Giang Như Triều tràn đầy tự tin. Hắn có thể khẳng định đám người Tô Ngâm Tuyết chính là cá nằm trên thớt, rùa nằm trong chậu, căn bản không có chút hy vọng nào có thể chiến thắng được.
Tô Ngâm Tuyết chính là nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ tuổi của Vô Ảnh Phong. Chưa đến mười tám tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, có thể nói nàng là một kỳ tài. Nhưng Giang Như Triều hắn cũng đâu thua kém gì. Hắn cũng là người có tu vi tầng một Trúc Cơ Cảnh nên hắn không tin mình lại không thể đánh bại Tô Ngâm Tuyết. Huống hồ, trong lòng hắn luôn nhớ mãi không quên dung mạo xinh đẹp của Tô Ngâm Tuyết.
Giang Như Triều cười to một tiếng, thân hình chợt hoá thành một đạo tàn ảnh. Bỗng nhiên trong không trung xuất hiện một bàn tay màu trắng chụp về phía Tô Ngâm Tuyết.
"Tô sư tỷ, tiếp một chiêu Hạo Nhiên Chưởng của ta thử xem."
Tô Ngâm Tuyết cảm thấy không gian trước mặt xuất hiện một bàn tay thật lớn đang tiến tới. Trên bàn tay toả ra quang mang ẩn chứa lực lượng cường đại làm người ta kinh sợ. Lực lượng ẩn chứa trong đó đã cường đại đến cực hạn. Nếu như vừa rồi Giang Như Triều giao thủ với Đoàn Thần Phong liền thi triển một chiêu này, thì dù Đoàn Thần Phong có thủ đoạn hay bảo vật phòng ngự gì cũng khó có khả năng tiếp nổi một chưởng này.
Bất quá, Hạo Nhiên Chưởng tuy ẩn chứa uy lực cực lớn nhưng cũng không thể nào làm cho dung nhan vốn xinh đẹp Tô Ngâm Tuyết hiện lên một chút lo lắng. Nàng vẫn cứ lẳng lặng đứng đấy, mặc kệ cự chưởng mang theo cuồng phong thổi tới làm cho quần áo nàng tung bay phất phới.
Bàn tay khổng lồ lướt gió mà đến, rồi trong nháy mắt hạ xuống từ trên đỉnh đầu của Tô Ngâm Tuyết. Bàn tay của Tô Ngâm Tuyết vô cùng xinh đẹp, trắng noãn như ngọc. Ngón tay như búp măng non trắng ngần của Tô Ngâm Tuyết nhẹ nhàng điểm một cái, giữa không trung bỗng dưng xuất hiện một bông tuyết.
Trong khoảnh khắc, trên bông tuyết bắn ra hào quang màu lam nhạt rồi sau đó càng ngày càng nồng đậm.
"Băng tuyết ngưng kết!"
Giọng nói nhu hoà nhưng lại ẩn chứa sự quyết đoán khó tin nổi vang lên. Chỉ thấy đóa hoa tuyết tỏa ra hào quang màu lam kia đột nhiên tách ra làm sáu cánh hoa, nhanh chóng xoay tròn trong không trung. Rồi sau đó, từng đợt hàn khí rét buốt vô cùng vô tận theo từng vòng xoay của cánh hoa khuếch tán ra khắp xung quanh, giống như muốn đem không khí quanh đây đông cứng lại vậy.
Băng hàn chi ý màu lam nhạt khiến cho không gian ngưng trệ, trở nên chậm chạp. Tốc độ rơi xuống của bàn tay màu trắng cực lớn kia đột nhiên chậm lại gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần, rồi sau đó ngừng hẳn trên không trung. Dường như bàn tay ấy đã bị đông cứng lại, không thể nào di chuyển thêm dù chỉ một chút.
"Vỡ!"
Giọng nói của nàng vẫn ôn nhu như nước, đồng thời cũng ẩn chứa lực lượng không thể nghịch chuyển.
Sau khi thanh âm trong trẻo êm tai vang lên, chỉ thấy bàn tay màu trắng trên bầu trời bỗng nhiên nổ đùng một cái rồi vỡ vụn ra, hoá thành vô số mảnh vỡ trong suốt lóng lánh bay khắp nơi. Ánh mặt trời chiếu xuống làm chúng phát ra hào quang sáng chói rồi ngay sau đó lập tức tiêu tán không còn để lại chút bóng dáng.
Hào quang tản đi, nàng vẫn cứ lẳng lặng đứng yên. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt khiến cho nàng trở nên thánh khiết vô cùng.
