Trên không trung bỗng vang lên tiếng nói hùng hậu, liền nhìn thấy Tô Hạo đáp xuống, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái.
“Tham kiếm sư tôn!”
Hai người Diệp Vân và Trần Vinh Hoa khom mình hành lễ, Tô Linh lập tức nhảy cà tưng đi tới ôm cánh tay Tô Hạo, ngọt ngào gọi một tiếng phụ thân.
Tô Hạo gật gật đầu, nói: “Đứng lên đi, ta vốn dĩ còn có một số việc, nhưng mà giờ không cần xử lý nữa, các ngươi đi theo ta.”
Tô Hạo đi trước, Diệp Vân cùng Trần Vinh Hoa theo phía sau, Tô Linh quay đầu lại làm cái mặt quỷ với Diệp Vân.
Trắc Phong cũng không cao. Bọn họ cũng không đi lên đỉnh núi mà dừng lại ở một bình đài rộng ước chừng mười trượng ở sườn núi.
Không đợi Tô Hạo lên tiếng, Trần Vinh Hoa đã vội vàng chạy lên, tay hắn khẽ điểm trên không trung, từ đầu ngón tay bắn ra từng đạo quang ảnh, bay vào trên núi đá.
Trong khoảnh khắc, mặt ngoài núi đá vốn dĩ cực kỳ gồ ghề, dây leo chằng chịt, chợt bắn ra một đạo quang mang, trở nên nhẵn bóng như gương, sau đó trên vách núi đá xuất hiện một cánh cửa đang từ từ mở ra.
“Đây chính là chỗ đệ tử tinh nhuệ của Vô Ảnh Phong tu luyện, đi vào thôi.” Tô Hạo nhìn Diệp Vân, chậm rãi nói ra.
Trong mắt Diệp Vân tràn đầy chờ mong, đã gọi là đệ tử tinh nhuệ thì phải có tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh. Thi thoảng cũng sẽ xuất hiện vài đệ tử Luyện Khí Cảnh nhưng không có người nào không phải trong ngàn người chọn một, thiên phú xuất chúng, hầu như bọn hắn tu luyện đến Trúc Cơ Cảnh đều không gặp phải bất kỳ trở ngại nào mà cứ một đường thẳng tiến, đơn giản đột phá.
“Sư tôn, Vô Ảnh Phong ta có tổng cộng bao nhiêu đệ tử Trúc Cơ Cảnh tinh nhuệ?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
Tô Hạo nhìn hắn một cái, trầm ngâm một chút rồi nói: “Cũng nhiều, hiện tại có lẽ tổng cộng khoảng 134 người.”
Diệp Vân không khỏi hít sâu một hơi, hắn biết rõ Thiên Kiếm Tông đệ tử Trúc Cơ cảnh rất thưa thớt, nhưng lại không ngờ sẽ ít như vậy.
Toàn bộ Thiên Kiếm Tông có vài chục vạn đệ tử, đệ tử nội môn Vô Ảnh Phong chỉ sợ cũng có hơn vạn người, nhưng mà đệ tử tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh chỉ có 134 người, dù cho tính cả trưởng lão, Tô Hạo, cao tầng vào thì con số này cũng quá ít ỏi.
Nếu như vào một năm trước, Diệp Vân đừng nói là Trúc Cơ Cảnh mà chỉ cần tu luyện đến Luyện Khí Cảnh cũng đã khiến hắn mong chờ không thôi. Khi đó, hắn dùng việc trở thành đệ tử nội môn làm động lực để phấn đấu cả đời, không nghĩ đến trong thời gian ngắn ngủi một năm, hắn đã từ đệ tử tạp dịch trở thành đệ tử nội môn, hơn nữa còn là người đứng đầu trong đệ tử có tu vị Luyện Khí Cảnh.
Diệp Vân trong lòng đầy cảm khái, nhân sinh chính là thần kỳ không thể nói trước, người đau khổ tu hành mấy chục năm, cuối cùng cũng thua kém đối với một người đột nhiên xuất hiện cơ duyên. Con đường tu tiên, quan trọng nhất có lẽ vẫn là vận khí a.
Vượt qua cửa đá trên vách núi, đập vào mắt là một quang cảnh mà Diệp Vân như thế nào cũng không nghĩ tới.
Bên trong vách núi lại tồn tại trận pháp không gian, giương mắt nhìn lên là một mảnh non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng.
