Mộ Dung Vô Tình cùng Mai Nghiễn Sinh ngạo nghễ đứng trên Tài Quyết Đài,
ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt tản đi, thân ảnh hai người xuất hiện rõ ràng
trước mặt mọi người.
"Tiểu tử, ngươi cố gắng nhìn cho thật kỹ cái tên tiểu gia hỏa Mộ Dung Vô Tình, hắn đối với lĩnh ngộ thiên đạo có lẽ có chỗ đặc thù." Thanh âm
của Kiếm Đạo lão tổ vang lên trong lòng Diệp Vân.
Diệp Vân không trả lời, nếu như lão đầu tử luôn miệng nhắc nhở, tất
nhiên có chỗ hơn người, phải biết rằng dưới mắt Kiếm Đạo lão tổ thì
Nguyên Anh Cảnh cũng không phải là cái gì lớn lao.
"Diệp Vân, ngươi tới đây."
Bỗng nhiên, trong tai Diệp Vân truyền đến âm thanh già nua, nhìn qua thì thấy Thất trưởng lão đang hướng về phía hắn vẫy vẫy tay.
Diệp Vân vội vàng đi qua, do dự một chút, sau đó hướng về phía lão thi lễ :" Diệp Vân bái kiến sư tôn."
Thất trưởng lão vẫy vẫy tay, nói:" Bắt đầu từ hôm nay không cần trốn
trốn tránh tránh, ngươi chính là đồ đệ của lão Thất ta, ai dám không nể
mặt ngươi, ngươi cứ thay mặt ta đánh hắn, vi sư "bảo kê" cho."
Diệp Vân chảy mồ hôi đầy đầu, vị sư tôn Thất trưởng lão này cũng hơi có
chút quá khí phách, so với tên Kim Đan Cảnh Mai Nghiễn Sinh kia thì khí
thế không yếu hơn chút nào, ngược lại còn muốn vượt qua rất nhiều.
"Hai người này ai thắng ai thua, ngươi nhận xét xem?"
Diệp Vân chần chừ một lúc, nói:" Mai tiên sinh chính là Kim Đan Cảnh
cường giả, tuy rằng nghe nói chẳng qua chỉ là Giả Đan, bất quá Vô Tình
sư huynh dù sao cảnh giới chỉ mới là Trúc Cơ Cảnh, có lẽ sẽ kém hơn một
chút."
"Ngươi cho rằng thật sự là như thế?" Thất trưởng lão nhíu mày.
"Bất quá Vô Tình sư huynh chính là thiên phú nhất đệ tử của Thiên Kiếm
Tông ta nghìn năm qua, say mê thiên đạo, có lẽ đối với thiên đạo có sự
lĩnh ngộ hơn người, không, hẵn là có một sự lĩnh ngộ đặc biệt khác.
Chẳng qua là hắn cùng với đệ tử tiếp xúc với nhau quá ít nên không hiểu
rõ lắm. Chẳng qua là cảm thấy trận chiến này chưa hẵn sẽ không có cơ
hội, có lẽ sẽ có một kết cục không ngờ." Diệp Vân chậm rãi nói, ngược
lại không luống cuống chút nào.
Trong đôi mắt vẫn đục của Thất trưởng lão xuất hiện một đạo tinh mang, lão khẽ gật gật đầu.
"Thiên Kiếm Tông xem ra mấy trăm năm tự tại đã quen, hiện tại chỉ là một tên tiểu gia hỏa bé nhỏ cũng dám nói chuyện như thế. Phải biết rằng một tầng cảnh giới một tầng trời, huống chi là đại cảnh giới chênh lệch, đó là sự khác nhau một trời một vực, một bước chân trời xa xăm, nửa bước
góc biển. Lại dám nói cái gì là chưa hẵn không có cơ hội, có lẽ có một
kết cục không ngờ, thật sự là người không biết sợ. Bất quá như vậy xem
ra đệ tử trẻ tuổi của Thiên Kiếm Tông cũng chỉ cỡ đó mà thôi, có lẽ là
vận số Thiên Kiếm Tông hết rồi." Đoàn Uân Sa đứng chắp tay, nghe nói như thế không khỏi cười ra tiếng.
Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, vừa muốn lên tiếng đã thấy Diệp Vân nhẹ nhàng kéo tay áo của lão.
Diệp Vân quay đầu nhìn về phía Đoàn Uân Sa, cười cười nói:" Uân Thân
Vương nói đùa. Ta chỉ là tùy ý nói ra thôi, không đảm đương nổi như thế
đâu."
Đoàn Uân Sa sắc mặt lạnh lẽo, nói:" Nói không tốt thì đừng nên nói lung
tung, họa là từ ở miệng mà ra, bốn chữ này chẳng lẽ ngươi không biết
được?"
Diệp Vân nhún nhún vai, nói:" Chuyện đó không sai, vừa rồi Uân Thân
Vương nói Thiên Kiếm Tông đệ tử trẻ tuổi chỉ thường thôi, có lẽ là vận
số đã hết. Không biết những lời này có tính là họa từ miệng mà ra hay
không đây? Nếu tông chủ đại nhân mà hạ lệnh, nói không phải dọa chứ
Vương gia ngươi ngày mai sẽ không thấy được Thái Dương nữa nha."
"Tiểu tử lớn mật, miệng còn hôi sữa mà dám phát ngôn bừa bãi, thật là
không biết sống chết." Đoàn Uân Sa khẽ giật mình, giận tím mặt.
Diệp Vân sắc mặt lạnh lẽo, quát:" Uân Thân Vương đừng sốt ruột, đợi Mai
tiên sinh cùng với Vô Tình sư huynh đấu xong, ta liền cho ngươi mở mang
kiến thức một chút lực lượng của đệ tử trẻ tuổi Thiên Kiếm Tông."Đoàn
Uân Sa hiển nhiên không thể nào ngờ Diệp Vân sẽ nói ra những lời như
thế, không khỏi sửng sốt một chút, thân thể tức giận mà run rẫy, sắc mặt đỏ như đít khỉ. Hắn thân phận như thế nào mà có người dám nói như thế
với hắn? Nhìn khắp cả Tấn quốc, có thể quát mắng cùng khiển trách hắn
như thế ngoài đương kim thánh thượng chắc chẳng còn ai, kể cả Thiên Kiếm Tông chủ cùng Đỗ gia gia chủ đối mặt với hắn cũng phải để cho hắn ba
phần mặt mũi.
Nhưng mà, Diệp Vân vừa rồi nói sẽ cho hắn mở mang thực lực chỉ là một
tên trẻ tuổi của Thiên Kiếm Tông, nói thẳng ra còn là một tên Luyện Khí
Cảnh tay mơ, đây quả là một cái tát thẳng vào mặt hắn, hoàn toàn nhục
nhã.
"Chết, hôm nay ngươi phải chết, mặc kệ ngươi là đệ tử của Thiên Kiếm
Tông hay là đệ tử tông môn của ai, ai cũng không bảo hộ được ngươi."
Đoàn Uân Sa cơn giận gần như muốn bùng nổ, trực tiếp nhào đầu về phía
trước.
Diệp Vân mỉm cười lạnh, hết sức trào phúng.
"Đoàn Uân Sa, ngươi chán sống rồi phải không? Diệp Vân là đồ đệ của ta,
ngươi cứ thử động vào một cọng lông của hắn xem sao ?" Thất trưởng lão
hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp tràn đầy ngưng tụ thành luồng bắn thẳng
về phía trước. ( Lông có nhiều loại, đụng vào cọng lông nào mới chạm vào úy kỵ của Thất trưởng lão đây - ta chém )
Đoàn Hồng Trình dùng một tay giữ chặt Đoàn Uân Sa hầu như đang lâm vào
cuồng bạo, đứng trước người của hắn ngăn lấy luồng uy áp của Thất trưởng lão.
"Tiểu huynh đệ nói chuyện thật là có chút quá mức, bất quá hôm nay đang
có đại sự nên ta không có tính toán cùng ngươi, ngày sau nếu vẫn còn
xuất khẩu cuồng ngôn đừng trách Bổn vương không cho Thất trưởng lão mặt
mũi." Đoàn Hồng Trình lạnh lùng nói ra, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn
tĩnh táo, nếu như Diệp Vân chính là đệ tử của Thất trưởng lão thì lúc
này hắn cũng không muốn trở mặt.
