Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 460: Chương 460: Lợi dụng cả hai phe




Các ngươi cùng lên đi!

Lời nói này của Diệp Vân như mây trôi nước chảy, trong đó lại ẩn chứa một sự tự tin tuyệt đối. Chẳng qua là lời nói tự tin này rơi vào trong tai ba người Sở Hạo Nhiên lại như là sự tự đại tuyệt đối, đáng giận đến cực hạn.

“Muốn chết!”

Sở Hạo Nhiên chính là cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, lại bị Diệp Vân trào phúng như mây trôi nước chảy như thế, lửa giận trong lòng bốc lên, hắn muốn cho tiểu tử này nhớ kỹ, có những lời nói không thể nói lung tung đấy, nói ra sẽ chết.

Không đợi Sở Hạo Nhiên ra tay, một tên đệ tử Huyền Nguyên Tông bên cạnh hắn lướt nhẹ thân hình xông lên, quang ảnh hiện lên trong tay, một cái cự chưởng hơn một trượng bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, đập thẳng xuống Diệp Vân.

Đối với ba người Sở Hạo Nhiên mà nói, Diệp Vân tuy rằng lĩnh ngộ lôi linh khí, nhưng dù sao tu vi chẳng qua chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, cho dù mạnh mẽ cỡ nào cũng có hạn. Trong điển tịch từng ghi chép đúng là có đệ tử Trúc Cơ Cảnh có thể chống lại cao thủ Kim Đan Cảnh, nhưng chẳng qua là chống lại tu sĩ Kim Đan Cảnh sơ kỳ, nhất trọng nhị trọng mà thôi, nếu như nói tu vi Trúc Cơ Cảnh có thể chống lại cùng cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, điều này nói ra chắc mọi người cười trẹo cả quai hàm mất. Huống chi, Diệp Vân vẫn chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng.

Bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, mang theo một lực lượng to lớn, trong đó ẩn chứa lực lượng mà tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan Cảnh căn bản không thể nào ngăn cản, nếu một chưởng này đánh vào trên người Kim Đan Cảnh tam trọng Trương Nhất Thành, chỉ sợ hắn cũng ngăn cản không nổi.

Sắc mặt Trương Nhất Thành tái nhợt, nhìn cự chưởng đập xuống nhưng lại không có cách nào để xử lý, trong lòng của hắn rõ ràng, chính mình căn bản cũng ngăn cản không nổi một chưởng này, tất nhiên cũng không có khả năng cứu được Diệp Vân.

Trương Nhất Thành nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng cùng thương tiếc. Lo lắng là Diệp Vân chỉ sợ ngăn cản không nổi một chưởng này, thương tiếc chính là một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như thế, đã tu thành lôi linh khí, lại phải chết đi dưới một bàn tay tại đây.

Chẳng qua là Trương Nhất Thành cũng không chú ý đến nét mặt của Diệp Vân, khuôn mặt hắn vẫn vân đạm phong khinh ( nói nôm na theo ngôn ngữ hiện đại là “tỉnh bơ như cây cơ”), thậm chí khóe miệng nổi lên một nụ cười như có như không.

Uy lực của một chưởng này hoàn toàn chính xác bất phàm, đủ để đánh chết tu sĩ Kim Đan Cảnh tam trọng bình thường. Nhưng mà uy lực của một chưởng này trong mắt Diệp Vân lại kém xa Vẫn Tinh Thức của Tuyệt Trần, uy lực một chiêu kia mới khiến cho Diệp Vân cảm thấy sợ hãi. Một chưởng trước mắt này, hiển nhiên là đánh giá thấp thực lực của Diệp Vân, muốn chỉ dùng một chưởng là đủ đánh chết hắn.

Diệp Vân ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tốc độ không hề có dấu hiệu chậm lại chút nào.

Ánh sáng màu tím trong tay hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chờ lúc phát ra, Tử Ảnh Kiếm lập tức đánh ra một đạo điện mang.

