Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 220: Chương 220: Một kiếm không hoa lệ




Quân tử kiếm khổng lồ từ trên không chém xuống đỉnh đầu Diệp Vân.

Chỉ thấy thanh kiếm thần vô địch này cứ thế chém Diệp Vân ra thành hai nửa.

Tất cả mọi người sợ ngây ra, hầu hết đều không dám tin vào mắt mình. Tu vi Diệp Vân thể hiện trước kia rất mạnh, tuy chiêu kiếm này khá khủng nhưng sao có thể chém hắn ra thành hai nửa như 'lày'?

Đừng nói là những đệ tử ở đây, mà ngay cả Minh Tư Dật cũng nghệt mặt, không dám tin vào mắt mình.

Tay phải gã chỉ vào Quân Tử Kiếm, thanh kiếm lập tức hóa thành một luồng ánh sáng rơi gọn vào trong tay gã.

Thế nhưng giờ đây gã thấy 'Diệp Vân' đã bị chém làm đôi kia đang dần tan biến, hóa thành vô số đốm sáng hòa vào không khí.

"Lại có thể chém trúng bóng ảo của ta, một kiếm này cũng khá đấy."

Giọng Diệp Vân bỗng vang lên sau lưng Minh Tư Dật, không biết hắn đã tới đó từ lúc nào mà không ai hay biết.

Minh Tư Dật kinh hãi, tái mặt. Gã xoay người, đã thấy ngay Diệp Vân đang chắp tay sau lưng, cười mỉa mai đứng lù lù cách mình mấy trượng.

"Làm sao có thể???" Trong mắt Minh Tư Dật lộ vẻ kinh hãi, gã không thể tin được sự việc xảy ra trước mắt, tại sao thân thể Diệp Vân lại hóa thành bóng ảo, tránh thoát được chứ?!

Chiêu Quân Tử Kiếm một khi đã xuất kích, trước giờ chưa từng gặp phải hoàn cảnh bẽ mặt như lúc này. Thông thường đối phương không chết thì cũng bị thương nặng, còn nếu mà không bị gì thì thực lực phải vượt xa gã, cơ mà thực lực vượt xa gã thì gã đã chẳng ra tay.

Nét bình tĩnh, thong dong trên mặt Minh Tư Dật đã sớm không còn, ý muốn giết người trong mắt cũng biến mất. Khi gã chứng kiến chiêu tránh né kia thì trong lòng gã không tự chủ được, sinh ra ý muốn rút lui.

Minh Tư Dật rất tự tin về đòn đánh của mình, vốn trước đó gã cũng mừng thầm vì đã chém đôi 'Diệp Vân'. Mặc dù giết đệ tử ký danh của Phong chủ đại nhân rất có thể rước lấy phiền toái nhưng theo gã suy đoán, dù gì cũng chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, phiền toái cũng không ghê gớm, nếu là đệ tử chính thức thì... thì gã đã chẳng ra tay!

Song, điều gã không ngờ tới chính là đòn này chẳng những không chém chết Diệp Vân mà y còn tránh thoát dễ dàng, lách ra sau lưng cười nhạo gã.

Điều này làm Minh Tư Dật ngộ ra một điều: rất có thể thực lực của Diệp Vân lợi hại như lời đồn, cả trận chiến không phân cao thấp với Mộ Dung kia sợ rằng cũng là thật.

Diệp Vân cười mỉa mai, nói: "Minh sư huynh, ta đã hứa sẽ nhường huynh ba chiêu, đây là chiêu thứ nhất, huynh vẫn còn hai chiêu nữa kìa, mau xuất chiêu đi."

Khóe miệng Minh tư Dật giật giật, một nỗi căm hận lóe lên trong mắt hắn.

Nếu trong tình thế này mà rút lui, sợ rằng uy tín bao năm của gã sẽ bị lụn bại tại đây. Nếu có đấu tiếp, gã cũng không dám nắm chắc phần thắng. Rơi vào thế tới - lùi đều khó, Minh Tư Dật không biết nên xử lý ra sao.

