Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 47: Chương 47: Linh khí quyết đấu




Cầm thanh kiếm trong tay, thần sắc Khúc Nhất Bình trở nên vô cùng cuồng ngạo, khí phách ngút trời.

“Chuôi Bích Du Thanh Thủy kiếm này tuy uy lực không phải quá lớn, nhưng đối phó với ngươi cũng thừa đủ rồi.” Giữa nhưng tiếng hô kinh hãi và ngạc nhiên vang lên xung quanh, Khúc Nhất Bình nhìn Diệp Vân rồi chậm rãi mở lời.

“Trên tay hắn có tới hai kiện Linh khí…., tên Khúc Nhất Bình này có thân phận thế nào đây?”

“Hiện giờ hắn đã lộ ra hai kiện Linh khí, biết đâu còn nữa thì sao? Diệp Vân xem ra không phải là đối thủ của hắn rồi.”

“Sao tên Diệp Vân vẫn bình tĩnh thế nhỉ?”

Mọi người nhìn Diệp Vân mà không biết lý giải ra sao, khi thấy khuôn mặt hắn vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.

Xèo!... Thanh kiếm lóe sáng, quang ảnh xanh biếc tràn ngập trong mắt. Bốn phía không khí xung quanh thanh kiếm này nồng đậm hơi nước. Thân kiếm hơi rung lên, hơi nước liền bám vào thân kiếm. Trong khoảnh khắc, thanh Bích Du Thanh Thủy kiếm đột nhiên lớn gấp mấy lần, phá không mà ra hướng về phía Diệp Vân đâm tới.

Diệp Vân không bộc lộ cảm xúc gì, trong tay hắn bỗng hiện ra một khối đen lóng lánh, chính là một đạo kiếm ảnh từ một thanh kiếm màu đen từ người hắn phóng ra, đâm thẳng tới thanh Bích Du Thanh Thủy kiếm.

“Là Linh khí!”

“Diệp Vân cũng có Linh khí!”

Đạo kiếm ảnh vừa mới xuất hiện đã khiến đám đệ tử Thiên Chúc Phong nhìn Diệp Vân với con mắt hoàn toàn khác.

Với những đệ tử đã gia nhập Thiên Chúc Phong từ lâu, trên người có Linh khí cũng không phải hiếm gặp, nhưng một đệ tử vừa mới được lên cấp lại có được một thanh Linh khí thì người này thân thế tất nhiên không thường.

Hình ảnh Diệp Vân cũng vì thế mà trở nên thần bí hơn nhiều trong mắt mọi người.

“Hắn vẫn luôn cất thành Linh khí này mà chưa từng lấy ra.” Nam Thành biết Diệp Vân không phải dạng vừa đâu, nhưng nhìn thấy thanh Linh khí trên tay hắn thì không khỏi kinh ngạc rồi lắc đầu, trong mắt lóe lên quang mang dị thường.

Giữa bốn bề là những bàn luận huyên náo, Diệp Vân vẫn giữ ánh mắt trầm ổn vô cùng.

Thanh Linh khí trong tay hắn chính là của Lưu Ngọc, lúc trước bị hắn đoạt mất – thanh Hắc Diệu Kiếm. Chỉ là trước giờ chưa có ai từng thấy hắn mang nó ra sử dụng mà thôi. Bản thân hắn cũng đã nhiều lần mang nó ra để luyện tập và thí luyện.

Lần tỷ thí cho đệ tử mới lên cấp này, hắn cũng không muốn phải lấy nó ra để tỷ thí, một là thấy không cần thiết, hai là Linh khí của Lưu Ngọc là vật ban thưởng của một vị sư trưởng trên Thiên Chúc Phong, lấy ra dùng chẳng may truyền tới tai vị sư trưởng kia lại rước lấy phiền phức vào người.

Hiện giờ Khúc Nhất Bình liên tiếp để lộ Linh khí, hắn cũng là bất đắc dĩ mới lôi ra vì hắn biết, nếu không lấy Linh khí ra thì không có khả năng giành thắng lợi.