Chỉ nghe được trong vòng phạm vi trăm trượng tiếng sấm vang vọng cả thiên địa, uy lực điện mang tăng cường đâu chỉ gấp mười lần. Sau một khắc vô số lôi quang từ bốn phương tám hướng tập trung lại, ngay lập tức đã hội tụ ở phía trên Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân.

Diệp Vân nhẹ điểm một chút, kiếm quang trước Tử Ảnh Kiếm lập tức phun ra nuốt vào, trực tiếp xẹt qua hư không.

Bàn tay to lớn đang hung hăng đập xuống khí thế chưa giảm, trùng trùng điệp điệp vỗ vào bên trên Tử Ảnh Kiếm.

Cự chưởng trên không trung đột nhiên trì trệ, lập tức bị cắt thành hai nửa, hướng theo hai bên Tử Ảnh Kiếm tách ra, tựa hồ lại gặp hộ thân cương Khí của Diệp Vân, xẹt qua hai bên vai của hắn ra bên ngoài, trùng trùng điệp điệp vỗ vào cả vùng đất, nhưng chỉ làm tung tóe lên một vòng bụi đất, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Một chưởng của cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, vậy mà bị Diệp Vân phá giải một cách đơn giản nhẹ nhàng, hơn nữa chỉ bằng một kiếm đã chém thành hai nửa.

Sở Hạo Nhiên sợ ngây người, tên đệ tử Huyền Nguyên Tông ra tay công kích lại càng “chết đứng”, Trương Nhất Thành cũng sợ ngây người, ngay cả Dịch sư huynh cùng Lý sư đệ và đám đệ tử Vân Hoa tông trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào mặt Diệp Vân chỉ còn lại sự kinh hãi.

Diệp Vân thu kiếm đứng đấy, bốn phía tiếng sấm vẫn ầm ầm như trước, chỉ là không còn đinh tai nhức óc như vừa rồi.

“Ngươi là ai? Ngươi đến cùng đến từ nơi nào?” Sở Hạo Nhiên là người thứ nhất tỉnh táo lại, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.

Hai gã đệ tử Huyền Nguyên Tông khác trên mặt cũng đầy vẻ kinh hãi, một chưởng của Kim Đan Cảnh tứ trọng thế mà bị Trúc Cơ Cảnh tứ trọng tay mơ phá giải, hơn nữa lại còn phá giải vô cùng nhẹ nhõm tự tại.

Đến bây giờ Trương Nhất Thành cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, hắn vuốt vuốt khuôn mặt, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, lại nổi lên một sự cuồng hỉ như có như không.

Dịch sư huynh cùng Lý sư đệ và các đệ tử Vân Hoa tông đã sớm ngây người tại chỗ, đầu óc hầu như không hề vận chuyển, một mảnh hư vô. Bọn hắn như thế nào đều không thể tưởng được, thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, lại có tu vi như thế, phong độ tư thái khi xuất ra một kiếm kia, đã khắc thật sâu vào trong đầu của bọn hắn, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không thể nào xóa đi.

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: “Hỏi cho đã rồi các ngươi quay đầu rời đi sao? Ba người các ngươi không khỏi cũng quá bá đạo rồi.”

Sắc mặt Sở Hạo Nhiên trở nên âm lãnh, thật sự là hắn có cái tâm tư này, nếu như Diệp Vân quả thực là đến từ một siêu cấp thế lực không chọc nổi, như vậy quay đầu rời đi cũng chưa hẳn là không được. Chẳng qua là, lời nói nửa câu sau của Diệp Vân lại vô cùng “sốc hàng”, hắn vậy mà muốn ba người Sở Hạo Nhiên có tu vi Kim Đan Cảnh tứ trọng lưu lại, dường như hắn có tu vi chính là Nguyên Anh Cảnh lão tổ cao cao tại thượng.

