Vô Ngân sư huynh, hẹn gặp tại nội môn.
Một câu vô cùng đơn giản của Diệp Vân lại giống như một cú đánh cực mạnh vào lòng của Mộ Dung Vô Ngân. Từ khi bước vào Thiên Kiếm Tông cho đến này thì hắn đúng là chưa bị chế giễu như bây giờ.
Nếu như sau này, thật sự Mộ Dung Vô Ngân gặp lại Diệp Vân ở trong nội môn thì nỗi nhục ngày hôm nay vĩnh viễn chính là tâm ma của hắn. Con đường tu tiên không thể để cho tâm ma ảnh hưởng đến bản thân, nếu không nhẹ thì tu vi trì trệ, nặng thì tu vi bị phế.
Mộ Dung gia tộc có công pháp đặc thù, cũng chưa bao giờ thiếu thốn tài nguyên tu luyện, các loại linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo, muốn gì cũng có. Mà từng đệ tử của Mộ Dung gia, tu vi chưa bao giờ thua kém người khác, chân khí cũng vô cùng thâm hậu.
Mà Mộ Dung Vô Ngân chính là một trong những người nổi bật nhất. Mà trong hai huynh đệ hắn, Mộ Dung Vô Tình thì thiên phú lại càng cao hơn nữa. Hắn sớm đã trùng kích Trúc Cơ thành công, tu vi tiến triển cực nhanh, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ Thiên Kiếm Tông thì ngoại trừ mấy thế hệ trước thì gần như không có ai có thể so sánh với hắn.
Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên vẻ âm lãnh, sát ý phát ra mãnh liệt.
“Mộc trưởng lão, nếu như không có chuyện gì nữa thì đệ tử nghĩ có thể tiến hành tiếp giai đoạn thứ hai của khảo hạch rồi.” Diệp Vân quay đầu, chắp tay nói với Mộc trưởng lão.
Mộc trưởng lão khẽ giật mình. Tại trong tưởng tượng của hắn, Diệp Vân chống đối với Mộ Dung Vô Ngân đúng là tự tìm đường chết, chỉ sợ một chiêu cũng có thể biến hắn thành tro bụi.
Nhưng mà, ai có thể ngờ rằng, Diệp Vân chẳng những có thể chống lại được công kích của Mộ Dung Vô Ngân mà khi đối chiến chân khí với nhau, hắn còn không hề rơi xuống hạ phong, thậm chí còn mơ hồ chiếm được một chút ưu thế. Tất cả những người sáng suốt đều cũng có thể nhìn ra được, cuối cùng thì Diệp Vân đã thắng nửa điểm.
Điều này chứng tỏ điều gì? Tu vi chính thức của Mộ Dung Vô Ngân, nếu như là Mộc trưởng lão đối chiến với hắn thì không cần nghĩ cũng có thể biết ngay kết quả, chắc chắn là thảm bại. Điều này cũng đã nói lên, thực lực Diệp Vân cũng không kém hắn, thậm chí là mạnh hơn nữa.
Khóe miệng Mộc trưởng lão co quắp một cái, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Mộ Dung Vô Ngân.
Chỉ thấy Mộ Dung Vô Ngân hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mọi người, sắc mặt bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
“Như ta đã nói, chỉ cần ngươi có thể đỡ được một chiêu của ta thì việc này tạm thời bỏ qua. Mà ngươi cũng đã nói là nội môn gặp lại, vậy thì nội môn gặp lại.”
Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, sát ý và lửa giận trong mắt cũng dần biến mất, nhìn về phía Diệp Vân, nhàn nhạt nói.
Diệp Vân nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ là Mộ Dung Vô Ngân đang tức giận đến cực hạn như vậy, thế mà trong khoảnh khắc lại trở nên tỉnh táo lại. Định lực và tâm cảnh như vậy đúng là đáng sợ. Nếu như đổi vị trí cho nhau thì Diệp Vân hắn cũng không biết là mình có thể bình tĩnh một cách nhanh chóng như vậy hay không nữa.