Giang Như Triều hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Hạo Nhiên Chưởng chính là một bộ Tiên kỹ trung giai lục phẩm, coi như cũng là một pháp thuật công kích không tệ. Hơn nữa thiên phú của hắn cũng không phải thấp, tuy hắn chỉ mới tu luyện đến cảnh giới tầng một Trúc Cơ Cảnh nhưng nếu dùng một chưởng này đánh vào một đệ tử bình thường có cảnh giới tầng một Trúc Cơ Cảnh thì người đó muốn ngăn cản cũng cực kỳ khó khăn, có lẽ không chết cũng bị thương.
Thế nhưng, một chưởng uy lực lớn như thế lại bị Tô Ngâm Tuyết nhẹ nhàng ngăn cản được, không chỉ nhẹ nhàng mà thậm chí không phí một chút sức lực nào.
"Làm sao có thể?" Sắc mặt Giang Như Triều âm trầm, không thể giữ được vẻ nho nhã như trước, trong mắt hắn hiện lên vẻ khó có thể tin, còn khuôn mặt lại dần dần hiện lên nét dữ tợn.
Tô Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Chẳng lẽ Âu Dương thúc thúc không nói cho ngươi biết, cho dù cùng tầng một Trúc Cơ Cảnh, thực lực chân chính cũng sẽ khác nhau một trời một vực sao?"
Giang Như Triều cũng là đệ tử thiên tài, làm sao không biết lời nói Tô Ngâm Tuyết có ý gì. Mặc dù cảnh giới giống nhau nhưng thiên phú bất đồng thì đối với pháp tắc lĩnh ngộ cũng bất đồng, do đó lực lượng có thể phát huy được cũng sẽ chênh lệch rất nhiều. Ví dụ như Mộ Dung Vô Ngân khó khăn lắm mới đạt tới Trúc Cơ Cảnh, thậm chí đến giờ hắn vẫn chưa củng cố được cảnh giới. Nhưng với thực lực của hắn thì Giang Như Triều hoàn toàn không thể so sánh được. Nếu hai người giao thủ với nhau thì Giang Như Triều nhất định sẽ thua trong vòng ba chiêu.
Cũng như một gã đệ tử bình thường trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng Trúc Cơ thành công. Nhưng nếu gã gặp một người cũng đồng dạng là tầng một Trúc Cơ như Giang Như Triều thì căn bản sẽ bị đánh cho trọng thương, không cách nào ngăn cản Hạo Nhiên Chưởng vừa rồi.
Cùng một cảnh giới nhưng thực lực chân chính lại khác nhau một trời một vực. Đây là điều đặc biệt khó có thể giải thích trong giới tu tiên.
Một tiếng kim loại trong trẻo vang lên. Trong tay Giang Như Triều bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, xung quanh thân kiếm bao trùm quang ảnh màu tím. Thanh kiếm màu tím giống như có linh tính, nó phun ra nuốt vào linh khí theo từng nhịp thở của Giang Như Triều.
"Tô Ngâm Tuyết, hãy lấy binh khí của ngươi ra đi." Giang Như Triều đem trường kiếm trong tay chĩa về phía Tô Ngâm Tuyết, giọng nói lạnh như băng, sát ý ngưng tụ.
Gương mặt Tô Ngâm Tuyết không có nửa điểm thay đổi, liếc mắt nhìn, nói: "Không cần dùng đến nó."
Sắc mặt Giang Như Triều đỏ bừng, lồng ngực không ngừng phập phồng. Giọng nói Tô Ngâm Tuyết nhu hòa nhưng lại giống như búa tạ hung hăng đánh một phát vào ngực của hắn. Đây chính là thái độ khinh thường trần trụi.
"Tử Ảnh Ma Quang, Vô Sinh Nhất Kiếm! "
Giang Như Triều hét lớn một tiếng, thân hình bật tung lên không trung. Trường kiếm trong tay hắn bắn ra vạn đạo quang mang màu tím xem lẫn quang mang màu đen, mang theo âm thanh kêu gào chói tai.
Từ không trung, kiếm quang ùn ùn rơi thẳng xuống. Chúng nhắm thẳng đỉnh đầu Tô Ngâm Tuyết mạnh mẽ chém xuống.
Một kiếm này ẩn chứa tất cả lực lượng của Giang Như Triều. Hắn cực kỳ tức giận. Hắn không còn giữ suy nghĩ đả thương hay bắt giữ Tô Ngâm Tuyết nữa, mà chỉ muốn lập tức giết chết cô gái trước mắt này, muốn nàng thân tử linh tiêu*, tan thành mây khói.
*Thân tử linh tiêu: người thì chết, linh hồn thì tan biến.
"Tỷ tỷ cẩn thận!"