Nếu như không phải tự mình xuyên qua vách núi, dù thế nào Diệp Vân cũng sẽ không tin tưởng lại có một nơi như vậy, thực lực chân chính của Thiên Kiếm Tông cũng không phải rất cao, nhưng mà hiểu biết đối với trận pháp không gian lại rất sâu sắc. Ngàn năm trước, những cao thủ Thiên Kiếm Tông chạy trốn từ đế quốc Đại Tần đến Tấn quốc có lẽ vẫn có được vài người tu vi Kim Đan Cảnh, nếu không làm sao có thể bố trí ra những trận pháp như thế này? Quan trọng nhất là những hiểu biết đặc biệt về pháp tắc không gian cũng được Thiên Kiếm Tông lưu truyền xuống, bằng không thì trong những năm này làm sao có thể bảo vệ những trận pháp không gian này đây?
Ngọn núi lớn được bao quanh bởi những đám mây, có dòng suối nhỏ chảy qua kêu róc rách, bên dưới là những thảm hoa cỏ xanh tươi, rực rỡ, đua nhau khoe sắc.
“Thiên Kiếm Tông lợi hại nhất không phải là công pháp và tiên kỹ mà là những lý giải đối với trận pháp không gian. Chắc hẳn ngươi cũng biết Linh nhi có hiểu biết nhất định đối với cái này, đó là vì nó từ nhỏ đã bị ta thúc ép tu luyện đến cực hạn. Thật sự là muốn nó tìm hiểu quy tắc của trời đất. Mà muốn tìm hiểu thiên đạo thì ít nhất cũng phải hiểu được pháp tắc không gian, cũng chính là mục đích cuối cùng của thiên kiếm tông ta, các ngươi phải nhớ kỹ đó.” Tô Hạo mang theo ba người, vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Vân và Trần Vinh Hoa gật gật đầu, ghi nhớ những đạo lý này trong lòng. Trần Vinh Hoa thì khá tốt, vì trước đây đã được nghe qua, nhưng mà Diệp Vân thì lần đầu nghe được chuyện có liên quan đến bí mật của Thiên Kiếm Tông.
“Sư tôn, Thiên Kiếm Tông ta có lý giải đặc biệt đối với không gian pháp tắc, mà muốn thành tựu Kim Đan Cảnh thì cần phải có lĩnh ngộ về pháp tắc không gian, như vậy có phải hiện tại tông môn chúng ta có tu sĩ Kim Đan tồn tại?” Diệp Vân đột nhiên hỏi.
Tô Hạo dừng chân, xoay người lại nói: “Tấn chức Kim Đan Cảnh sao có thể chỉ cần lĩnh ngộ không gian pháp tắc là đủ. Mặc dù tu vi đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, nhưng mà khoảng cách đến Kim Đa còn xa vạn dặm, hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng, nhìn như một bước ngắn, kỳ thật nói một trời một vực cũng không đủ.”
Ba người Diệp Vân không nói gì, bọn hắn biết rõ Tô Hạo vẫn chưa nói xong.
Quả nhiên, Tô Hạo thở dài, tiếp tục nói: “Thiên Kiếm Tông ta có lẽ còn có cao thủ Kim Đan Cảnh tồn tại, nếu không thì với tính tình và thực lực của tông chủ đại nhân, làm sao có thể bị ép đến cục diện như bây giờ.”
Diệp Vân khó hiểu, theo bản năng hỏi: “Sư tôn nói như vậy nghĩa là gì?”
Tô Hạo nhìn hắn một cái, rồi khẽ thở dài nói: “Nhìn bề ngoài thì Thiên Kiếm Tông giống như trời êm bể lặng, nhưng thực ra sóng ngầm bên trong lại mãnh liệt đến không ngờ. Nếu những thế lực khắp nơi không có chỗ cố kị, không muốn trở thành chim đầu đàn hứng gió to, thì chỉ sợ Thiên Kiếm Tông đã rơi vào phong ba bão táp từ lâu rồi. Mà quan trọng nhất là, Tông chủ đại nhân có vẻ được một gã trưởng lão Kim Đan Cảnh trong truyền thuyết chống lưng. Thực ra bọn ta cũng đã từng nghe được tin rằng vị trưởng lão này đã qua đời từ lâu, chỉ là thật giả khó phân mà thôi.”
Diệp Vân chưa hề nghĩ rằng trong Thiên Kiếm Tông lại có tình huống như thế này xảy ra. Lông mày hắn nhíu lại, rồi lập tức lại giãn ra ngay.
