Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 476: Chương 476: Lôi Linh Thú




Diệp Vân cũng chưa từng thấy qua Lôi Mộc, cho dù là ghi chép trong điển tịch cũng chỉ miêu tả đơn giản mà thôi, cũng không có thuyết minh tỉ mỉ Lôi Mộc đến cùng là bảo vật như thế nào.

Lúc Quân Nhược Lan nói phía trước có khí tức của Lôi Mộc, hơn nữa thân hình lập loè nhanh chóng bắn đi, lúc đó Diệp Vân cũng không có nửa phần chần chờ vội vàng lao theo. Mặc kệ Quân Nhược Lan có tâm tư gì ít nhất thì trước mắt mà nói, mục tiêu cơ bản của hai người cũng không khác nhau lắm. Lôi Mộc cùng hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, cũng không xung đột.

Tử sắc quang diễm lập loè vài cái trong bầu trời đầy Lôi Đình, đột nhiên biến mất, phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều là Lôi Đình ngưng tụ thành hải dương, căn bản không hề có tử sắc quang diễm.

“Không thể tưởng được Lôi Mộc lại khó bắt như thế.” Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan cau lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Diệp Vân không trả lời, vừa rồi khoảng cách giữa hai người và Lôi Mộc biến thành tử sắc quang diễm chỉ cách không đến ba trượng, chỉ một chút nữa là có thể bắt được nó vào trong tay, nhưng mà chỉ sau một khắc lập lòe Lôi Mộc đã biến mất.

Diệp Vân cũng không bỏ mặc như thế, lôi hệ pháp tắc đã xâm nhập vào cốt tủy của hắn, ngay tại lúc này tự nhiên phóng thích ra, nhắm về bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới. Làm cho Diệp Vân cảm thấy vui mừng chính là, dùng lôi hệ pháp tắc của bản thân làm chủ phóng xuất ra thần thức rõ ràng ở trong Lôi Hải như cá gặp nước, đối với Lôi Đình bốn phía có lực tương tác rất mạnh, thậm chí có thể cảm thụ ra uy lực ẩn chứa trong mỗi một đạo Lôi Đình có chỗ bất đồng.

Thần thức vẫn còn giống như thủy triều phóng xuất ra đi, vừa thoáng qua lập tức bao trùm phạm vi phạm vi tầm hơn mười trượng. Ở bên ngoài hơn mười trượng, có lẽ nguyên nhân bởi vì Lôi Đình quá mức cường hãn, cho nên rất khó dò xét.

“Đáng chết, quả nhiên đúng như ghi chép, phía dưới Lôi Đình như thế này thì thần thức phát ra tối đa chỉ có thể từ ba đến bốn trượng, căn bản tìm không thấy khí tức của Lôi Mộc.” Quân Nhược Lan nhìn khắp bốn phía, đôi mi thanh tú nhíu chặt.

“Nếu như Lôi Mộc có thể dễ dàng bắt được mà nói, chắc hẳn cũng sẽ không được xem là trân quý như vậy, nếu như chúng ta phát hiện ra được bóng dáng của nó, cứ chậm rãi tìm kiếm, tin rằng sẽ có cơ hội tìm được.” Diệp Vân chậm rãi nói ra.

“Diệp Vân, ngươi tu luyện thành công lôi linh khí, thần thức có thể phóng xuất ra phạm vi bao nhiêu?” Quân Nhược Lan thấp giọng hỏi.

“Chừng ba đến bốn trượng, nhiều hơn nữa thì có chút mơ hồ, cảm xúc không rõ.” Diệp Vân trầm ngâm một chút, tựa hồ đang cố gắng phóng thích thần thức đi quan sát bốn phía.

“Ngươi có lẽ đã tìm hiểu được một tia lôi hệ pháp tắc, dựa theo ghi chép trong sách cổ, có thể cảm thụ được trong phạm vi ba mươi trượng.” Quân Nhược Lan bỗng nhiên nói ra, giọng nói tăng lên không ít.