Tô Linh đứng ở một bên nhìn thấy tất cả. Tu vi của nàng tuy thấp nhưng nhãn lực* không tệ. Nàng có thể khẳng định rằng, uy lực một kiếm này đủ sức để phá núi ngăn sông, vô cùng cường đại.
*nhãn lực : khả năng phán đoán thông qua mắt.
Đối mặt với một kiếm như thế, Tô Ngâm Tuyết lại có thời gian nghiêng đầu mỉm cười với Tô Linh. Sau đó chỉ thấy bàn tay trắng noãn như ngọc của nàng nhẹ nhàng vẫy một cái. Trong khoảnh khắc thân hình của nàng chuyển động, dáng người ưu mỹ tựa như đang nhảy múa vậy.
Tô Ngâm Tuyết chuyển động dường như rất chậm rãi nhưng thực chất lại rất nhanh. Mỗi lần thân thể nàng di chuyển lại có thêm một đạo hào quang từ trên người nàng tản ra. Sau đó xung quanh thân thể nàng liền hình thành một tầng hào quang mỏng manh, bảo vệ nàng trong đó.
Trong nháy mắt, hơn mười đạo hào quang ngưng tụ. Chúng hình thành một tầng mỏng manh như chiếc ô, bao quanh thân thể của nàng.
Kiếm quang ầm ầm hạ xuống đỉnh đầu Tô Ngâm Tuyết. Trong chớp mắt ánh sáng bùng lên, hào quang màu tím chiếu sáng khắp một vùng trời, che lấp đi bóng dáng của nàng trong đó.
Tô Linh kinh hãi, không khỏi hốt hoảng hô lên một tiếng. Một kiếm như thế nếu chém xuống, không biết tỷ tỷ có thể bình yên vô sự hay không?
Khóe miệng Giang Như Triều lộ ra vẻ dữ tợn. Hắn có thể cảm giác được một kiếm này hầu như không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, từ trên đỉnh đầu Tô Ngâm Tuyết chém xuống chia nàng thành hai nửa.
Hào quang màu tím rốt cuộc tiêu tán, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một vết kiếm kinh người. Vùng đá núi bị chém xuất hiện một cái khe rãnh rộng vài thước, sâu nửa trượng, không thể nào hình dung được cái khe này là do một kiếm chém ra.
"Cùng một cảnh giới thì thực lực chân chính sẽ bất đồng a."Giang Như Triều nhìn cái khe kia, cười ha hả.
Nhưng sau một khắc, tiếng cười của hắn liền im bặt. Chỉ thấy một thân hình ưu nhã đến tột đỉnh từ không trung chậm rãi hạ xuống, đáp xuống bên cạnh cái khe rãnh cao vài trượng kia. Quả thực là một sự châm chọc không thể nói nên lời.
Tròng mắt Giang Như Triều thiếu chút nữa đã rơi hẳn ra ngoài. Hắn quả thực không thể tin được một màn phát sinh trước mắt này. Người vừa mới hạ xuống là Tô Ngâm Tuyết sao? Nàng không phải đã bị chém sao? Uy lực một kiếm kia làm sao nàng có thể dễ dàng ngăn cản được a?
"Không, không có khả năng!" Giang Như Triều quát lớn, hắn không thể tin vào hai mắt của mình.
Tô Ngâm Tuyết lẳng lặng đứng đấy. Trong đôi mắt xinh đẹp không hề biểu hiện lên tâm tình gì, thậm chí một chút trào phúng đều không có.
"Linh Phượng Huyễn Vũ thân pháp!"
Thanh âm Mộ Dung Vô Ngân bỗng nhiên vang lên. Hắn từng bước đi tới bên cạnh Giang Như Triều.
"Đúng vậy!"Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, gật đầu trả lời.
"Linh Phượng Huyễn Vũ là cái gì?" Giang Như Triều khẽ giật mình, theo bản năng hỏi.
"Ngươi không có tư cách biết." Mộ Dung Vô Ngân và Tô Ngâm Tuyết đồng thanh nói.
Giang Như Triều khẽ giật mình, sắc mặt lập tức đỏ lên. Hắn chính là cao thủ Trúc Cơ Cảnh, thế nào lại tệ đến mức không có tư cách để biết tên một loại thân pháp? Nếu như Tô Ngâm Tuyết giễu cợt thì cũng thôi đi. Nhưng đằng này, vì cái gì Mộ Dung Vô Ngân cùng Tô Ngâm Tuyết lại dị khẩu đồng thanh*.
*dị khẩu đồng thanh: tuy khác miệng nhưng lại cùng lúc nói.