“Những chuyện này vốn cũng không liên quan gì tới đệ tử. Trên con đường tu tiên, chỉ sợ Trúc Cơ Cảnh còn chưa được coi là bắt đầu, có lẽ Kim Đan mới là bước đặt chân đầu tiên. Đối với đệ tử mà nói, quyền lợi hay thanh danh vốn không có tác dụng gì. Điều đệ tử muốn ngay bây giờ chính là nhanh chóng nâng cao tu vi bản thân. Thiên Kiếm Tông, quá nhỏ rồi. Tấn quốc, lại càng nhỏ hơn nữa!” Khuôn mặt Diệp Vân bừng sáng, trong đôi hắn hắn toát ra vẻ mong đợi.
Tô Hạo nhìn hắn. Tên đệ tử ký danh trước mắt này vậy mà lại có tham vọng lớn đến như vậy, dã tâm ẩn chứa trong lòng thật lớn. Quả đúng như lời Diệp Vân, đối với người tu tiên mà nói thì cho dù là Thiên Kiếm Tông hay là Tấn quốc cũng đều quá nhỏ.
Những đệ tử bình thường kia không hề biết được lịch sử chân chính của Thiên Kiếm Tông, thế nhưng Tô Hạo lại biết được chút ít. Thiên Kiếm Tông vốn được lập nên bởi một số cao thủ đến từ Đế quốc Đại Tần cách đây khoảng một ngàn năm trước. Bọn họ không phải đến Tấn Quốc rồi mới sáng lập Thiên Kiếm Tông. Mà thực ra bọn hắn vốn chính là đệ tử của Thiên Kiếm Tông. Năm đó Thiên Kiếm Tông cũng có thanh danh hiển hách ở Đế quốc Đại Tần, chỉ là không biết nguyên nhân vì sao mà cuối cùng lại sụp đổ hủy hoại trong thời gian ngắn. Chỉ còn lại có một số đệ tử Kim Đan Cảnh dẫn theo một nhóm môn nhân đến chỗ cực Đông của đại lục, thành lập nên Thiên Kiếm Tông ngày hôm nay.
Đế quốc Đại Tần là quái vật như thế nào, thân là một trong Tứ đại phong chủ của Thiên Kiếm Tông nên đương nhiên Tô Hạo biết rõ. Đó là một đế chế quản lý hơn chục thậm chí trên trăm cái quốc gia cỡ như Tấn quốc vậy. Trong Đế quốc Đại Tần đâu đâu cũng có tu sĩ Trúc Cơ Cảnh, Vương giả Kim Đan Cảnh cũng không hề hiếm thấy chút nào, thậm chí nghe nói còn có kẻ có thể Đan phá anh sinh (*), trở thành cường giả Nguyên Anh Cảnh đứng trên vạn người. So với những kẻ này thì Thiên Kiếm Tông chỉ là đom đóm so với mặt trời, căn bản không đáng được nhắc tới.
(*) Đan vỡ ra từ đó nguyên anh sinh ra đời. Một cách để chuyển đổi từ cảnh giới này qua cảnh giới khác.
Hồi còn trẻ, Tô Hạo luôn luôn có suy nghĩ muốn đi đến Đế quốc Đại Tần một lần cho biết, nhưng theo tuổi tác ngày càng lớn, thực lực ngày càng cao cường, sự kính sợ đối với Đế quốc Đại Tần cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Có lẽ đây cũng là phản ứng bình thường vì khi tuổi thanh xuân qua đi, con người ta cũng dần mất đi sự nhiệt huyết của mình.
Nhưng mà, trong nội tâm của Tô Hạo vẫn rất mong chờ, chờ một ngày nào đó có thể chu du đến Đế quốc Đại Tần, có thể giao lưu với các cao thủ bốn phương để mở mang tầm mắt.
Ngày hôm nay, trong lòng đứa đệ tử nhỏ nhất Diệp Vân thế mà lại ẩn giấu dã tâm và khát vọng lớn đến như vậy, điều này quả thực là vượt ra ngoài dự liệu của lão. Tô Hạo không khỏi nhớ tới mấy hôm trước khi gặp được Thất trưởng lão, lão đầu tử có nói một câu:
“Tiểu gia hỏa Diệp Vân kia có lẽ rất nhanh sẽ rời khỏi Thiên Kiếm Tông.”