Diệp Vân nhìn nàng một cái, nét mặt không hề thay đổi mà trả lời: “Ta nói cho ngươi biết, ta chẳng qua là tu luyện thành công lôi linh khí, căn bản không có tìm hiểu lôi hệ pháp tắc.”

Quân Nhược Lan bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Cho dù ngươi không có tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, chỉ là dựa vào lôi linh khí cũng có thể đủ để phát hiện trong vòng phạm vi mười trượng tả hữu, nếu ngươi nói chỉ có ba bốn trượng thì chính là nói sai rồi.”

Tinh mang trong mắt Diệp Vân chợt lóe lên, nói: “Ngươi muốn nói như thế nào cũng được, hiện giờ điều quan trọng nhất chính là tìm được Lôi Mộc, sau đó phá giải đại trận nơi đây, ta muốn lấy Lôi Mộc mang về giao nộp.”

Quân Nhược Lan khẽ giật mình, hỏi: “Giao nộp?”

Diệp Vân nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ ta chưa nói với ngươi, ta đã bái nhập làm môn hạ của Tuyệt Tâm Phong Thiên Vận Tử Thần Tú Cung? Lần này tới Lạc Lôi Cốc chính là tham gia khảo hạch do sư tôn đặt ra để tuyển chọn đệ tử chính thức, chỉ có lấy được Lôi Mộc mới có thể thông qua khảo hạch.”

Quân Nhược Lan ngây ngẩn cả người, trong hai tròng mắt có chút không tin: “Ngươi đã trở thành đệ tử của Thiên Vận Tử? Thiên Vận Tử trăm năm qua cũng chỉ mới thu ba người đệ tử, ngươi lại được hắn nhìn trúng?”

Diệp Vân thản nhiên nói: “Thiên phú của ta chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ một ít, từ Luyện Thể Cảnh cho tới bây giờ là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, cũng chỉ trong thời gian mấy năm, lại tìm hiểu được lôi linh khí, phóng nhãn toàn bộ Đại Tần đế quốc, cũng coi là nằm trong số vài thiên tài ít ỏi a.”

Quân Nhược Lan nhìn hắn, khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu nhẹ: “Điều này cũng đúng, chỉ mất thời gian một hai năm là có thể tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, hơn nữa tìm hiểu lôi linh khí, thật sự là không đơn giản. Thời điểm ta còn ở Thiên Kiếm Tông, hình như nghe nói ngươi đối với băng linh khí cũng có chút hiểu rõ, không biết có tu luyện thành công không?”

Diệp Vân trầm ngâm một chút, nói: “So với lôi linh khí thì còn kém xa lắm, chẳng qua là cảm giác được một ít, cũng có tu luyện qua một chút.”

Quân Nhược Lan nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Diệp Vân, chỉ cần ngươi có thể hỗ trợ ta lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, sau khi rời khỏi Lạc Lôi Cốc, ta có thể tặng cho ngươi một phần đại cơ duyên.”

Diệp Vân nhìn nàng, cười cười nói: “Dưới đời này cũng không có chuyện tặng không cơ duyên. Ta giúp ngươi lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, ngươi đưa cho ta trăm vạn cực phẩm Linh Thạch, hơn nữa ta cũng có thể có được Lôi Mộc, như vậy đã đầy đủ. Ngươi muốn cho ta cơ duyên, ta đây phải trả giá bằng cái gì? Chẳng lẽ ta phải… lấy thân báo đáp cho ngươi hay sao?”

Quân Nhược Lan thở sâu, sắc mặt thoạt nhìn có chút ngưng trọng: “Hết thảy cũng chờ sau khi lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa rồi hãy nói. Ta nói đại cơ duyên, ngươi trước tiên hãy suy nghĩ kỹ càng, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, tất cả những tu sĩ trẻ tuổi Đại Tần đế quốc đều không thể kháng cự cơ duyên. Về phần ngươi có thể đạt được phần cơ duyên này hay không, thì phải nhìn xem vận khí của ngươi. Nếu như mọi việc thành công, ta sẽ nói với ngươi ta muốn cái gì.”

