Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 101: Chương 101: Lòng Mang Ý Xấu




“Diệp Vân, à không, Diệp sư huynh, sự tình lúc trước mong ngươi đừng để trong lòng. Sau khi trở về, ta nhất định nhất tâm phục vụ vì ngươi.”

La Văn Thành cũng chỉ do dự mấy tức thời gian, sau đó cắn răng, khom người thi lễ với Diệp Vân rồi cung kính nói. Tâm tình của hắn lúc này hoàn toàn giống như người chết đuối vớ được cọc, cho dù cái cọc này vô cùng nhỏ bé thì cũng phải liều mạng mà nắm lấy.

“Ngươi nếu như đã quyết định theo ta thì ta nhất định sẽ không truy cứu chuyện này nữa.” Diệp Vân thản nhiên nói.

Nghe Diệp Vân trả lời như vậy thì La Văn Thành lập tức đại hỉ, nhưng cùng lúc đó thì hắn lại cảm ứng được điều gì đó, bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy khe hở phía trên bầu trời, lúc này đã vắt ngang toàn bộ bầu trời rồi. Cát vàng tại phiến sa mạc này giống như tìm được chỗ thoát đi, bắt đầu dâng lên dần dần thì giờ đây, như những cơn hồng thủy, dũng mãnh lao về phía khe hở.

“Hả?”

Ánh mắt La Văn Thành lóe lên.

“Có chuyện gì vậy?”

Hai mắt của Diệp Vân thấy vậy thì không tự giác mà nheo lại.

Nếu Tô Linh vẫn chưa dẫn người đến thì an toàn của hắn vẫn chưa được đảm bảo chút nào, tâm niệm của La Văn Thành chỉ cần thay đổi thì hắn liền có họa sát thân ngay.

La Văn Thành cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn kịch liệt chớp động: “Trận pháp trong phiến không gian này không biết sao lại… Tựa hồ như muốn sụp đổ xuống vậy.”

Diệp Vân đương nhiên biết nguyên nhân mà phiến không gian này sụp đổ, chính là do hắn đã lấy đi hai kiện linh khí trung phẩm Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn. Lúc này nghe La Văn Thành nói như vậy thì hắn bất động thanh sắc, nói: “Phiến thiên địa này tan vỡ thì tựa hồ cũng không uy hiếp được đến chúng ta.”

“Không phải là vấn đề an toàn của chúng ta.”

La Văn Thành hơi do dự một chút rồi nói: “Nếu không gian này sup đổ xuống thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cấm chế khác, có lẽ có khả năng mở ra thông đạo cho chúng ta tiến vào tầng thứ ba.”

“Tầng thứ ba?” Ánh mắt Diệp Vân cũng chớp động liên hồi.

“Cái khe hở vắt ngang qua bầu trời này chia đôi phiến sa mạc này thành hai phần, phía bên này là vị trí của chúng ta thì có lẽ phía bên kia chính là cửa vào tầng thứ ba. Loại thông đạo không gian này bình thường luôn luôn chú ý dến sự đối xứng, nếu không thì linh lực sẽ rất khó có thể cân bằng được.”

Tinh quang trong mắt La Văn Thành lóe lên, hét lên một tiếng trầm thấp: “Để ta đi phía trước do xét một chút, nếu để những đệ tử khác phát hiện được được thông đạo tiến vào tầng ba sớm hơn thì chúng ta sẽ bị chiếm mất tiên cơ mất.”

Vừa dứt lời, thân ảnh La Văn Thành đã giống như tia điện, điên cuồng lướt về một phía.

Nhìn thấy La Văn Thành như thế thì trong lòng Diệp Vân liền sinh ra một tia hàn ý.

Nếu đổi lại là đệ tử khác, nghe được khả năng tiến vào tầng ba thì sợ đã mừng rỡ như điên, thế nhưng DIệp Vân hắn đã bắt đầu sinh thoái ý. Cho dù bên trong tầng thứ ba có bảo vật tốt đến mấy thì hắn cũng không hề động tâm chút nào, cho nên lúc này hắn liền nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức phát hiện ra hành động dị thường của La Văn Thành.

Dù sao thì La Văn Thành vừa mới nếm qua đau khổ chỗ này, ngay cả một tấm Thanh Ngọc Thần Phù duy nhất để bảo vệ tính mạng cũng đã sử dụng, thì hắn cũng hiểu rõ, cấm chế trong này vô cùng hung hiểm.

Cho dù có khả năng tìm được thông đạo tiến vào tầng ba, nhưng nói không chừng vẫn có cấm chế cực kỳ lợi hại, cho dù muốn dò xét thì La Văn Thành cũng sẽ không một thân một mình đi tiến về phía trước, nhất định sẽ cùng đồng hành với Diệp Vân.

Diệp Vân cảm thấy có chút không đúng, trong lòng dâng lên một tia hàn ý, thân hình cũng không động chút nào. Nhưng vào lúc này, La Văn Thành đã lướt đi thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, hỏi: “Diệp Vân sư huynh, sao vậy?”

Thần sắc của hắn nhìn qua thì rất kinh cẩn, nhưng mà chẳng biết tại sao, Diệp Vân lại cảm thấy trong mắt của hắn phảng phất có chứa một tia hung quang, tâm thần liền run lên một cái, lập tức nghĩ đến một khả năng nào đó.

