“Miệng há lớn quá, coi chừng gió thổi rơi hàm răng!”
Một giọng nói mang theo vẻ lười biếng cùng trào phúng, truyền đến từ sau lưng hai người Đoàn Thần Phong.
Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng khẽ giật mình, lập tức mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, chợt xoay người lại, chỉ thấy Diệp Vân vươn người đứng dậy, còn duỗi lưng một cái.
“Diệp Vân, ngươi cũng trùng kích Luyện Khí Cảnh thành công à?” Đoàn Thần Phong lách mình tới, vội vàng hỏi.
Diệp Vân mỉm cười, nói: “Hai ngươi đều trùng kích thành công, sao ta có thể rớt lại phía sau đây?”
Đoàn Thần Phong ngửa mặt lên trời cười to, vỗ vai Diệp Vân, nói: “Vậy là tốt rồi, ba huynh đệ chúng ta tống khứ đám ngu xuẩn này đi.”
“Đúng vậy, bây giờ đến lượt chúng ta đánh bọn họ.” Dư Minh Hồng cũng cực kỳ hưng phấn, chùi đi vết máu ở khóe miệng.
Diệp Vân gật đầu nói: “Chỉ đánh như vậy thì cũng quá nhân từ rồi.”
Ba người nhìn nhau, cất tiếng cười to.
Chung Ưng lạnh lùng nhìn bọn họ, nói với vẻ châm chọc: “Cười xong chưa? Cười xong rồi thì chuẩn bị chết đi.”
Hắn vung tay lên, bốn người liền chậm rãi xông tới.
Diệp Vân nhìn Chung Ưng, nói: “Chờ một lát.”
“Hiện tại đã biết sợ hả? Không phải mới cười đùa rất vui vẻ sao? Đã muộn!” Chung Ưng cười lạnh liên tục.
Diệp Vân híp mắt lại, nói: “Ta để ngươi chờ một chút ý là ngươi thật sự không cần cân nhắc đàm phán lại với chúng ta?”
Chung Ưng cười to, nói: “Cân nhắc chuyện gì? Để lại tất cả bảo vật và tự phế một tay thì ta sẽ bỏ qua chuyện này.”
Diệp Vân vỗ tay cười nói: “Chung sư huynh đúng là người hiểu chuyện, quyết định vậy đi. Lưu bảo vật lại và tự phế một tay thì việc này bỏ qua.”
Chung Ưng sững sờ, nói: “Đúng vậy, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, tiểu tử ngươi đúng là đủ ngoan độc, đáng để ta xem trọng.”
Diệp Vân mỉm cười, đứng chắp tay, cũng không nói chuyện.
“Thế nào? Lại không nỡ bỏ rồi hả? Còn muốn đổi ý sao? Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đừng tưởng có thể rời khỏi Linh Thứu Phong này.” Chung Ưng nhíu mày, lạnh lùng quát.
Chung Ưng nhìn về phía ba người Diệp Vân nhưng nhìn thấy trên mặt bọn hắn lộ vẻ kinh ngạc, đặc biệc là Đoàn Thần Phong thì tràn đầy nghi hoặc.
Diệp Vân nhíu mày, nói: “Không phải Chung sư huynh nói rất rõ ràng sao? Các ngươi đưa tất cả bảo vật lưu lại, sau đó tự đoạn một cánh tay thì ta lập tức bỏ qua việc này cho các ngươi. Ngươi nghe không hiểu à? Đây là tự ngươi nói đấy.”
Chung Ưng khẽ giật mình, phút chốc trên người hắn tràn ra giận dữ và sát ý giống như đã ngưng thực.
“Muốn chết!”
Diệp Vân nói lời này quả thật chính là tát thẳng vào mặt của hắn, bị đệ tử chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng trào phúng như thế, đúng là khó mà tin.
Diệp Vân mở hai tay ra, nói: “Không ngờ Chung sư huynh là đệ tử áo đen, có tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng lại lật lọng nhanh như vậy, ta thật nhìn nhầm ngươi rồi.”
