Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 431: Chương 431: Quảng trường Nguyệt Thần




Nửa chiêu kiếm phổ!

Lôi Vân Điện Quang Kiếm ở Tấn quốc cũng không được xem kiếm pháp quá lợi hại, thậm chí bị Thiên Kiếm Tông liệt vào loại vũ kỹ hạ đẳng. Thì ra nguyên nhân chính là việc tu luyện quá mức hà khắc, hơn nữa chỉ có hai thức, mà hai thức này chẳng qua là chiêu thức nhập môn mà thôi, Thục Tất Lôi Đình, Diễn Hóa Điện Xà, cũng không tính là kiếm chiêu chính thức.

Nhưng mà, trong mắt của Kiếm Đạo lão tổ thì Lôi Vân Điện Quang Kiếm lại là kiếm pháp khó lường, bởi vì lão biết rõ chiêu thức thứ ba, chiêu thứ ba chính thức.

Mà nửa chiêu kiếm phổ trước mắt này lại càng làm cho Kiếm Đạo lão tổ kích động, bởi vì nó chính là chiêu thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm.

Thật ra Lôi Vân Điện Quang Kiếm chính là kiếm pháp khó lường trên đời này, tu luyện đến cực hạn có thể sử dụng Thiên Địa Lôi Đình. Lôi Đình chính là lực lượng thiên phạt, là loại lực lượng mà thiên địa vạn vật rất e ngại từ khi khai thiên tích địa đến nay. Cái gọi là Thiên Địa đại kiếp hầu như đều do Lôi Đình diễn hóa ra, giống như việc chống đỡ Thiên Kiếp của Kim Đan Cảnh lục trọng chính là chống đỡ lực lượng do Tử Phủ thần lôi tạo ra, uy lực cực lớn.

Diệp Vân lẳng lặng ngồi xếp bằng đối diện với nửa chiêu kiếm phổ này, lôi linh khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, từ mi tâm tràn ra, bao phủ toàn bộ thân người.

Lập tức lôi quang bắt đầu khởi động trên kiếm phổ, tử sắc điện xà xuyên thẳng qua, lại một lần nữa diễn hóa ra cảnh tượng thần kỳ kia. Bất quá giờ phút này trong mắt Diệp Vân lôi quang điện xà đã không còn sự lộn xộn, theo từng đạo điện tuyến lôi quang tinh tế trong đó, Diệp Vân tựa hồ đã thấy được sự huyền bí ẩn chứa bên trong.

Diệp Vân cứ ngồi yên lặng như thế, thỉnh thoảng giơ tay lên vung vẩy vài cái nhẹ nhàng, ngón tay cũng bắt kiếm quyết, vung vẩy trên không trung.

Trọn vẹn bảy ngày, lôi quang trước người Diệp Vân bắt đầu khởi động, điện xà bay múa, càng ngày càng thịnh.

Khi hắn đột nhiên mở mắt ra, ngay lập tức tất cả lôi quang điện xà biến mất, không còn xuất hiện nhưng trong mắt của hắn lại có lôi quang lập lòe, trong mật thất tựa hồ có tiếng sấm vang vọng ù ù.

“Lĩnh ngộ được bao nhiêu?” Kiếm Đạo lão tổ một mực canh chừng, trong giọng nói có chút kích động.

”Quả thật ta đã tìm hiểu được không ít, tuy rằng vẫn không có cách nào diễn giải thành một chiêu thức trọn vẹn nhưng có thể đem những biến hóa này dung hợp vào ba chiêu trước đó, uy lực tăng lên có lẽ không nhỏ.” Diệp Vân trầm ngâm một chút, vừa cười vừa nói.

“Tốt, tốt, tốt!” Kiếm Đạo lão tổ lớn tiếng cười nói: “Tiểu tử ngươi quả nhiên có thiên phú dị bẩm, quả thật có thể chỉ từ trong nửa chiêu tàn phổ này tìm hiểu ra một chút, đợi một thời gian sau chắc có thể suy diễn ra thêm nữa, nếu thể suy diễn ra thức thứ tư một cách hoàn mỹ, như vậy cho dù hiện tại ngươi chỉ có tu vi ở cảnh giới này nhưng cũng không có mấy người tu vi Kim Đan Cảnh có thể tiếp được một kiếm này của ngươi.”

