẻ mặt không thể nào tin
được, không thể tưởng được một người Yêu tộc không có cách nào tu hành
được rõ ràng lại có thể cảm nhận được thần thức của Hỏa Vân Thánh Giả,
thậm chí còn có thể cảm nhận được thần thức của Hỏa Vân Thánh Giả khóa
chặt bọn hắn, nữ tử đến từ Hi Linh yêu tộc này thật sự là quá thần kỳ.
“Còn có ai nữa không? Năm người các ngươi vẫn còn kém một chút. Ta đã nói là Ngũ Hành phục ma trận này không toàn vẹn, căn bản là khi triển
khai không xuất ra được uy lực chân chính, bây giờ các ngươi đã tin
chưa?” Ánh mắt của Hỏa Vân Thánh Giả lúc này mới rơi xuống trên mặt Tất
Hạo, nhàn nhạt nói ra.
Sắc mặt Tất Hạo lạnh như băng ngưng trọng đến cực hạn, thực lực của
Hỏa Vân Thánh Giả đã vượt xa tưởng tượng của hắn, Ngũ Hành phục ma trận
này tuy rằng không được đầy đủ nhưng mà uy lực phát ra cũng đã đến tình
trạng bất khả tư nghị, đem năm người bọn chúng tập hợp lực lượng cùng
một chỗ, dung hợp hoàn mỹ, hơn nữa mỗi một hư ảnh tượng thần đều phát ra lực lượng cường đại một lần nữa dung hợp thành một nhóm, uy lực như thế hẳn phải là trên cả Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ mới đúng, thế nhưng vì sao
lại bị Hỏa Vân Thánh Giả dễ dàng phá giải?
Cái này thật không có cách nào giải thích, quả là không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẻ sách cổ kinh điển ghi chép sai, Kim Đan Cảnh thất trọng vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp bọn hắn chẳng những thần hồn đã được ngưng luyện đến khó có thể tin mà chân khí trong cơ thể cũng được tăng cường gấp
mười lần thậm chí gấp trăm lần?
Không có khả năng, đây là tuyệt đối không có khả năng.
Thế nhưng nếu nói như vậy thì làm sao có thể giải thích được công kích mạnh mẽ hung hãn vừa rồi của Hỏa Vân Thánh Giả?
“Ta nói các ngươi không thể. Ta không phải là Kim Đan Cảnh thất trọng bình thường, các ngươi không hiểu đâu. Hoặc là nói các ngươi như ếch
ngồi đáy giếng làm sao có thể biết được huyền bí của Kim Đan Cảnh chính
thức? Nếu như chẳng qua là đơn giản tăng lên một ít chân khí cùng ngưng
luyện thần hồn, phá đan sinh anh đã hài lòng thì việc tránh khỏi Thiên
Địa Lôi Kiếp quá đơn giản sao.” Hỏa Vân Thánh Giả đứng chống nạnh, ánh
mắt chậm rãi đảo qua mọi người.
Thần sắc của Tất Hạo vẫn là vẻ không thể tin như trước, bên cạnh đó đám người Đoàn Viêm cùng Tưởng Hướng cũng là như thế.
Xa xa, Diệp Vân khẽ cau mày, hắn nghe được thanh âm truyền đến từ Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp.
“Tên kia nói không sai, Thiên Địa Lôi Kiếp chính là kiếp nạn đáng sợ
đến bực nào, nếu cho rằng có thể đơn giản vượt qua không khỏi quá mức ấu trĩ.”
Diệp Vân thở sâu, ngưng thần hỏi:” Lão tổ, làm thế nào bây giờ? Thoạt nhìn thì Hỏa Vân Thánh Giả đã hoàn toàn chiến thắng.”
Hỏa Vân Thánh Giả dễ dàng phá vỡ Ngũ Hành phục ma trận của bọn người
Tất Hạo, với tu vi của hắn trận này không cần tái chiến nữa, thắng bại
đã phân.
Đợi đến lúc Hỏa Vân Thánh Giả đem đám người Tất Hạo xử lý hoàn tất
thì sẽ trực tiếp đối mặt với Tô Linh cùng Thủy Thanh Huyên, với tu vi
của Diệp Vân cùng đám người Thất trưởng lão tuyệt đối không thể nào ngăn cản hắn.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Diệp Vân ngưng trọng đến cực điểm, âm trầm tựa hồ có thể tan ra thành nước.
“Hừ, tên gia hỏa này giả vờ giả vịt, một kích vừa rồi cũng làm hắn
hao phí đại lượng chân khí cùng lực lượng thần hồn, coi như là hắn thắng được cũng không phải đơn giản như ngươi đã tưởng tượng.” Thanh âm của
Kiếm Đạo lão tổ lại quanh quẩn trong đầu Diệp Vân.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, ánh mắt rơi vào trên người Hỏa Vân Thánh Giả.