Cùng là hạ phẩm Linh khí, ngoài sự khác nhau về phẩm chất thì công hiệu của mỗi Linh khí cũng không giống nhau. Bích Du Thanh Thủy kiếm không chỉ có tác dụng tấn công mà còn có thể dùng để phòng thủ, còn Hắc Diệu Kiếm thì lại khác. Nó chỉ có một cách để sử dụng thôi, đó là truyền linh lực vào rồi phát ra công kích mạnh nhất. Bởi vậy, mặc dù phẩm chất bên trong của nó so với Bích Du Thanh Thủy kiếm thì không bằng, nhưng nếu chỉ xét trên phương diện công kích thì nó lại là một thanh kiếm mạnh nhất.

Theo đó, quang mang màu đen bắn thẳng tới, điểm lên vùng hơi nước bao quanh thân Bích Du Thanh Thủy kiếm.

Chát!

Một thanh âm vang lên như tiếng đứt gãy, hơi nước bao quanh thân Bích Du Thanh Thủy kiếm chợt nổ tung, trong nháy mắt bốc hơi mất.

Diệp Vân cau mày, linh lực truyền vào Hắc Diệu Kiếm sau đó thuận thế chém xuống. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm chém xuống như chém vào vũng bùn đặc quánh, uy lực đại giảm. Quanh Bích Du Thanh Thủy kiếm, hơi nước nhanh chóng đem hai thanh kiếm tách riêng ra.

Khúc Nhất Bình giơ tay thu hồi Bích Du Thanh Thủy kiếm vào lòng bàn tay, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn về phía Diệp Vân.

“Linh khí! Tại sao ngươi cũng có Linh khí?”

Hắn không còn dám tin vào mắt mình nữa. Vốn tưởng chiêu kiếm đâm ra dù không thể thương tổn Diệp Vân thì cũng khiến đối phương lâm vào hiểm cảnh rồi thừa thế tổng công kích mà đánh bại đối phương, nhưng tính toán của hắn đổ sông đổ biển hết cả. Tên tiểu tử trong mắt hắn cũng có trong tay một kiện Linh khí đã dễ dàng hóa giải công kích của hắn.

“Khiến ngươi thất vọng rồi phải không?” Diệp Vân khẽ nhếch miệng nói.

Khúc Nhất Bình sững người, cảm giác được sát ý đang dâng lên trong mắt Diệp Vân.

“Tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia…”, cuối cùng Khúc Nhất Bình đã nổi giận thực sự. Hắn luôn khoe khoang về gia thế là con em của đại gia tộc mà lần này lại để cho một tên tiểu tử đến từ nơi quê mùa chiếm mất tiện nghi, còn dùng lời châm chọc với hắn khiến hắn không còn giữ được sát tâm trong mình nữa.

Giết! Nhất định phải giết hắn!

Lần đầu tiên kể từ đầu trận chiến, hắn mới kiên quyết phải giết chết đối thủ của mình như vậy. Bích Du Thanh Thủy kiếm rung lên tạo ra quang ảnh lóng lánh.

“Trảm Lãng Tam Liên Kích!”

Khúc Nhất Bình gầm lên mấy tiếng, sau đó thân hình như chớp vọt tới trước mặt Diệp Vân. Bích Du Thanh Thủy kiếm tựa như Thiên Kiếm mang theo sóng lớn cuồn cuộn mạnh mẽ chém thẳng xuống đầu đối thủ.

Sắc mặt Diệp Vân đại biến, thân thể hắn được quang ảnh hai màu cải tạo đã trở nên cực kỳ nhạy bén, sau đó được Thất trưởng lão cho dùng chất lỏng còn thừa của Linh tửu khiến giác quan cảm nhận của hắn càng được nâng lên. Dù khoảng cách tới thời điểm có thể ngưng luyện Thần hồn vẫn còn khá xa nhưng đối với ảnh hưởng của Linh lực và việc nhận biết mức độ cường đại của nó thì hắn đã vượt xa những đệ tử bình thường.

Khúc Nhất Bình xuất ra kích thứ nhất của Trảm Lãng Tam Liên Kích đã làm cho Diệp Vân cảm nhận được một áp lực rất lớn, khả năng ngạnh kháng chiêu này của đối phương còn chưa biết thế nào. Tốt nhất là né tránh, mà việc né tránh thì Diệp Vân vô cùng tự tin có thể làm được. Thế nhưng điều hắn muốn lại là cứng đối cứng với tên Khúc Nhất Bình này. Hắn muốn xem hạ phẩm Linh khí này kết hợp với tiên kỹ thì uy lực sẽ lớn đến mức nào.