Sở Hạo Nhiên thở sâu, lạnh lùng nói: “Nếu như huynh đệ ngươi khư khư cố chấp, Huyền Nguyên Tông đệ tử chúng ta đây cũng không phải là hạng người sợ phiền phức, nếu ngươi đánh đồng chúng ta cùng đám ngu xuẩn phế vật Vân Hoa Tông kia, chỉ sợ ngươi đã sai lầm rồi.”

Diệp Vân cười cười, nói: “Ta ngay từ đầu chính là nghĩ đến khuyên can, sau đó nghe được các ngươi phát hiện cái gì gọi là Lôi Vân Thảo, nên muốn tới đây chơi đùa một chút, chỉ là mấy người các ngươi đều không cảm kích đã vậy còn muốn đánh đập tàn nhẫn đối với ta. Ta là người có nguyên tắc, người không phạm vào ta thì ta không phạm người, người nếu chọc ta thì ta cũng phải chọc người. Mấy người các ngươi nếu cho rằng hiện tại có thể “phủi đít” rời đi, như vậy không khỏi cũng quá coi thường ta rồi.”

Đồng tử Sở Hạo Nhiên co rụt lại, trong mắt tinh mang hiện lên: “Không biết huynh đệ đến từ nơi nào? Có thể nói cho biết hay không?”

Thanh âm Sở Hạo Nhiên rõ ràng có chút mềm dịu lại, Diệp Vân cuồng vọng như thế, tựa hồ không lo lắng chút nào, dường như đã có tính toán từ trước. Như vậy thì lực công kích mà hắn biểu hiện vừa rồi có lẽ không chỉ như thế, hoặc là trên người có bảo vật gì có thể làm cho hắn đối kháng được với cao thủ Kim Đan Cảnh trung kỳ.

Sở Hạo Nhiên lần này mang theo hai gã sư đệ tiến vào Lạc Lôi Cốc, chính là vì tìm kiếm Lôi Mộc. Lúc trước gặp được bọn người Trương Nhất Thành phát hiện ra Lôi Vân Thảo, trong đầu lập tức nảy ra ý nghĩ tranh đoạt, không ngờ tại thời khắc cuối cùng lại xuất hiện Diệp Vân, một tên yêu nghiệt chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh tứ trọng lại có thể chống lại cùng Kim Đan Cảnh tứ trọng. Nếu như tên yêu nghiệt này quả thật sự có địa vị thật lớn, như vậy tốt nhất không nên trở thành kẻ địch của hắn.

Diệp Vân sờ lên cái mũi, trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi đã nói như vậy, như vậy ta cho ngươi biết cũng không sao. Sư tôn của ta chính là Thiên Vận Tử, không biết các ngươi có nghe qua hay chưa.”

“Thiên Vận Tử?” Sở Hạo Nhiên và Trương Nhất Thành cùng kêu lên kinh ngạc, thần sắc trên mặt cả hai lại bất đồng.

Sắc mặt Sở Hạo Nhiên lập tức ngưng trọng, thậm chí có hơi trắng bệch, khóe miệng hơi hơi run rẩy, không biết đang suy tư điều gì. Mà mặt mũi Trương Nhất Thành lại tràn đầy kích động, thậm chí gương mặt lại đỏ bừng. Hắn nhìn Diệp Vân, trong mắt tràn đầy chờ mong cùng hưng phấn.

“Thiên Vận Tử? Huynh đệ ngươi nói là Thần Tú Cung chấp chưởng giới luật Tuyệt Tâm Phong thủ tọa, Thiên Vận Tử tiền bối?” Giọng nói Trương Nhất Thành kích động, run giọng hỏi.

Ánh mắt Sở Hạo Nhiên như điện, lập tức rơi vào trên mặt Diệp Vân.

Diệp Vân híp mắt, nhìn nhìn mọi người, nói: “Chẳng lẽ Đại Tần đế quốc còn có Thiên Vận Tử thứ hai hay sao?”