“Vô Ngân sư huynh quả nhiên bất phàm, là người cầm được mà cũng buông được. Như vậy thì hẹn sư huynh tại nội môn, hy vọng khi đó chúng ta có thể hợp tác với nhau.” Diệp Vân khẽ gật đầu, khẽ cười nói.
“Đó là điều đương nhiên. Chỉ cần đến lúc đó, thực lực của ngươi đủ thì cơ hội hợp tác không phải là không có.” Mộ Dung Vô Ngân cười cười, mà bầu không khí vốn đang ngưng trọng cũng lập tức giãn ra.
“Vậy thì đa tạ Vô Ngân sư huynh.” Diệp Vân cười hặc hặc.
Hai người đối mặt nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười. Bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi, lúc này cũng hoàn toàn biến mất. Hai người phảng phất như là người quen cũ, lâu ngày mới gặp nhau, vô cùng cao hứng.
Đám người Lan trưởng lão thấy vậy thì hai mặt nhìn nhau. Hai tên thiếu niên này thể hiện ra sự thành thục đúng là không tương xứng với tuổi tác của mình, thậm chí còn có một tia gian xảo trong đó. Tâm tính như vậy thì cho dù đám người Lan trưởng lão cũng không dám chắc là mình có làm được như vậy hay không. Nhưng mà hai tên Diệp Vân và Mộ Dung Vô Ngân này, tuổi chưa đến hai mươi mà lại có thể làm được như vậy, thật sư là đáng sợ.
“Hai tên này, thành tựu sau này đúng là không thể đo đếm được.” Thuần Vu Diễn có chút cảm khái, thấp giọng nói ra.
Lan trưởng lão gật đầu phụ họa: “Thiên Kiếm Tông ta xem ra có thể quật khởi rồi, mà huynh đệ Mộ Dung gia và Diệp Vân chính là dấu hiệu. Chỉ sợ chưa đến hai mươi năm sau, toàn bộ Thiên Kiếm Tông đều nằm trong tay ba người bọn họ. nếu như bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, ganh đua nhau mà phát triển thì đó chính là phúc của Thiên Kiếm Tông, việc thống nhất tu tiên giới Tấn quốc không thể là không được.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mộc trưởng lão rút cuộc cũng gật đầu phụ họa. Biểu hiện của Diệp Vân hôm nay đúng là vượt quá dự liệu của hắn.
“Hai ngươi nghĩ thật là tốt. Ba người bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng. Nếu như ba người đồng thời có thể phát triển, nhưng một núi không thể có hai hổ, làm sao có đất cho cả ba người chứ. Ta thấy giữa bọn họ, chắc chắn sẽ có một bên bị đàn áp, mà trước mắt thì ta thấy Diệp Vân đang ở thế hạ phong.” Thuần Vu Diễn không hổ là đại trưởng lão ngoại môn của Thiên Chúc Phong, ánh mắt có chỗ độc đáo riêng.
Hai người Lan trưởng lão và Mộc trưởng lão nghe vây thì sững sờ, lập tức gật đầu. Con đường tu tiên, chỉ cần có thể tăng tiến tu vi thì đừng nói là sư huynh đệ đồng môn mà ngay cả thân huynh đệ, phụ tử cũng có thể tính toán, lừa gạt lẫn nhau. Huống chi bây giờ, huynh đệ của Mộ Dung Vô Ngân và Diệp Vân đã có ân oán rất lớn.
“Tốt rồi. Mộc trưởng lão ngươi tiếp tục chủ trì khảo hạch đệ tử nội môn, ta đi trước.” Trên mặt Mộ Dung Vô Ngân hiện lên vẻ tươi cười, khẽ gật đầu với Diệp Vân, sau đó nhảy lên, một đầu linh thú liền xuất hiện, chở hắn nhanh chóng biến mất tại cuối chân trời.
Cầm được mà cũng buông được, đối mặt với sự chế giễu như vậy mà vẫn có thể nhịn xuống, rời đi một cách thong dong. Tâm tính như vậy đúng là khiến cho người ta kính sợ.
Diệp Vân nhìn về phía Mộ Dung Vô Ngân biến mất, đánh giá về hắn không khỏi có chút thay đổi.