“Chết cho ta! Chung Ưng giận không kìm được, trong tay đánh ra một đạo quang ảnh, hóa thành một cái nắm tay, đánh về phía mặt Diệp Vân.
Một kích này ẩn chứa lực lượng vượt xa một chưởng mà Đoàn Thần Phong đã tránh né khi nãy. Chung Ưng tức giận nên đánh ra quyền này có uy lực cực lớn.
Sắc mặt Diệp Vân lạnh lẽo, không tránh né mà còn bước lên lên một bước ra quyền nhanh như chớp, nghênh tiếp lấy.
Đây là lần đầu hắn ra tay sau khi tu vi tăng đến Luyện Khí Cảnh, chân khí dâng trào lên, lực lượng có xu thế trầm xuống.
Oanh!
Hai thiết quyền mạnh mẽ chạm vào nhau, kình khí bắn ra bốn phía, muốn nổ tung lên.
Chung Ưng chỉ cảm thấy một cỗ cự lực đánh tới, không khỏi lui về sau hai bước, sau đó hắn giương mắt nhìn lên, nhưng mà chứng kiến Diệp Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ, bất động như vực sâu núi lớn.
“Sao có thể?” Chung Ưng hầu như không dám tin vào hai mắt mình. Trong lòng hắn biết rõ uy lực một quyền này tuyệt đối không ai có thể đơn giản tiếp được, dù là huynh đệ Tần Xung với tu vi Luyện Khí Cảnh tam trọng hậu kỳ nếu đón một quyền này, chỉ sợ kết cục cũng là bản thân bị trọng thương.
“Đây chính là lực lượng Luyện Khí Cảnh tứ trọng sao? Thật khiến ta quá thất vọng.” Diệp Vân cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới.
Khóe miệng Chung Ưng khẽ co quắp, sau đó phẫn nộ quát: “Tần Xung Tần Thiên, các ngươi đồng loạt ra tay giết tiểu tử này.”
Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng nghe thấy liền bước lên một bước, muốn ngăn cản hai người.
Diệp Vân mỉm cười, chặn hai người lại.
“Các ngươi đều bị thương, điều dưỡng tốt đi, việc này để ta.” Giọng Diệp Vân nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, dường như đối mặt với hắn không phải đệ tử Luyện Khí Cảnh áo đen mà là bốn gã đệ tử Luyện Thể Cảnh sơ kỳ tạp dịch.
Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng gật đầu cười, lùi về đằng sau, khoanh chân ngồi xuống, không thèm đếm xỉa đến bốn người.
Bốn người Chung Ưng trợn mắt há mồm, căn bản không nghĩ đến Diệp Vân lại nói ra một câu như vậy, hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của bọn hắn.
Khoảnh khắc, bốn người tràn đầy tức giận, trong mắt hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, ngưng kết sát ý.
“Đúng là cuồng vọng, thực sự không ngờ đệ tử mới bây giờ đã kiêu ngạo đến tình trạng này?” Tần Xung ngửa mặt lên trời cười dài, vô cùng phẫn nộ.
“Những năm gần đây, thiên tài nào chúng ta cũng đã thấy nhưng hầu như không có ai chân chính quật khởi, tên tiểu tử Diệp Vân này cũng vậy mà thôi.”
“Nếu như thế thì kết quả của hắn hẳn đã định, dù cho có thể chạy trốn khỏi Linh Thứu Phong thì hắn cũng sẽ phải chết.” Giọng nói Chung Ưng lạnh như băng, phảng phất như đến từ thâm uyên địa ngục.
Diệp Vân nhìn bọn họ, không khỏi cười cười, nói: “Vì sao các ngươi mỗi lần đều nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác? Nói cả buổi cũng không động thủ? Cùng tiến lên đây hết đi.”
Diệp Vân chắp hai tay sau lưng, gió thổi vạt áo bay phất phơ. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một tòa Thái Cổ Thần Diệu núi cao, ngạo nghễ sừng sững.
