Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 498: Chương 498: Nhiệm vụ chi tranh




Lôi điện nơi miệng hang bỗng nhiên tiêu tán, ánh sáng từ bên ngoài một lần nữa rọi vào, đệ tử các phái đã sớm tụ tập tại cốc khẩu giống như thủy triều điên cuồng dũng mãnh lao tới, chỉ sợ hơi muộn nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì chừng đó khóc không ra nước mắt luôn.

Diệp Vân cùng đám người Quân Nhược Lan ngược lại là không làm bất cứ hành động gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn đám người kia.

Trong mắt Diệp Vân có chút kinh ngạc, lúc trước ngay thời điểm Lạc Lôi Cốc vừa mở ra, hình như có đến mấy trăm người tiến vào, giờ phút này đếm kỹ lại chỉ còn chưa đầy trăm người. Nhưng mà hắn nhớ rõ thời điểm trước khi tiến vào, chắc chắn có đến mấy trăm tên tu sĩ Kim Đan Cảnh tam trọng trở xuống, bây giờ đã đi nơi nào?

Vân Thiên Hành tựa hồ phát giác được kinh ngạc trong lòng Diệp Vân, cười cười nói: “Những đệ tử Kim Đan Cảnh tam trọng trở xuống, vốn là pháo hôi của các phái, nếu như có thể chống đỡ Lôi Đình trong mười ngày, dù cho cảnh giới không tăng lên cao thì thần hồn cũng được ngưng luyện, đối với việc tu hành ngày sau có ích lợi thật lớn.”

Diệp Vân nhíu mày, nói: “Nếu như chống đỡ không nổi thì sao?”

“Thì dĩ nhiên là chết, thân tử linh tiêu, hóa thành mây khói.” Quân Nhược Lan xen vào nói một câu, sắc mặt lạnh nhạt.

Diệp Vân thở sâu, trong tiếng nói hiện lên vẻ khiếp sợ: “Đều chết hết? Lôi Đình trong Lạc Lôi Cốc này có uy lực đến thế sao?”

Diệp Vân tu luyện được Lôi linh khí, lại tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, Lôi Đình trong Lạc Lôi Cốc mặc dù đối với hắn cũng sẽ có một ít uy hiếp, nhưng mà Lôi linh khí tràn ngập trong toàn bộ cái sơn cốc này lại là thuốc bổ của hắn, trong Lạc Lôi Cốc hắn phảng phất là hổ về rừng núi, cá vào biển lớn, căn bản không có nguy hiểm tính mạng.

“Đó là tất nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lôi Đình đã oanh kích mấy nghìn năm không hề gián đoạn, oanh kích vạn dặm sơn mạch kéo dài thành bộ dáng như thế này sẽ rất yếu sao?” Vân Thiên Hành cười cười nói ra.

Bỗng nhiên trên mặt Diệp Vân hiện lên vẻ kinh ngạc: “Đúng rồi, ta nhớ được Tị Lôi Phù chỉ có tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan Cảnh tứ trọng mới có thể sử dụng, như vậy tu sĩ Kim Đan tứ trọng trở lên, không có trải qua Thiên Địa Lôi Kiếp thì sao?”

Quân Nhược Lan cười cười, nói: “Cái gọi là tu sĩ Kim Đan Cảnh tứ trọng trở xuống mới có thể sử dụng Tị Lôi Phù, chẳng qua chỉ là lời nói mà thôi. Trăm ngàn năm qua tất cả đại tông môn dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Thử nghĩ Phiêu Miểu Tông cùng Thần Tú Cung luyện chế ra được Tị Lôi Phù là đủ để cho đệ tử Kim Đan Cảnh ngũ trọng sơ kỳ tiến vào Lạc Lôi Cốc mà không bị Lôi Đình cảm ứng. Cũng có vài tu sĩ có được Linh Khí tiên bảo, lại càng có thể ngăn cản Lôi Đình, ngăn cách khí tức. Giống như Đỗ Kiếm Ngâm, hắn thông qua hạch tâm chi địa thần lôi chính là lấy kiếm ý phá chi, mà một vị tu sĩ khác của Thần Tú Cung các ngươi, dùng vô cùng vô tận Linh Bảo ngăn cản thần lôi. Dù sao trăm ngàn năm qua mọi người nghiên cứu ra rất nhiều biện pháp, tóm lại là cũng có chút hiệu quả.”