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Đến lúc đó rồi hãy nói, tham quá không được, ta trước tiên đi tìm Lôi Mộc.”

Vào thời khắc này, lông mày Diệp Vân khẽ nhướng lên, tinh mang hiện lên trong mắt, thiếu chút nữa đã quay đầu nhìn về phía bên trái.

Quân Nhược Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, nhạy cảm bắt được một tia biến hóa này, khóe miệng mỉm cười: “Cho dù không có tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, thần trí của ngươi nếu so với ta có thể phóng thích xa hơn rất nhiều, chắc hẳn ngươi phát hiện ra tung tích của Lôi Mộc a.”

Diệp Vân hừ một tiếng, nói: “Cách chúng ta bảy tám trượng về bên trái ở dưới mặt đất.”

Quân Nhược Lan mừng như vừa trúng số”lotto”, vừa muốn nhào tới, bỗng nhiên dừng bước chân, kinh ngạc hỏi: “Dưới mặt đất? Làm sao có thể?”

Diệp Vân cũng nhíu mày, vừa rồi hoàn toàn chính xác là hắn cảm giác được Lôi Mộc ở cách đó bảy tám trượng bên dưới lòng đất, cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp nói ra. Bất quá theo nghi vấn của Quân Nhược Lan, lập tức trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi hoặc, mặt đất trong Lạc Lôi Cốc đã bị thần lôi oanh kích trong suốt mấy nghìn năm nên rắn chắc vô cùng, mỗi một mảnh đất trước mặt đều cực kỳ rắn chắc, ngay cả linh khí cơ hồ cũng không có cách nào xuyên vào, Lôi Mộc này làm thế nào có thể chui vào lòng đất đây?

“Không tốt!”

Bỗng nhiên, Diệp Vân quát khẽ một tiếng, nhắm phía Quân Nhược Lan bổ nhào tới.

Hắn vừa mới đẩy ngã Quân Nhược Lan, nguyên bản chỗ hắn vừa đứng bỗng nhiên xuất hiện một cái móng vuốt cực lớn, đánh thẳng qua nơi hắn và Quân Nhược Lan vừa đứng, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, một trảo này dù cho không thể đánh chết hai người, cũng làm cho bản thân bọn họ bị trọng thương.

Quân Nhược Lan “đứng hình” tại chỗ, nàng căn bản không nghĩ tới Diệp Vân lại dám nhào tới chụp... vào người nàng. Đến khi cái móng vuốt kia lướt ngang qua đỉnh đầu của nàng thì nàng mới kịp phản ứng, rõ ràng trong Lôi Hải đã ẩn tàng một con Yêu thú có được cự trảo như thế.

“Diệp Vân...” Quân Nhược Lan thấp giọng quát nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực bị người nhấn một cái, ngay sau đó nhìn thấy Diệp Vân từ trên người nàng bay lên, rơi ở một bên.

Quân Nhược Lan không thể tưởng tượng nổi mà nhìn bộ ngực cao ngất của mình, vừa rồi giống như hai tay của Diệp Vân ở chỗ này trùng trùng điệp điệp nhấn một cái, sau đó mượn lực bay lên?

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt của Quân Nhược Lan đỏ bừng, ngay sau đó đã giăng đầy sương lạnh.

Diệp Vân căn bản không hề phát hiện được thần sắc biến hóa Quân Nhược Lan, ánh mắt hắn như điện nhìn về phía trước.

Chính giữa bầu trời đầy Lôi Đình, một đầu Cự thú thình lình xuất hiện.

Cự thú cao ước chừng ba bốn trượng, toàn thân lôi quang lập loè, từng đạo tia chớp đang lưu chuyển bên trong thân thể của nó, phảng phất giống như kinh mạch bình thường. Cái đầu của Cự thú cũng không lớn, trong hai con mắt lóe ra tử sắc quang diễm, tạo cho Diệp Vân một loại cảm giác như đã từng quen biết.

Ánh mắt của Diệp Vân rơi vào hai cái cự trảo như hai cái chày của Cự thú trên mặt đất, móng vuốt so với đầu lâu của nó còn muốn to hơn, bên trên móng vuốt sắc bén có lôi quang quấn quanh, lóe ra điện mang màu lam.