“Tốt rồi, khảo hạch tiếp tục. Đợt khảo hạch thứ hai này cũng không có đơn giản như vừa rồi đâu. Vòng này, các ngươi sẽ phải đối đầu với một đầu yêu thú cấp tám, chỉ cần có thể đánh bại nó hoặc là cầm cự được trong thời gian một nén nhanh thì tính là vượt qua.” Thanh âm của Mộc trưởng lão lập tức vang lên. Không có Mộ Dung Vô Ngân ở đây thì hắn chính là giám khảo.
“Dựa theo trình tự lúc trước, từng người bước lên.” Lan trưởng lão quát một tiếng lạnh lùng. Sau đó, hắn liền vỗ về phía vách tường một cái, vách tường lập tức tách ra hai bên, lộ ra bên trong là một lôi đài hình tròn rộng chừng ba bốn mươi trượng. Bốn phía của lôi đài này được bao bọc bởi một lớp lồng không biết được chế tạo từ loại tài liệu này, bên trong là những yêu thú khác nhau, có gào thét inh ỏi, lại có những con chỉ nằm một cách yên tĩnh.
Trong khoảnh khắc, đám đệ tử đều hít vào một hơi lạnh. Ngoại trừ Diệp Vân và Mộ Dung Vô Ngân đã từng chiến đấu thì chúng đệ tử thấy khảo hạch tiếp theo của mình là phải đối đầu với một đầu yêu thú ít nhất là cấp tám thì đều cảm thấy kinh hoàng. Yêu thú cấp tám là dạng gì chứ? Nó hoàn toàn có thể xé nát đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ một cách dễ đàng. Lúc trước, thủ hộ của Linh Thứu Phong chính là một đầu yêu thú chín cấp Linh Vũ Thứu Vương, thực lực cường hãn ngay cả Diệp Vân cũng không thể chống lại được. Nếu không phải là do thiên kiếp xuất hiện thì chỉ sợ đám người Diệp Vân đã không thể chạy thoát được, chứ đừng nói chi đến việc thu phục Thần Vũ Thứu Vương.
Mà những con yêu thú cấp tám trong lồng này, tuy chênh lệch rất lớn so với Thần Vũ Thứu Vương, nhưng mà đệ tử Luyện Khí Cảnh tứ trọng trở xuống đối mặt với nó thì cơ hội chiến thắng đúng là không có nửa phần.
Trong khoảnh khắc, gần như toàn bộ số đệ tử chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh tứ trọng đều nhìu mày, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Khảo hạch vòng thứ nhất có thể vượt qua một cách nhẹ nhõm, những tưởng rằng đợt thứ hai cũng không có khó khăn mấy. Nhưng mà bây giờ bọn hắn mới phát hiện ra, khảo hạch đệ tử nội môn, chính là tuyển chọn ra những tinh nhuệ của tông môn, sao có thể đơn giản như vậy được chứ?
“Dựa theo trình tự thì Đoàn Thần Phong ngươi là người đầu tiên. Đương nhiên, nếu như có người khác muốn lên trước thì cũng có thể.” Thanh âm nhàn nhạt của Lan trưởng lão lại vang lên.
“Cứ để ta lên đầu tiên.” Đoàn Thần Phong lại không chút sợ hãi lên tiếng. Cảnh giới của hắn đã đạt Luyện Khí Cảnh nhị trọng, thực lực chân chính cũng đủ để so sánh với Luyện Khí Cảnh tứ trọng. Đối mặt với yêu thú cấp tám, hắn chẳng có nửa điểm hoảng sợ mà còn muốn giết chết nó nữa.
Băng Tuyết Hạt Sư, yêu thú cấp tám, toàn thân trắng noãn, giống hệt như sư tử thông thường, nhưng cái đuôi của nó thì khác, trông giống như là chiếc đuôi của bò cạp, có màu đỏ tươi.
Sức mạnh của Băng Tuyết Hạt Sư vô cùng to lớn, mà tốc độ của nó cũng cực nhanh. Công kích bình thường của nó thì cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh tam trọng cũng khó có thể mà đón đỡ. Mà lợi hại nhất chính là cái đuôi bò cạp của nó, tại thời điểm bất ngờ bắn ra, một khi bị bắn trúng thì độc tố trong đó nhanh chóng khiến cho huyết dịch đóng băng lại, làm cho đối thủ không thể nào nhúc nhích.