Bốn người Chung Ưng đã không còn khả năng giảng hòa, nhưng mà đệ tử ngoại môn kiêu ngạo cuồng vọng như vậy đúng là ít thấy, không biết rốt cuộc tiểu tử Luyện Khí Cảnh nhất trọng trước mắt có lực lượng đến mức nào.
“Giết!” Chung Ưng lạnh lùng quát.
Ngay lập tức, Tần Thiên cùng một gã đệ tử áo đen khác phi thân lên, linh khí trong tay tung bay hiện ra quang ảnh lập lòe.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn hai người, tay phải khẽ lật, liền thấy xuất hiện một quang ảnh tử sắc như sóng nước lay động.
“Lôi Vân Sơ Hiện!”
Theo tiếng quát của Diệp Vân, chỉ thấy quang ảnh như nước bắn ra điện mang, trên không trung xuất hiện sấm sét ầm ầm.
Ầm!
Không đợi hai người Tần Thiên lao tới thì lôi vân bỗng nhiên bộc phát, từng đạo lôi điện trên không trung vờn quanh, rung động đùng đùng, cuối cùng dưới lôi quang ngưng tụ thành một đạo điện xà cực lớn, phóng tới hai người Tần Thiên.
Điện xà chỉ hơi chậm lại, lập tức nhìn thấy điện mang xuyên thấu hết thảy, che phủ toàn bộ hai người ở trong đó.
Xì xì xì!
Điện mang loạn xạ, tiếng sấm ù ù.
Lúc điện mang tiêu tán và tiếng sấm biến mất thì chỉ thấy Tần Thiên cùng tên đệ tử áo đen kia té ầm ầm xuống mặt đất, hơi thở mỏng manh, sinh cơ nhanh chóng biến mất.
Chỉ là một kiếm, Diệp Vân liền đem Tần Thiên Luyện Khí Cảnh tam trọng cùng một gã đệ tử áo đen Luyện Khí Cảnh nhị trọng đánh trọng thương, lúc nào cũng có thể thân tử linh tiêu.
“Nói cùng tiến lên mà các ngươi không nghe.” Tay phải Diệp Vân nhẹ nhàng run lên, thu quang ảnh tử sắc tựa như dòng nước trở về.
Chung Ưng và Tần Xung hầu như không thể tin vào hai mắt mình, một màn này chẳng lẽ là thật? Chuyện này sao có thể?
Tên tiểu tử có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng trước mắt này, chỉ đánh ra một kiếm liền đem Tần Thiên Luyện Khí Cảnh tam trọng cùng một tên đệ tử áo đen khác bị trọng thương.
Phải biết rằng, Luyện Khí Cảnh chia thành thất trọng, kỳ thật phía dưới nhị trọng vẫn là cũng cố chân khí và ngưng tụ lực lượng, sau khi ngưng khí và cô đọng chân khí thì mới tính là đạt đến Luyện Khí Cảnh. Mà đệ nhị trọng dĩ nhiên là đánh thông chu thiên bát mạch nên gọi là Chu Thiên Cảnh, đây đều là trụ cột căn bản của Luyện Khí Cảnh.
(Thông chu thiên bát mạch: thông suốt một vòng bát mạch ^ ^ )
Nhưng mà, đến Luyện Khí Cảnh tam trọng Hóa Hình Cảnh thì hoàn toàn bất đồng, đó là phóng chân khí ra ngoài, hóa thành các loại hình thái có uy lực lớn để tiến hành công kích, đây mới chính thức là Luyện Khí cảnh. Chỉ có tu luyện tới Luyện Khí Cảnh tam trọng Hóa Hình Cảnh, mới tính là Luyện Khí Cảnh thực sự, có được thực lực cường đại.
Thế nhưng, Tần Thiên Luyện Khí Cảnh tam trọng Hóa Hình Cảnh lại không chịu nổi một kích, thiếu chút nữa là trực tiếp bị giết, đây là chuyện gì?
Chung Ưng cùng Tần Xung đến giờ cũng không hồi phục tinh thần, nhìn Tần Thiên ngã xuống với vẻ mặt khiếp sợ.