Diệp Vân giật mình, Tuyệt Trần đúng là như vậy, hắn chẳng những tiến nhập Lạc Lôi Cốc, còn tiến nhập vào bảo tàng chi địa, thứ mà hắn dựa dẫm vào chính là Tị Lôi Phù, còn có Tiên Khí Lưu Ly Tán của Tô Tinh Vân.

Mà Thẩm Mặc cùng Quân Nhược Lan cũng không có tu luyện ra Lôi linh khí, lại càng không biết đến lôi hệ pháp tắc, nhưng bọn hắn cũng có thể tiến vào bảo tàng chi địa, hiển nhiên là dùng pháp bảo hộ thân.

Kỳ thật hành trình vào Lạc Lôi Cốc, những đệ tử được tông môn tỉ mỉ bồi dưỡng này cũng không gặp nguy hiểm quá lớn, thật sự gặp nguy hiểm chính là những tên đệ tử Kim Đan Cảnh tam trọng trở xuống, bọn hắn tiến vào Lạc Lôi Cốc bởi vì đủ loại nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định một điều là bọn hắn cũng không phải là con cưng của tông môn, bởi vậy nếu có chết đi thì cũng mặc kệ, cũng không ai đau lòng quá mức.

Chỉ sau một lát công phu, đại bộ phận đệ tử cũng đã thoát ra khỏi Lạc Lôi Cốc, nơi miệng hang chỉ còn lại không đến hai mươi người.

“Diệp Vân, ngươi còn có thể sống sót đi ra, ngược lại là vượt quá dự liệu của ta.”

Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến, Diệp Vân quay đầu nhìn lại, đã thấy Chung Hóa Lê chậm rãi đi tới, quần áo của hắn tả tơi trông không khác gì một tên... cái bang, trên người có hơn mười vết máu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên nghị, từng bước một đi tới.

“Chung Hóa Lê, xem ra ngươi chịu khổ không ít.” Diệp Vân mỉm cười, nếu như nói tại thời điểm tiến vào Lạc Lôi Cốc hắn còn đem Chung Hóa Lê trở thành đối thủ mà nói, giờ phút này hắn đã hoàn toàn không còn ý tứ kia.

Mười ngày trước đây, tu vi Diệp Vân vẫn chỉ là Trúc Cơ Cảnh trung kỳ, nhưng mà mười ngày sau, hắn lại đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, lại tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, đã ngưng luyện Lôi linh khí, tu vi tăng lên gấp trăm lần cũng không dừng lại, hắn giờ phút này cho dù có đối mặt với tu sĩ Kim Đan Cảnh ngũ trọng lục trọng, nếu không có vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, cũng có sức đánh một trận. Mà khi hắn tế ra Lôi Vân Điện Quang Kiếm thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm mà nói, cho dù có đối mặt với cao thủ như Vân Thiên Hành tu vi Kim Đan Cảnh lục trọng đỉnh phong lúc nào cũng có thể tiến vào thất trọng, cũng chưa hẳn không thể chiến thắng.

Chung Hóa Lê giờ phút này hơi có vẻ chật vật, quần áo tả tơi, bất quá trong hai tròng mắt của hắn lại tràn đầy hưng phấn, chỉ nhìn thấy hắn chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói: “Ta đã tìm được Lôi Mộc, không biết ngươi có hoàn thành nhiệm vụ hay không.”

Diệp Vân khẽ giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ Chung Hóa Lê lại có thể tìm được Lôi Mộc, đây quả thực là chuyện khó có thể tin, loại thực lực như Lôi Linh Thú đó ai có thể đủ sức ngăn cản được? Nếu không phải Đồng Đồng có bí pháp bên người, ăn cắp hạt giống Lôi Đình áo nghĩa của Lôi Linh Thú, chỉ sợ bọn người Diệp Vân dù liên thủ cũng chưa chắc có thể chiến thắng Lôi Linh Thú.

Lôi Mộc đã được Lôi Linh Thú hóa thành hai mắt, sau đó được Diệp Vân hấp thu luyện hóa. Nếu là trong Lạc Lôi Cốc còn có Lôi Mộc khác, chắc cũng không thể nào thu lấy một cách đơn giản, ít nhất nơi đó cũng sẽ có Linh Thú bảo vệ.

Chẳng qua là với tu vi như Chung Hóa Lê làm thế nào có thể thu được Lôi Mộc đây?

Diệp Vân mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng sẽ không truy vấn, dù sao mỗi người đều có thủ đoạn thần bí của riêng mình.

Diệp Vân từ trong mắt Lôi Linh Thú lấy ra hai quả Lôi Mộc, tuy rằng Lôi linh khí trong đó đã bị hắn rút ra không còn bao nhiêu nữa, nhưng vẫn là hai quả Lôi Mộc, Thiên Vận Tử cũng không nói là không thể rút ra Lôi linh khí từ trong đó.