Lông mày Diệp Vân chau lên, nói:” Thức thứ tư của Lôi Vân Điện Quang Kiếm lại cường đại như thế sao? Nếu ta tu thành Kim Đan thì uy lực của một chiêu này đến cùng sẽ thế nào?”

Kiếm Đạo lão tổ cười nói: “Tu vi của tiểu tử ngươi không thể suy đoán theo lẽ thường, ai có thể nhìn ra được giờ phút này ngươi chỉ là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, nhưng lại có thể đánh một trận cùng cao thủ có tu vi Kim Đan Cảnh nhất trọng nhị trọng? Nếu như ngươi có thể tìm hiểu Kim Đan, hơn nữa thi triển nguyên vẹn thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm, uy lực cường hãn đến loại tình trạng nào, ta cũng không cách nào tưởng tượng.”

Từ hơn vạn năm trước sau khi Tiên Ma đại chiến, tuy rằng thiên địa linh khí dần dần trở nên mỏng manh, bất quá quá trình này cũng xảy ra chậm rãi. Trong vạn năm này, thiên tài xuất hiện lớp lớp, tu sĩ kinh tài tuyệt diễm cũng đã xuất hiện vô số, số người thực sự trở thành cường giả cũng không ít.

Những thiên tài này, có lẽ lúc nhỏ cũng đã có biểu hiện không giống người bình thường, tốc độ tu luyện so với người khác gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần, thậm chí có khi gấp trăm lần trở lên.

Cũng có cường giả thiên phú “cùi bắp”, tư chất ngu dốt, nhưng lại vứt bỏ tất cả, chịu khổ chịu khó tu hành, cuối cùng thành tài nhưng thành đạt muộn, tìm hiểu Thiên Địa chí lý.

Bọn hắn một khi biểu hiện ra tu vi siêu việt trong đám thường nhân, lập tức đứng trên đám tu sĩ bình thường. Vượt cấp khiêu chiến gần như đã trở thành nhãn hiệu độc quyền của bọn họ.

Nhưng mà trongvạn năm qua, có được bao nhiêu người tại thời điểm Luyện Khí Cảnh sơ kỳ trung kỳ có thể cùng Trúc Cơ Cảnh tu sĩ ganh đua dài ngắn? Có thể tại thời điểm Trúc Cơ Cảnh tam trọng cũng có thể đủ sức cùng Kim Đan Cảnh nhất trọng cao thủ tranh giành thắng bại?

Cho dù ngươi tìm đọc hết tất cả điển tịch chỉ sợ cũng không tìm ra được một cái tên nào.

Phóng nhãn toàn bộ Tấn quốc, thậm chí toàn bộ Đại Tần đế quốc, cũng chỉ có một mình Diệp Vân.

Cho nên, Kiếm Đạo lão tổ nói hắn căn bản không thể dùng lẽ thường để suy đoán, có quỷ mới biết được đến thời điểm tiểu tử ngươi tu luyện tới Kim Đan Cảnh, đến cùng có được sức chiến đấu là bao nhiêu.

“Ở trong mật thất này không biết được thời gian, thời gian một tháng không biết còn lại được bao nhiêu ngày.” Diệp Vân nhíu mày, chậm rãi nói ra.

Giờ phút này Linh khí trong mật thất hầu như không còn do đã bị hắn hấp thu lúc tu luyện, mặc dù có sự vận chuyển của Tụ Linh Trận nhưng không phải trong nhất thời, nửa khắc có thể bổ sung lại như trước. Huống hồ tu vi của hắn đã thành, ở lại thêm mấy ngày cũng sẽ không tăng lên được bao nhiêu. Bất quá nếu còn nhiều ngày mà lại rời đi thì quá... lãng phí, dù cho trong mật thất Linh khí đã cực kỳ mỏng manh nhưng trong vòng ba ngày chắc cũng sẽ khôi phục ít nhiều, còn có thể sử dụng được. Nếu chỉ còn lại một hai ngày thì không bằng cứ xuất quan, trước tiên cứ đi xem việc tuyển chọn đệ tử của Thần Tú Cung.