Tĩnh lặng một mảnh, không ai đáp lời, chỉ có tiếng nổ vang của Lôi Đình vang lên bốn phía.

Sở Hạo Nhiên thở sâu, chắp chắp tay với Diệp Vân, nói: “Không thể tưởng được huynh đệ chính là đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối, đã như vậy, gốc Lôi Vân Thảo này xin nhường cho ngươi rồi.”

Dứt lời, hắn liếc mắt về phía hai gã đệ tử Huyền Nguyên Tông kia ra dấu, lập tức quay người bỏ đi.

Thanh âm lười biếng của Diệp Vân bỗng nhiên vang lên: “Sở huynh hà tất vội vã như thế, lại nói tiếp ta cùng với Huyền Nguyên Tông của ngươi còn có sự quen biết đấy, ta có quen biết một người cách đây nửa năm về trước.”

Sở Hạo Nhiên khẽ giật mình, trên mặt lập tức hiện lên một tia nghi hoặc, lại có một chút chờ mong.

Sự kích động của Trương Nhất Thành bỗng như quả bóng xì hơi. Màu đỏ trên gương mặt tựa hồ bị ngưng trệ, lập tức vẻ hồng nhuận phơn phớt rút đi, một tia tái nhợt xuất hiện.

“A, không biết vị huynh đệ này quen biết với đệ tử nào của Huyền Nguyên Tông ta vậy?” Sở Hạo Nhiên trầm giọng hỏi.

“Vị đệ tử Huyền Nguyên Tông kia tự xưng mình là Hỏa Vân Thánh Giả, chẳng qua là tu vi còn chưa đột phá đến Nguyên Anh Cảnh, vậy mà tự xưng Thánh Giả, cảm giác có chút không ổn.” Diệp Vân đứng chắp tay, nhàn nhạt nói ra.

Sở Hạo Nhiên khẽ giật mình, lập tức sắc mặt tái nhợt, thậm chí thân thể đều có chút run rẩy, trong mắt của hắn đều là bất khả tư nghị hỏi: “Ngươi nói là Hỏa Vân sư huynh? Ngươi đã gặp hắn ở nơi nào? Xin báo cho biết.”

Con mắt Diệp Vân híp lại, tinh mang nháy mắt hiện lên, nói: “Hơn nửa năm trước có gặp qua, ngay tại phía đông một tòa sơn mạch, vị trí cụ thể thế nào thì ta không nhớ rõ.”

Sở Hạo Nhiên thở sâu, bỗng nhiên ôm quyền khom người thi lễ với Diệp: “Kính xin vị huynh đệ nói cho biết tung tích của Hỏa Vân sư huynh, nếu như có thể tìm được sư huynh, Huyền Nguyên Tông chắc chắn hậu báo.”

Trong lòng Diệp Vân kinh ngạc, thoạt nhìn Hỏa Vân Thánh Giả có địa vị cực cao tại Huyền Nguyên Tông, hơn nữa tin tức về cái chết của hắn có lẽ Huyền Nguyên Tông còn chưa phát hiện ra, nếu quả thật như vậy, có lẽ có thể từ trên người Sở Hạo Nhiên biết rõ một ít bí mật của Huyền Nguyên Tông.

“Ở phương Đông bên trong một sơn mạch, lúc ấy Hỏa Vân Thánh Giả bị một đám người vây công, bất quá tu vi của hắn rất cao, hắn cùng với một đám người vây công ác đấu ba ngày, cũng không phân trên dưới. Sau đó ta lập tức ra tay trợ giúp một chút, đuổi đám người kia đi, Hỏa Vân Thánh Giả nói với ta mấy câu rồi lập tức chữa thương mất nửa ngày, sau đó chúng ta trò chuyện với nhau thật vui, đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn lại không chào mà đi, chẳng biết đi đâu.”