"Hồng Thân Vương nói chuyện nghe có tình có lý, chẳng trách được xếp
trên Uân Thân Vương." Diệp Vân mỉm cười, bộ dáng thong dong bình tĩnh,
thoạt nhìn cực kỳ hiền lành vô hại.
Bất quá những lời này lại giấu giếm mũi nhọn bên trong, Uân Thân Vương
cùng Hồng Thân Vương hai người tuy đều là Thân vương nhưng vẫn âm thầm
đấu đá với nhau, đều muốn tranh hơn thua với nhau trước mặt đương kim
thánh thượng. Bất quá hai người ai cũng có sở trường riêng, trong nhất
thời cũng chưa phân ra cao thấp, vì vậy ít nhất biểu hiện ra bên ngoài
vẫn là khách khí, bình thường vẫn là xưng huynh gọi đệ,
Diệp Vân câu đó nói ra, hiển nhiên là nâng lên Đoàn Hồng Trình mà âm
thầm hạ thấp đi Đoàn Uân Sa. Kỳ thật cũng không trách được hắn, đối với
hai vị Vương gia từ trước đến giờ hắn căn bản là không quen biết, chỉ
hôm nay mới vừa thấy qua. Chẳng qua là Diệp Vân từ trước đến nay luôn
cẩn thận, quan sát tỉ mĩ, mơ hồ cảm giác được tuy hai người nhìn như vui vẻ nhưng có lẽ có khoảng cách, liền thuận miệng châm ngòi một câu, mặc
kệ có hữu dụng hay không, dù sao đối với hắn cũng chẳng mất mát gì.
Bất quá, hắn chứng kiến cặp mắt của Đoàn Hồng Trình sáng lên, sắc mặt
giận dỗi thoáng chốc cũng trở nên hòa hoãn rất nhiều. Ngược lại, Đoàn
Uân Sa khuôn mặt cứng đờ hầu như muốn nổi giận.
Nhưng vào lúc này, trên Tài Quyết Đài bỗng nhiên tuôn ra một đạo quang
mang, quang ảnh màu xanh từ thân người Mai Nghiễn Sinh nhàn nhạt bay
lên, quang ảnh trên không trung biến ảo chậm rãi ngưng tụ thành một vòng Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt nhập hải lưu."
Chỉ nghe hắn thấp giọng quát lên, Minh Nguyệt trên đầu hơi hơi trầm
xuống, vầng sóng ánh sáng màu xanh bên dưới nhộn nhạo như một đại dương
rộng lớn. Minh Nguyệt màu xanh sáng tỏ trong sóng ánh sáng như chìm nổi, như ẩn như hiện.
Trong khoảnh khắc, dù cho đứng cách xa Tài Quyết Đài xem cuộc chiến mọi
người đều cảm nhận được uy áp tràn đầy lan ra từ Minh Nguyệt bên trong,
bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
"Cái này là khí thế của Kim Đan Cảnh sao? Minh Nguyệt nhập hải lưu quả
thật là có chút kỳ dị." Trong mắt của Diệp Vân tinh mang lập lòe.
"Tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh liền có thể ngưng hóa ra các loại thủ pháp
công kích, mà Minh Nguyệt nhập hải lưu chính là một môn tiên kỹ thần
thông, một khi bộc phát, uy lực tuyệt luân." Thất trưởng lão chậm rãi
nói ra, con mắt hơi hơi nheo lại.
Ánh mắt Diệp Vân rơi vào Mộ Dung Vô Tình, hắn chờ mong người được coi là có thiên phú nhất trong nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông đã được kiếm
đạo lão tổ coi trọng xuất chiêu.
Mộ Dung Vô Tình trên mặt không có nửa điểm chấn động, hắn vẫn như trước
lẳng lặng đứng đấy, dường như khí thế của sóng ánh sáng Minh Nguyệt lan
rộng đối với hắn chẳng có chút nào ảnh hưởng.
Bỗng nhiên, hắn cười cười, bước về phía trước một bước.
"Thiên Đạo Vô Tình, Vạn Kiếp Bất Ma!"