Linh lực trong người Diệp Vân dâng lên cuồn cuộn rồi đổ vào Hắc Diệu Kiếm. Trong chốc lát, quang hoa từ thân kiếm sáng rực rồi bắn ra tứ phía. Ánh sáng màu đen như muốn xé rách bầu trời. Từ xa nhìn lại trông giống một vừng mặt trời đen nhánh.

Diệp Vân chưa từng tu luyện qua bất kỳ loại tiên kỹ nào, bởi vậy cách thức chiến đấu cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào. Thứ hắn có chính là lực lượng Linh lực thuần túy vô cùng tinh thuần và hùng hậu.

Hắc Diệu Kiếm lao vút qua đỉnh đầu chém về Bích Du Thanh Thủy kiếm đang khiến không khí xung quanh vần vũ, sóng gió ngập trời.

Giọt nước màu xanh lục cùng vầng mặt trời đen nhánh va chạm trực diện vào nhau!

Dưới lôi đài, mấy ngàn đệ tử ngoại môn trừng mắt nhìn hai người, nín thở đầy mong chờ. Vầng mặt trời màu đen trong nháy mắt bao phủ lấy làn sóng xanh đang cuồn cuộn vào trong, nhưng không làm nó tiêu thất đi, sau đó rất nhanh, làn sóng xanh phá vỡ sự áp bức phóng thẳng lên cao, bao phủ lấy vầng mặt trời vào trong.

Uỳnh!... Âm thanh nặng nề nổ vang, trong chớp mắt mọi thứ đều biến mất như chưa từng xuất hiện.

Trên lôi đài, Diệp Vân cùng Khúc Nhất Bình đang đứng lặng im, thần sắc hai người không giống nhau. Công kích của Diệp Vân đã vượt ra ngoài dự liệu của Khúc Nhất Bình, khiến hắn vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Từ nhỏ tới giờ, Diệp Vân chính là người đầu tiên hoàn toàn phá vỡ kích thứ nhất của Trảm Lãng Tam Liên Kích. Điều này khiến hắn không tin nổi vào những gì vừa diễn ra.

Dù Trảm Lãng Tam Liên Kích chỉ là tiên kỹ trung phẩm – cửu phẩm nhưng hắn cảm thấy, vừa rồi Diệp Vân xuất ra một kiếm không hề có kỹ xảo hay tiên kỹ nào hỗ trợ, đối thủ của hắn hoàn toàn chỉ dựa vào Linh lực và uy lực bản thân của Hắc Diệu Kiếm để hóa giải chiêu thức của hắn.

Khúc Nhất Bình đến từ một đại gia tộc ở kinh đô nên nhận biết của hắn cao hơn không ít đệ tử bình thường. Phẩm cấp của Hắc Diệu Kiếm chắc chắn không cao hơn Bích Du Thanh Thủy kiếm dù Bích Du Thanh Thủy kiếm không phải Linh khí chuyên về công kích đi nữa, dù sao nó còn được tiên kỹ phụ trợ.

Tên Diệp Vân này, rốt cuộc đến từ xó xỉnh quái đản nào vậy?

“Khá lắm, ngươi có thể ngăn được một kích vừa rồi của ta. Ta vốn tưởng rằng trong đám chúng ta chỉ có Đoàn Thần Phong là người có khả năng ngăn chặn được chiêu kiếm đó, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi.” Khúc Nhất Bình thở sâu, trường kiếm trong tay hừng sáng.

“Cũng chỉ có vậy mà thôi.” Diệp Vân nhìn đối thủ lắc đầu.

“Ngươi nghĩ ngươi đỡ được một kiếm của ta là có thể coi thường ta hay sao? Tiếp kiếm thứ hai đây.”

Bích Du Thanh Thủy kiếm bỗng rung lên mãnh liệt, sau đó, một tràng cảnh kinh người xuất hiện trước mặt mọi người.

Từ mũi thanh kiếm tản ra một vầng sáng xanh lam nhàn nhạt, rồi vầng sáng từ từ kéo dài ra, hóa thành một đạo kiếm mang như thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.