Nhưng mà Mộ Dung Vô Ngân cũng không muốn giải thích gì cho hắn nhưng y cũng nhìn Giang Như Triều, nói: "Giang sư huynh, ngươi lui ra đi. Ngươi không phải đối thủ của Tô sư tỷ."
Sắc mặt Giang Như Triều đỏ bừng, âm trầm đến cực hạn, gần như muốn chảy ra nước. Cho tới nay, hắn đều cảm thấy tu vi của mình nếu đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh thì thực lực sẽ ngang bằng với Mộ Dung Vô Ngân, cho dù có kém vài phần thì cũng chênh lệch không xa lắm.
Thế nhưng, hiện tại hắn mới biết được, mặc kệ tu vi của hắn đạt tới trình độ nào thì trong mắt Mộ Dung Vô Ngân vẫn không coi hắn ra gì, có lẽ chỉ coi hắn là một con chó, một nô bộc, thậm chí ngay cả cái danh tiểu đệ cũng không được.
Hắn liếc nhìn Mộ Dung Vô Ngân, đè nén phẫn hận trong lòng, yên lặng lui qua một bên.
Mộ Dung Vô Ngân căn bản không có nhìn hắn một cái, đứng trước mặt Tô Ngâm Tuyết.
"Tô sư tỷ, không thể ngờ được tu vi của tỷ lại có thể đạt đến trình độ này. Ta quả thật đã khinh thường tỷ rồi."
Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, nói: "Vô Ngân sư đệ, tu vi của ngươi mới thật khiến cho ta cảm thấy khó có thể tin được. Thiên tư của ngươi so với ta còn cao hơn không ít a, rõ ràng có thể đạt tới Trúc Cơ Cảnh ở độ tuổi này, thật sự là khó có thể tin."
Mộ Dung Vô Ngân cười cười, nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút có muốn hay không? Ta sợ ngươi ngăn cản không nổi công kích của ta. "
Tô Ngâm Tuyết thản nhiên nói: "Không cần, ta cũng không có lãng phí chân khí bao nhiêu."
Mộ Dung Vô Ngân gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như thế, Giang sư huynh cũng không thể mang đến uy hiếp gì cho ngươi."
Tô Ngâm Tuyết không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đấy.
"Chúng ta lấy ba chiêu làm giới hạn. Nếu như ngươi có thể tiếp được, vậy thì ta sẽ mang bọn chúng rời đi ngay, từ nay về sau chúng ta sẽ sống hoà đồng, không đua tranh với các ngươi. Nhưng nếu ngươi tiếp không được, vậy cũng đừng trách ta. Lần thí luyện này, không màng sinh tử, chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng." Mộ Dung Vô Ngân đứng chắp tay, chậm rãi nói ra.
Lông mày Tô Ngâm Tuyết cau lại, trên gương mặt xinh đẹp luôn bình tĩnh thong dong rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ khẩn trương lo lắng. Nàng thật sự không rõ ràng tu vi của Mộ Dung Vô Ngân nông sâu thế nào, nhưng từ giọng điệu của hắn có thể thấy được hắn không hề xem trọng tu vi Giang Như Triều. Như vậy cũng chỉ có hai trường hợp, một là tu vi chân chính của Giang Như Triều không bằng hắn, hai là thân phận địa vị của hai người chênh lệch quá xa.
Mộ Dung Vô Ngân là một tên gia hỏa cực kỳ cao ngạo. Hắn tuyệt đối không phải chỉ bởi vì thân phận cao hơn Giang Như Triều mà chắc bởi vì tu vi của hắn quả thật cao hơn Giang Như Triều không ít.
Thoạt nhìn thì thấy Tô Ngâm Tuyết có thể nhẹ nhàng chặn lại công kích của Giang Như Triều nhưng trong nội tâm nàng hiểu rõ được rằng, có thể dễ dàng hoá giải như vậy chính nhờ thân pháp huyền diệu cùng thủ xảo khéo léo mà thôi. Nếu so sánh về tu vi thì quả thật tu vi hai người chênh lệch không lớn, dựa vào tu vi để thắng sẽ rất khó.
Nếu Mộ Dung Vô Ngân có thể nhận ra thân pháp Linh Phượng Huyễn Vũ thì muốn dựa vào thân pháp để tìm được cơ hội chiến thắng sẽ cực kỳ khó khăn.
Nghe Mộ Dung Vô Ngân nói như vậy, Tô Ngâm Tuyết quả thật có chút khẩn trương và lo lắng.
Nàng quay đầu liếc nhìn, Diệp Vân vẫn lẳng lặng ngồi xếp bằng như cũ. Nàng lập tức hạ quyết tâm, khuôn mặt nghiêm trang hẳn lên.