Chúng đệ tử xung quanh đều nhìn Diệp Vân với con mắt kính nể, tuy cảnh giới thấp hơn Minh sư huynh nhưng lại đạt được tu vi như vậy, tuy hắn chỉ né tránh nhưng những thiếu niên đã đủ tu vi gia nhập đệ tử nội môn làm sao có thể không biết động tác né tránh nhẹ nhàng kia thật ra rất khó.

"Chẳng trách Phong chủ đại nhân lại thu y làm đệ tử, thực lực thế kia chỉ sợ chẳng kém đỉnh Luyện Khí Cảnh đâu."

"Có ai nói không phải đâu! Tuy bây giờ Diệp sư huynh chỉ là đệ tử ký danh nhưng ta tin huynh ấy sẽ trở thành đệ tử chính thức nhanh thôi."

"Mọi người quên rồi sao? Phong chủ đại nhân tổng cộng mới có chín vị đệ tử, rất có khả năng Diệp sư huynh sẽ trở thành người cuối cùng trong thập đại đệ tử của Vô Ảnh phong."

"Đúng thế, những năm gần đây Phong chủ đại nhân luôn kiếm tìm vị đệ tử thứ mười này, bây giờ chắc hẳn người đã mãn nguyện rồi."

"Nhưng Minh sư huynh cũng không phải người dễ trêu đâu. Chỉ sợ hôm nay hai người đã gieo mối hận, ngày sau hễ gặp là đánh cho mà xem."

"Xuỵt, nhỏ giọng thôi! Thật ra Minh sư huynh cũng không đáng sợ lắm, nhưng ghê gớm ở chỗ huynh ấy chính là người đứng thứ hai của Quân Tử Đường... Nếu như Dương sư huynh mà ra tay thì có mà phiền to."

"Dương sư huynh sao? Nghe nói mấy năm trước tu vi của hắn cũng đã đạt tới đỉnh Luyện Khí Cảnh, không biết đã Trúc Cơ thành công chưa, nếu mà Trúc Cơ thì Diệp sư huynh nguy to rồi."

"Đúng vậy! Toàn bộ Vô Ảnh phong, tu vi Trúc Cơ chỉ có vài người, người trẻ tuổi lại càng hiếm. Mới hai mươi tuổi đầu mà đã Trúc Cơ, người như thế phóng tầm mắt ra cả trăm ngàn năm cơ nghiệp của Thiên Kiếm Tông cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay."

"Nói không sai, nếu không có sự xuất hiện của Mộ Dung Vô Tình sư huynh cùng Thần Thiên Vân sư huynh thì Dương sư huynh chính là người trẻ tuổi có tu vi cao nhất của sư môn."

Chúng đệ tử nhao nhao bàn luận, tuy đã nhỏ giọng lắm rồi nhưng vẫn lọt vào tai hai người đang đánh nhau kia.

Minh Tư Dật nhăn mặt, gã rất muốn quay đầu nhìn xuống tìm xem kẻ chán sống nào đang bàn luận.

Diệp Vân chứng kiến cảnh này thì chợt tiến lên một bước, giọng như sấm: "Minh sư huynh, hãy còn hai chiêu nữa, huynh ra tay hay không đây?"

Minh Tư Dật cảm thấy một luồng áp lực đập vào mặt, tựa như uy thế từ thần hồn ngưng tụ, nhưng lại không quá nghiêm trọng.

Biết rõ chuyện hôm nay không xong, mắt gã lập tức toát ra ánh lạnh, tay giơ Quân Tử Kiếm, ánh sáng lưu chuyển.

"Quân tử khiêm tốn, ôn hòa như ngọc."

Gã than nhẹ, Quân Tử Kiếm tỏa ra vầng sáng trăm trượng vút thẳng lên không trung kết thành màn trời rồi rơi xuống đầu, bao phủ toàn thân gã.