“Lôi Linh Thú? Bên trong Lạc Lôi Cốc quả thật có Lôi Linh Thú?” Quân Nhược Lan cũng đã đứng lên, đứng sóng vai cùng Diệp Vân, nhìn về Cự thú phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh hãi.

“Lôi Linh Thú?” Lông mày Diệp Vân chau lên, hắn chưa từng nghe ai nói qua, những ghi chép trong điển tịch của Thần Tú Cung cũng không thấy nói đến.

“Đúng vậy, Lôi Linh Thú chính là do Lôi Đình ngàn năm ngưng tụ ra, ngươi nhìn xem ánh mắt của nó, có cảm giác đã từng quen biết hay không?” Sắc mặt Quân Nhược Lan đã ngưng trọng tới cực điểm.

“Đúng, hai con ngươi có màu tím, nó cùng với Lôi Mộc vừa rồi có sự giống nhau về màu sắc cùng cảm giác.” Diệp Vân gật gật đầu.

“Lôi Mộc, chỉ là một cách gọi được ghi chép lại mà thôi, kỳ thật Lôi Mộc tại thời điểm đặc biệt có thể hóa hình, giờ phút này nó là hai con ngươi của Lôi Linh Thú, cũng có thể gọi là Lôi mục.” Quân Nhược Lan lạnh lùng nói ra.

Lôi Linh Thú thì cứ đứng như vậy nhìn hai người, cũng không hề ra tay, chẳng qua là cặp mắt màu tím kia gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người, nếu như Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan hơi có cử động, chỉ sợ nó lập tức nhào đến.

“Vừa rồi một móng vuốt kia uy lực tuyệt cường, ta rất khó ngăn cản.” Diệp Vân nhíu mày, lạnh giọng nói ra.

“Ngươi tất nhiên khó có thể ngăn cản, Lôi Linh Thú hoặc là không hiện ra, một khi xuất hiện với dạng hóa hình, như vậy tu vi thấp nhất cũng có thể so với cao thủ Kim Đan Cảnh lục trọng vượt qua Lôi Kiếp, thậm chí đạt đến Kim Đan Cảnh thất trọng, ta và ngươi không phải là đối thủ.” Quân Nhược Lan thở sâu, sắc mặt ngưng trọng.

Con mắt Diệp Vân híp lại, nhìn Lôi Linh Thú cao ba bốn trượng, toàn thân lôi quang sáng lóng lánh, trong lòng không có đến nửa phần kinh hãi, ngược lại có chút hưng phấn.

Nơi đây chính là địa phương mà Lôi Đình cường thịnh nhất, trong đó chứa đầy lôi linh khí, lại có thể mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của pháp tắc Lôi hệ. Ở chỗ này có thể nói là nơi mà Diệp Vân có thể triển khai thực lực đầy đủ nhất, cho dù đối mặt cao thủ Kim Đan Cảnh lục trọng, hắn cũng không sợ chút nào. Lôi Linh Thú trước mắt này, nếu đúng là do Lôi Đình biến thành, như vậy nếu có biện pháp có thể đem nó đánh tan. Hai con ngươi tử sắc do Lôi Mộc biến thành, chính là vật trong bàn tay của hắn.

Bỗng nhiên, trong lòng Diệp Vân khẽ động, vô thức hỏi: “Lực lượng giúp cho Lôi Linh Thú có thể thi triển ra như thế thì cội nguồn ở nơi nào?”

Quân Nhược Lan tựa hồ không nghĩ tới Diệp Vân sẽ hỏi ra vấn đề thế này, không khỏi chần chừ một chút, sau đó chậm rãi nói: “Đó là trái tim của Lôi Linh Thú, cũng chính là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa.”

Hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, rõ ràng chính là trái tim của Lôi Linh Thú, cũng là cội nguồn tất cả lực lượng của nó.

Tròng mắt Diệp Vân hơi híp lại, ngay lập tức tinh mang lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.