Đây chính là một đầu nổi bật trong đám yêu thú cấp tám này, cũng là một trong những yêu thú có hy vọng trùng kích lên yêu thú cấp chín.
Lấy tu vi hiện tại của Đoàn Thần Phong, muốn giết chết đầu sư này thì phải trả một cái giá rất lớn, thậm chí nếu không chú ý thì có thể dẫn đến thương tích cũng không chừng. Phải biết rằng đầu Băng Tuyết Hạt Sư này cũng không phải là chọn lựa của Đoàn Thần Phong, mà là do quan chủ khảo tùy ý rút thăm. Trúng phải Băng Tuyết Hạt Sư thì coi như vận khí của Đoàn Thần Phong tương đối kém.
Nhưng mà, trong mắt Đoàn Thần Phong lại không có nửa điểm kinh loạn, trái lại còn tràn đầy chiến ý.
“Đoàn sư huynh, cẩn thận!” Dư Minh Hồng nhìn Băng Tuyết Hạt Sư, nhíu mày. Hắn đến từ đế quốc đại Tần, đối với yêu thú thì hiểu tương đối rõ.Mà thực lực của Băng Tuyết Hạt Sư này, hắn cũng có chút hiểu biết.
“Yên tâm đi Tiểu Dư Tử, nhìn xem ta cắt cái đuôi của nó xuống, xem Băng Tuyết Hạt Sư biến thành sư tử không đuôi, không biết là có khó nhìn lắm không?” Đoàn Thần Phong vỗ vai của Dư Minh Hồng, cười ha hả.
Lập tức, không cần đợi cho đám người Mộc trưởng lão lên tiếng, hắn liền nhảy lên, lao về phía lôi đài đang giam giữ Băng Tuyết Hạt Sư.
Băng Tuyết Hạt Sư vừa mới được thả từ trong lồng ra thì thấy một bóng người lao thẳng đến, nó liền gầm lên giận dữ. Bị giam giữ lâu như vậy khiến cho nó vô cùng tức giận, vậy mà lại có một tên nhân loại không biết sống chết dám khiêu khích nó.
Bộ lông trắng muốt của nó liền dựng thẳng đứng lên giống như cương châm, chân sau đạp mạnh một cái, lao thẳng về phía Đoàn Thần Phong.
Đoàn Thần Phong cười lớn, Phá Nhật Thương thình lình xuất hiện trong tay, được chân khí truyền vào thì phát ra âm thanh ô ô, ghim thẳng về phía cái miệng lớn của Băng Tuyết Hạt Sư.
Răng rắc!
Phá Nhật Thương nhanh như thiểm điện, căn bản không cho Băng Tuyết Hạt Sư có chút phản ứng nào thì đã trực tiếp đâm rách hư không, đâm thẳng vào trong miệng của nó. Chỉ thấy một luồng máu tươi từ trong miệng của Băng Tuyết Hạt Sư phun ra, giống như là hoa tuyết nở rộ, trông thấy mà giật mình.
Đoàn Thần Phong vui mừng quá đỗi. Hắn thật không ngờ là uy lực của cây thương này lại cường hãn như vậy, chỉ cần một thương là có thể đâm thủng yết hầu của con Băng Tuyết Hạt Sư, một yêu thú nổi bật trong đám yêu thú cấp tám.
“Hặc hặc! Yêu thú cấp tám thì cũng chỉ như vậy mà thôi!” Đoàn Thần Phong ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, Phá Nhật Thương trong tay rút về, kéo theo cả một lượng máu lớn nữa.
“Đoàn sư huynh, cẩn thận!”
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng hét của Dư Minh Hồng. Đoàn Thần Phong lúc này thấy giữa huyết hoa đầy trời bỗng nhiên xuất hiện những tia máu đỏ tươi như những cây kim châm, từ giữa những đóa huyết hoa bắn ra, có chừng mấy trăm đạo.