"Ta đã ra một chiêu, bây giờ đến phiên ngươi. Thức này của ta gọi là Quân Tử Khiêm Nhường, nếu ngươi có thể phá thì chuyện hôm nay coi như chưa xảy ra, ta tuyệt không truy cứu." Giọng Minh Tư Dật lạnh nhạt nhưng đã không còn cái khí khái bình tĩnh, thong dong như trước kia. Trong đó ẩn chứa sự run rẩy!

Tất cả xôn xao!

Trong nháy mắt khi Quân Tử Kiếm trong tay Minh Tư Dật giơ lên, ai cũng cho là gã sẽ ra tay thi triển công kích. Nghĩ cũng đúng thôi, Minh Tư Dật chính là nhân vật lợi hại thứ hai trong Quân Tử Đường. Từ trước tới nay gã rất hung hăng ngông cuồng, vui buồn thất thường, ngày thường chỉ có gã bắt nạt người, hỏi còn có ai dám làm điều ngược lại không? Theo tính tình của gã, trước sự châm biếm của Diệp Vân tất không cách nào nhịn được ắt sẽ ra tay tàn ác.

Nhưng không ai nghĩ tới, Minh Tư Dật rõ ràng ngoài mạnh trong yếu, đã thi triển một chiêu phòng thủ lại còn tự biên tự diễn nói cái gì Quân Tử Khiêm Nhường, chỉ cần Diệp Vân hóa giải, chuyện hôm nay liền bỏ qua, tuyệt không truy cứu.

Nghe giống như gã chiếm thế thượng phong, nắm chắc trong tay sinh mạng Diệp Vân. Kỳ thật lòng gã chắc hẳn đã sợ hãi, sợ cứ như thế rút lui ngộ nhỡ Diệp Vân không bỏ qua, lại mất mặt, liền tìm cách xuống thang, xuất một chiêu. Nếu như Diệp Vân có thể phá thì sẽ nói là cho Diệp Vân một cơ hội, việc này dừng ở đây, tỏ ra ta là người đại nhân đại lượng. Còn nếu Diệp Vân không cách nào phá được, thì hẳn hắn cũng chẳng phải nhân vật lợi hại, chỉ là thân pháp quỷ dị, tốc độ nhanh hơn một chút. Nếu đã vậy thì xin lỗi rồi, hôm nay phải cho ngươi biết, đắc tội Minh Tư Dật ta sẽ có hậu quả như thế nào.

Có thể nói Minh Tư Dật tính toán kỹ càng, tự cho mình đang nắm và điều khiển hết thảy.

Diệp Vân cũng đơ người, hắn vẫn còn chờ kiếm thứ hai của Minh Tư Dật, ai ngờ nhận lấy một chiêu phòng ngự.

"Vậy phải đa tạ Minh sư huynh hạ thủ lưu tình rồi." Diệp Vân cười ha ha, miệng tuy nói đa tạ nhưng lại nghe ra âm sắc hết sức mỉa mai.

Tử Ảnh Kiếm xuất hiện trong tay, hơi giương lên, ánh sóng bắt đầu chuyển động.

Chợt khí thế của Diệp Vân thay đổi, toàn thân trở nên tĩnh lặng, sừng sững, giống như núi thần ngày xửa ngày xưa, cao không thể lường.

Tử Ảnh Kiếm trong tay hắn cứ thế đâm tới, không chút hoa mĩ, làm người ngoài cảm giác nó chẳng có chút sức mạnh nào.

Đệ tử xem xung quanh đều hết thảy sững sờ, Diệp Vân đang định làm gì đây? Chẳng lẽ hắn cũng muốn rút lui, sau đó tùy tiện đâm một kiếm, diễn một màn kịch hạ màn đẹp mắt sao?

Minh Tư Dật nghệt mặt. Một kiếm xem chừng chẳng có sức sát thương, Minh Tư Dật cũng giống bọn đệ tử kia, không hề cảm nhận được kiếm này của Diệp Vân có chỗ nào khác thường.