Sở Hạo Nhiên nghe đến xuất thần, khẽ gật đầu: “Đa tạ báo cho biết, như vậy trong lòng chúng ta cũng đã yên tâm. Còn không biết cao tính đại danh của huynh đệ, ngày sau Huyền Nguyên Tông chắc chắn tương báo.”

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Ta là Thần Tú Cung Diệp Vân, Sở huynh ngày sau có rảnh, có thể tới Thần Tú Cung Tuyệt Tâm Phong ngồi một chút.”

Sở Hạo Nhiên gật gật đầu, nói: “Nhất định sẽ đến! Nếu như Diệp huynh đệ cùng Hỏa Vân sư huynh quen biết, như vậy Huyền Nguyên Tông chúng ta không tham dự tranh đoạt Lôi Vân Thảo này, đệ tử Vân Hoa tông đều giao cho ngươi xử trí, với tu vi của ngươi, bọn hắn trốn không thoát bàn tay của ngươi.”

Diệp Vân sờ lên mũi, nói: “Như thế cũng tốt, vậy thì không tiễn.”

Sở Hạo Nhiên cùng hai gã đệ tử Huyền Nguyên Tông hành lễ lần nữa với Diệp Vân, sau đó tung người lên, thoáng qua đã biến mất giữa bầu trời đầy Lôi Đình.

Diệp Vân chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi vào trên người Trương Nhất Thành và đám đệ tử Vân Hoa tông.

Trương Nhất Thành vui mừng quá đỗi, thi lễ với Diệp Vân một cái: “Đa tạ Diệp huynh đệ cứu giúp, Vân Hoa tông vô cùng cảm kích, ngày sau nếu có yêu cầu gì, Vân Hoa tông ta nhất định giúp đỡ.”

Diệp Vân cũng không để ý tới lời của hắn, ánh mắt rơi vào trên người những đệ tử sau lưng Trương Nhất Thành.

Câm như hến, cả đám đệ tử Vân Hoa tông đều ngừng thở, không dám lên tiếng.

“Trương huynh không cần phải khách khí, hành tẩu thiên hạ, tất cả mọi người là bằng hữu.” Diệp Vân vẫy vẫy tay, ánh mắt trở nên nhu hòa rất nhiều.

Đám đệ tử Vân Hoa tông lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn Trương Nhất Thành cùng Diệp Vân, không dám hó hé nửa câu.

Diệp Vân nhìn Trương Nhất Thành, híp mắt chậm rãi nói: “Mới vừa rồi từ bên trong chiêu pháp của Trương huynh, có chút cảm giác đã từng quen biết.”

Trương Nhất Thành ngẩn người, nói: “Cảm giác gì? Một chiêu vừa rồi của ta cũng không có bất kỳ thần thông biến hóa gì, chẳng qua là tùy ý ra tay.”

Vừa rồi một chiêu kia chính là chiêu thức tự sát, nào có cái gì gọi là chiêu pháp đáng nói.

Diệp Vân híp mắt, qua sau nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Hình như sư tôn ta đã từng nhắc tới Tiên Kiếm Tông, không, thần thông của Thiên Kiếm Tông có một chút gì đó tương tự.”

Đồng tử Trương Nhất Thành co rụt lại, lập tức sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, nghiêm mặt nói: “Diệp huynh đệ ngàn vạn không nên nói lung tung, chiêu thức thần thông của Vân Hoa Tông ta cùng Thiên Kiếm Tông hoàn toàn không có bất kỳ chỗ tương tự nào cả.”

Con mắt Diệp Vân híp lại thành một đường chỉ, chẳng qua là cười cười, nhưng không hề nói lại nửa câu.

Chẳng qua là, hắn từ trong sự phản ứng của Trương Nhất Thành qua đó có thể thấy được, Vân Hoa Tông cùng Thiên Kiếm Tông quả nhiên có chút liên hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.