La Văn Thành giờ này tất nhiên là muốn bảo vệ tính mạng của mình.

Nếu quả thật đây là thông đạo dẫn đến tầng ba thì La Văn Thành hắn chắc chắn sẽ đi vào.

Bên trong tầng ba thì có khả năng sẽ có bảo vật vô cùng kinh người, nhưng mà mấu chốt chính là, tầng ba chỉ sợ sẽ có một chỗ có thể bỏ trốn hoặc là ẩn nấp!

Hiện tại đã nghĩ ra khả năng này, nhưng nếu mà không đuổi theo La Văn Thành, hoặc là bị La Văn Thành nhìn ra bản thân mình sợ hãi, lập tức sẽ khiến hắn biết rằng trước đây, những lời kia hoàn toàn là lừa gạt hắn thì chỉ sợ sẽ lập tức dẫn đến họa sát thân!

“Hết thảy thì cẩn thận vẫn hơn. Tuy nói có khả năng lộ ra thông đạo dẫn đến tầng ba, nhưng chắc hẳn cấm chế sẽ cực kỳ lợi hại.”

Tâm niệm nhanh chóng chuyển động, Diệp Vân mặt không biểu tình nói một câu, sau đó thân ảnh khẽ động, cũng chậm rãi bay về phía La Văn Thành.

Giờ này hắn cố gắng kéo dài thêm chút ít thời gian. Nếu như thuận lợi mà nói thì Tô Linh rất có thể đã ra khỏi khu mộ địa này rồi, chỉ cần la lớn một cái thì chắc hẳn sẽ có người đến giúp. Nói cách khác, giờ này có thể Tô Linh đang trên đường quay lại đây.

Cho nên hắn chỉ cần kéo dài thêm chút ít thời gian thì sự an toàn của hắn càng tăng lên.

Thấy được vẻ trầm ổn của Diệp Vân thì trong lòng La Văn Thành ngược lại cảm thấy phát lạnh, hắn quay đầu đi, có chút kinh nghi bất định lao về phía trước, thế nhưng tốc độ lúc này cũng đã giảm đi không ít.

“Cái này…”

Chẳng qua chỉ mấy chục hơi thở về sau, hô hấp La Văn Thành đột nhiên ngừng lại, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Trước người hắn cách đó khong xa mơ hồ xuất hiện một vầng sáng màu lam, phía trên còn có sương mù bốc lên.

Hơn nữa, trên vầng sáng màu lam này, hắn còn cảm giác được một cỗ linh áp vô cùng đặc biệt, áp bách không khí chung quanh.

Càng thêm quỷ dị chính là, vầng sáng này vẫn đang không ngừng mở rộng, nhưng bất kể biến hóa như thế nào, nhưng không hề có bất cứ một hạt cát nào bay đến, mà chỉ điên cuồng biến về phía khe hở kia. Tại đây, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cát vàng đã bị hấp thu sạch sẽ, mặt đất lộ ra một màu ngăm đen.

La Văn Thành chần chờ một lát, từ tay bắn ra một đạo linh lực về phía vầng sáng màu lam kia, hắn lập tức cảm thụ được một cỗ năng lượng nhu hòa đẩy ngược linh lực của hắn lại.

Hắn hít sâu một hơi, ngón tay thành kiếm rồi quán chú linh lực tại đầu ngón tay, hung hăng đâm tới.

Khi đầu ngón tay hắn hung hăng đâm về phía màn sáng này thì hắn chỉ cảm thấy một luồng năng lượng vô cùng cường đại bắn ngược trở lại. Nếu không phải hắn đã chuẩn bị trước, tránh sangs một bên thì chỉ sợ luồng năng lượng này đã trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn rồi.

Gặp mạnh thì càng mạnh, mà gặp yếu thì cũng yếu.

Phía trước của thông đạo này, hiển nhiên là đã bị bố trí một đạo cấm chế vô cùng huyền ảo.

Ánh mắt La Văn Thành kịch liệt chớp động, hắn đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.

Nháy mắt sau đó, hắn hít sâu một hơi, hai con mắt híp lại rồi xoay người về phía sau.

“Thế nào rồi?”

Diệp Vân lúc này đứng cách hắn hơn mười trượng, thấy hắn quay đầu lại thì chậm rãi hỏi.

La Văn Thành lắc đầu, bộ dáng kính cẩn như trước nói: “Ta đối với trận pháp cấm chế cũng không có hứng thú lắm, ngược lại thì Ân Thiên Hành tương đối am hiểu, cho nên ta mới cùng hắn và Tống Tử Lâm tiến vào đây dò xét. Nhưng mà hiện giờ hai người kia đã chết, cho nên đối với cấm chế này thì đúng là thúc thủ vo sách.”

Diệp Vân bỗng nhiên trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu lên, nói: “Thật sao?”

La Văn Thành khẽ giật mình.

“Thật sự thúc thủ vô sách với cấm chế này, bây giờ cũng không có liên quan nữa.”

Đúng lúc này, thanh âm vừa vang lên thì thân hình của Diệp Vân đã điên cuồng lướt về phía sau một cách nhanh chóng, “Về phần ngươi, chỉ sợ cũng nhanh chóng xuống dưới với bọn họ thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.