“Bây giờ đến phiên hai ngươi, các ngươi muốn cùng lên hay từng người đến?” Diệp Vân vẫn chắp tay sau lưng như cũ, Tử Ảnh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, hơi rung động, chính giữa tỏa ra một mảnh quang ảnh tử sắc, nhìn rất đẹp mắt.
“Cuồng vọng!” Sắc mặt Chung Ưng có chút ngưng trọng, lập tức bước ra một bước.
Trong chốc lát, toàn thân hắn phát ra một vòng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, sau đó nhìn thấy một chiếc linh khí giống như Lão Ưng bay lên từ trong lòng bàn tay hắn.
(Lão Ưng: chắc là chim Ưng @ @ )
“Chỉ cần ngươi có thể tiếp được một chiêu Đại Bằng Hoành Không này thì ta liền buông tha ngươi.” Giọng nói Chung Ưng nhàn nhạt, giống như đã quên mất một chiêu đánh trọng thương hai người vừa rồi của Diệp Vân.
“Đây là Đại Bàng? Ta còn tưởng là ngốc ưng, làm thật khó nhìn.” Diệp Vân híp mắt, vừa cười vừa nói.
Chung Ưng rốt cục cũng không nói nhảm, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vỗ song chưởng, chiếc linh khí giống như Lão Ưng đột nhiên bay lên, muốn nổ tung trên không trung, hóa thành một con huyết sắc Đại Bàng, kêu lên âm thanh hi…i…iiii.
Hưu…u…u!
Huyết sắc Đại Bàng khẽ rung hai cánh, lập tức che phủ thiên địa và lao thẳng về phía trước.
Diệp Vân chau mày, trong nháy mắt hắn cảm thấy một cỗ áp lực cường đại từ con huyết sắc Đại Bàng này truyền đến, bất quá chỉ một chút liền chấm dứt.
Diệp Vân thở sâu, cỗ áp lực trong lòng lập tức tiêu tán. Hắn là bực nào, dù cho đối mặt với uy áp của Tô Hạo cũng không làm hắn khuất phục thì sao có thể sợ hãi huyết sắc Đại Bàng này.
Quang ảnh tử sắc lần nữa chảy ra xuôi ra, sau đó đột nhiên nắm chặt, bắn một đạo ánh sáng thẳng lên bầu trời, liền nổ tung ra, hóa thành vô số quang điểm.
“Thức thứ hai Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Lôi Đình Vạn Quân!”
Diệp Vân quát một tiếng, mạnh mẽ giơ Tử Ảnh kiếm trong tay chỉ về phía trước một cái. Chỉ thấy quang điểm đầy trời hóa thành lôi điện tử sắc, từ trên trời giáng xuống huyết sắc Đại Bàng.
Ầm ầm ầm!
Lôi điện tử sắc dày đặc hung hăng nện vào trên người Đại Bàng, vô số huyết quang bắn mạnh tới khiến cho huyết sắc Đại Bàng trong phút chốc trở nên ảm đạm.
Diệp Vân không buông tha, Tử Ảnh kiếm trong tay hơi chấn động, sau đó từ thần kiếm bắn ra một đạo quang ảnh tử sắc, đánh ngay vào đầu huyết sắc Đại Bàng.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ, đầu huyết sắc Đại Bàng cư nhiên vỡ ra thành trăm ngàn đạo huyết quang bay về bốn phía.
“Bạo cho ta!”
Diệp Vân quát khẽ một tiếng, vô số lôi điện tiếp tục bắn xuống cơ thể huyết sắc Đại Bàng, sau đó mạnh mẽ nổ tung, đem huyết sắc Đại Bàng nổ thành vô số huyết quang, tiêu tán trên không trung.
Đùng!
Món linh khí như Lão Ưng trở nên ảm đạm không ánh sáng, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh nhỏ.
“Chung sư huynh, tu vi của ngươi thật sự quá bình thường!”
Diệp Vân nắm Tử Ảnh kiếm trong tay, chậm rãi đi tới.