Tuy nhiên nhìn không thấu nhưng gã vẫn biết một điều Diệp Vân không cầu hòa, vì vậy chiêu thức này ắt có chỗ cổ quái.

Minh Tư Dật không dám chậm trễ, chân khí toàn thân đều tập trung vào phòng ngự. Chỉ cần Diệp Vân không thể phá thì cục diện xấu nhất của ngày hôm nay - cái chuyện bẽ mặt kia sẽ dừng tại đây. Có thể nói sự việc vẫn trong tầm kiểm soát của Minh Tư Dật.

Ánh kiếm lưu chuyển trên đỉnh đầu Minh Tư Dật tạo thành lọng che, bao phủ gã.

Một thanh kiếm màu tím đâm từ từ tới, tốc độ giống như ngày càng chậm. Phút cuối cùng thì ngay cả Diệp Vân cũng nhắm mắt lại.

Chung quanh, bọn đệ tử thất vọng quá đi thôi. Bọn chúng cứ tưởng sẽ được chứng kiến một màn chiến đấu tanh bành, đâu ngờ Diệp Vân sẽ chủ động buông tha, chừa đường lui cho song phương. Xem ra hắn cũng chịu áp lực rất lớn từ uy danh của Quân Tử Đường.

Ngẫm kỹ cũng đúng. Diệp Vân vẫn chưa phải là một trong thập đại đệ tử của Vô Ảnh Phong, nếu trở mặt hoàn toàn với Quân Tử Đường thì thật không khôn ngoan.

Giữa lúc mọi người còn đang thất vọng thì phía trên Diệp Vân đã chạm nhẹ vào ánh kiếm thành hình lọng che của Tử Ảnh Kiếm.

Đột nhiên chúng đệ tử thấy ánh sáng trên lọng che bùng sáng, giống như mỗi một góc từ trong không khí đều bắn ra làm ánh kiếm hình lọng che tan nát tạo thành vô số tia sáng tím lao thẳng vào, phủ kín Minh Tư Dật.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thương, bóng người trong màn ánh sáng tím ấy bị hất ra ngoài, từ trên không trung phun ra ngụm máu như vòi, bắn tung tóe ra xung quanh khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

Sau một khắc, ánh Kiếm màu tím cũng biến mất không dấu vết, ngỡ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Minh Tư Dật bị dính đòn, văng ra xa đến hơn mười trượng, mặt trắng bệch, khóe miệng và ngực đâu đâu cũng thấy máu tươi. Trên quảng trường, Diệp Vân đứng chắp tay, vừa cười lạnh vừa gọi với theo:

"Minh sư huynh, huynh cũng phải giữ phong độ đi, bộ dạng huynh lúc này mà giống quân tử chỗ nào?" Diệp Vân cười ha ha, nhẹ nhàng nhặt Quân Tử Kiếm.

Diệp Vân lại dùng tay truyền chân khí vào trong kiếm, xóa ấn kí của Minh Tư Dật trên đó đi. Mất ấn kí, Quân Tử Kiếm trở thành vật vô chủ.

"Ngươi đã không giống quân tử thì ta thu luôn thanh Quân Tử Kiếm này vậy."

Minh Tư Dật hận đến thấu xương nhưng thương thế quá nặng, gã lồm cồm bò lại té sấp xuống, không làm sao bò dậy được.

"Không được, chuôi kiếm này do sư tôn ban tặng cho ta, ngươi không có quyền lấy. Diệp Vân, ngươi còn dám cố, cẩn thận sau này hối hận."

Diệp Vân mặc kệ không đáp, mà búng một cái vào Quân Tử Kiếm tạo ra tiếng êm tai, ngân vang khắp bốn phía.

"Thanh kiếm này được lắm, ta cảm ơn nhé."

Nói xong hắn cho luôn Quân Tử Kiếm vào Lôi Âm Hóa Long Giới rồi quay trở lại bên trong điện Nhậm Vụ.

"Quản lý sư huynh, đã khắc ghi chép độ cống hiến cho ta xong chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.