Huống hồ, Vân Thiên Hành cùng Tăng Huyền còn trợ giúp hắn tìm được Băng Linh Tiên Thảo, có hai thứ đồ vật này, chắc hẳn Thiên Vận Tử phải thoả mãn.

Rốt cuộc, trong Lạc Lôi Cốc tất cả đệ tử đều đi ra, đám người Diệp Vân chính là nhóm đệ tử cuối cùng đi ra khỏi cốc khẩu, từng đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống phong tỏa toàn bộ cốc khẩu, một lần nữa hóa thành mạng nhện do Lôi Đình ngưng kết, phong tỏa thông đạo.

Bên ngoài cốc cách đó mấy trăm trượng, tất cả đệ tử tham dự Lạc Lôi Cốc chi tranh quay về môn phái của mình, đi tới khu vực mà các phái nghỉ lại.

Tại nơi đối diện cốc khẩu ước chừng năm trăm trượng, Thiên Vận Tử khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, đối với bốn phía căn bản không có chút nào hứng thú. Ở bên cạnh hắn, Nhạc Hoài Xương ngược lại vẻ mặt đầy hưng phấn, nhìn xem đám đệ tử khảo hạch đi tới, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

“Ồ, tại sao là các ngươi?” Lúc đám người Diệp Vân đi đến bên cạnh Nhạc Hoài Xương, hắn chợt phát hiện những người đi tới cũng không hoàn toàn là đệ tử của Thần Tú Cung.

Ngoại trừ Tăng Huyền, Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê ra, những tên đệ tử trẻ tuổi còn lại hắn không nhận ra một ai.

“Các ngươi là ai?” Nhạc Hoài Xương sửng sốt một chút, hiếu kỳ hỏi.

“Bái kiến tiền bối, tiểu tử Thẩm Mặc.” Thẩm Mặc thi lễ một cái, đứng ở bên cạnh Diệp Vân.

“Kim Kiếm Môn Vân Thiên Hành bái kiến Nhạc tiền bối cùng Thiên Vận Tử tiền bối.” Vân Thiên Hành không dám lỗ mãng, khom mình hành lễ.

“Ta là Quân Nhược Lan, đến từ Nguyệt Thần Cung.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

Cặp lông mi trắng của Nhạc Hoài Xương không khỏi chau lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nguyệt Thần Cung hắn tự nhiên biết được, chính là chúa tể của cái mảnh đại địa này, được xưng là một trong tám đại tông môn, trong đó cao thủ nhiều như mây, Nguyên Anh Cảnh cường giả chỗ nào cũng có.

Trước mắt cái tiểu cô nương tên là Quân Nhược Lan này, lại là đến từ Nguyệt Thần Cung, hơn nữa nhìn bộ dạng nàng như vậy, hoàn toàn không giống mới nhập môn hoặc là đệ tử ngoại môn “cùi bắp” không có tiền đồ gì, mà là tinh nhuệ được bồi dưỡng. Nếu như bình thường thì Kim Đan đệ tử nhìn thấy Nhạc Hoài Xương loại này Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ lão yêu quái, trong nội tâm chắc chắn sẽ lo lắng khẩn trương.

Nhạc Hoài Xương gật đầu nhẹ, ánh mắt xuyên qua mấy người, rơi vào trên người Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê.

“Hai tên tiểu gia hỏa các ngươi , rút cuộc ai lấy được Lôi Mộc?”

“Ta!” Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê trăm miệng một lời.

“Rút cuộc là ai?” Nhạc Hoài Xương sững sờ, trầm giọng hỏi.

“Mời sư thúc xem, cái này chính là Lôi Mộc.”

Bỗng nhiên Chung Hóa Lê từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một đoạn mảnh gỗ lóe ra lôi quang, ở trong hư không thỉnh thoảng bắn ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.

Nhạc Hoài Xương cầm lấy nhìn xem, gật đầu nhẹ, nói: “Quả đúng là Lôi Mộc, tiểu tử ngươi ngược lại là có chút thủ đoạn, vận khí cũng không tệ, rõ ràng có thể mang Lôi Mộc về.”

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Vân, chần chừ một chút hỏi: “Tiểu tử ngươi thì sao?”

Diệp Vân cười hắc hắc, trong tay bỗng nhiên xuất hiện hai mảnh gỗ lóe ra lôi quang.

“Lôi Mộc, ta có hai quả đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.