Khi đó Tô Hạo còn chưa rõ lắm, dựa vào thiên phú và tài năng của Diệp Vân, làm sao có thể để hắn dễ dàng rời đi như vậy. Tuy rằng sự kiện kia sắp xảy ra, nhưng cũng không chắc rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của Diệp Vân ở Thiên Kiếm Tông mà.
Nhưng mà bây giờ lão đã hiểu được, Thất trưởng lão đã sớm nhìn thấu Diệp Vân. Tiểu tử này nhất định không thuộc về Thiên Kiếm Tông, rồi sẽ có một ngày hắn rời khỏi Thiên Kiếm Tông, xuyên qua Tấn quốc, đi đến Đế quốc Đại Tần.
“Ta cũng không thể ngờ được ngươi lại biết về Đế quốc Đại Tần cơ đó!” Tô Hạo đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, vừa cười vừa nói: “Có lẽ ngươi cũng biết rằng Đế quốc Đại Tần không phải là nơi mà tu luyện giả bình thường có thể đi đến. Dựa vào tu vi hiện tại của các ngươi mà muốn đi đến Đế quốc Đại Tần thì quả thật không khác người bình thường là bao.”
Diệp Vân cười nói: “Đệ tử biết rõ. Nếu như tu vi không đột phá đến Trúc Cơ Cảnh thì đệ tử đến Đế quốc Đại Tần có ích gì cơ chứ? Nhưng có lẽ thời gian chờ đợi cũng sẽ không quá lâu đâu.”
Những lời này của Diệp Vân có khí thế hào hùng vút tận trời xanh. Mặc dù hắn không có thể hiện vẻ mặt tràn đầy kích động, hay là khiến cho nhiệt huyết kẻ khác phải dâng trào, nhưng trong lời nói lại tràn đầy sự tự tin và một cỗ ngạo ý không thể nào che lấp nổi.
Sắc mặt Trần Vinh Hoa ở bên cạnh Diệp Vân cũng thoáng thay đổi vài lần, khóe miệng hắn giật giật, nhưng cũng hề thốt ra lời nào.
“Diệp Vân, huynh muốn đi Đế quốc Đại Tần? Muội cũng muốn đi.” Ngược lại Tô Linh lại tỏ vẻ cực kỳ hưng phấn, một phát tóm lấy cánh tay của Diệp Vân.
“Được, chờ tu vi của muội đột phá đến Trúc Cơ Cảnh, chúng ta liền đi.” Diệp Vân gật gật đầu, vừa cười vừa nói.
Khuôn mặt đang hưng phấn của Tô Linh lập tức ỉu xìu như sợi bún thiu. Nàng đau khổ nói: “Trúc Cơ Cảnh hả, vậy phải tu luyện tới bao giờ a, ít nhất cũng phải vài năm nữa cơ.”
Tô Hạo xòe tay đưa cho nàng một cái hạt dẻ, cười mắng: “Nếu như con có thể đề thăng tu vi đến Trúc Cơ Cảnh chỉ trong vài năm, vậy thì ta với mẹ con chắc nằm mơ mà cũng phải cười mất thôi. Đạo hạnh của con rõ ràng còn chưa đủ đâu à.”
“Hai năm, trong vòng hai năm nữa ta nhất định phải đột phá đến Trúc Cơ Cảnh. Thiên Kiếm Tông đã trở nên quá nhỏ bé rồi.” Diệp Vân nhìn hai cha con, không khỏi nắm chặt tay lại.
Tô Hạo nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra sự vui vẻ. Lúc lão thu Diệp Vân làm môn hạ, chẳng qua chỉ muốn bổ khuyết cho một cửa cuối cùng trong Thập Sát Trận của hắn. Có thêm uy lực của Lôi linh khí hỗ trợ, lực lượng mà Thập Sát Trận một khi thi triển ra thì dù là tu sĩ Kim Đan Cảnh cũng không thể coi thường lão được.
Nhưng lão thật sự không ngờ, Diệp Vân lại có dã tâm và khát vọng lớn đến như thế. Hèn chi hắn được Thất trưởng lão nhìn trúng, hóa ra cũng không hề đơn giản tí nào.
“Sư tôn, đệ tử nghe Linh Nhi nói, người muốn cho đệ tử một niềm vui bất ngờ phải không?”
Giọng nói của Diệp Vân truyền đến tai, kéo Tô Hạo từ trong cơn cảm khái tỉnh lại.