“Ngươi xem trên thạch bích phía trước, có hình chiếu một cái đồng hồ cát màu lam nhàn nhạt.” Kiếm Đạo lão tổ vừa cười vừa nói.

Diệp Vân giương mắt nhìn lên, đúng là trên thạch bích phía trước có hình chiếu một cái đồng hồ cát màu lam, dưới đáy của đồng hồ cát có một lớp cát mịn màu lam có lẽ đã gần đầy, mà cát ở trên đầu của đồng hồ cát chỉ còn lại có một chút. Chắc hẳn đợi đến lúc những cát mịn này đều chảy xuống hết, là đến thời gian một tháng của mật thất này.

“Dùng cách thức này để tính thời gian, thật là không nghĩ tới.” Diệp Vân mỉm cười, thoạt nhìn những hạt cát mịn kia không tới hai canh giờ sẽ rơi xuống hết.

Xuất quan!

Diệp Vân đẩy cửa chính của mật thất ra, chỉ nghe được một tiếng cọt kẹt..t..tttt, cửa đá từ từ mở ra.

“Diệp công tử, ngươi đã xuất quan .”

Cửa đá vừa mới đẩy ra, đã nghe được thanh âm của Đan Vu Thuần vang lên bên cạnh, lão gia hỏa này rõ ràng một mực trông coi, trông coi suốt một tháng.

Bất quá nghĩ lại thì thấy cũng đúng, khách hàng lớn như Diệp Vân động một chút là bỏ ra mấy ngàn vạn cực phẩm Linh Thạch. Lúc này dựa vào đấu giá hội vừa rồi cùng với mật thất tu hành, Đan Vu Thuần không biết đã kiếm được bao nhiêu cực phẩm Linh Thạch, tự nhiên muốn trông coi con gà đẻ trứng vàng này.

“Đan trưởng lão, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

“Trước hết ngươi là khách hàng lớn của Đan Đỉnh Lâu chúng ta, nếu như do ta phụ trách, tất nhiên phải đợi chờ ngươi xuất quan. Tiếp theo là ba ngày trước đây công tử Chư Cát Xung của Thần Tú Cung đã tới tìm ngươi, lưu lại một lời nói.” Đan Vu Thuần trả lời.

“Nói cái gì?” Lông mày Diệp Vân chau lên, trong lòng hiếu kỳ.

Đan Vu Thuần cười cười, nói: “Chư Cát công tử nói, Diệp công tử ngươi nếu là có ý, ba ngày sau đến trước quảng trường Nguyệt Thần trong hoàng thành tìm hắn.”

“Nếu có ý? Quảng trường Nguyệt Thần ?” Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tên gia hỏa Chư Cát Xung này đúng là muốn hắn đi tham gia tuyển chọn đệ tử của Thần Tú Cung, hắn nói là ba ngày sau sẽ bắt đầu.

“Ba ngày trước? Vậy không phải đúng là ngày hôm nay sẽ bắt đầu?”

Khóe miệng Diệp Vân hiện lên nét vui vẻ, gật gật đầu với Đan Vu Thuần: “Đa tạ Đan trưởng lão, ta lập tức đi ngay.”

Đan Vu Thuần nói: “Như vậy ta cùng công tử đi đến quảng trường Nguyệt Thần .”

Diệp Vân vẫy vẫy tay, hỏi: “Thời điểm ta bắt đầu bế quan có vị đồng bạn đi cùng, bây giờ hắn ở đâu?”

Đan Vu Thuần nói: “Công tử nói là Lão Thành sao? Hắn năm đó coi như là có chút danh tiếng tại nội thành kinh đô, hắn cũng thuê một gian mật thất tu hành bình thường, mười ngày trước cũng đã đi ra, một mực ở đây chờ đợi công tử.”

Diệp Vân gật đầu nói: “Tốt lắm, hắn đi theo ta là được rồi, không cần làm phiền Đan trưởng lão nữa.”

Đan Vu Thuần gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn có thể trở thành Trưởng lão của lầu ba Đan Đỉnh Lâu, chuyên môn chịu trách nhiệm một số khách hàng lớn tất nhiên có nhãn lực. Nếu như Diệp Vân đã nói như thế thì hắn cũng không còn có ý muốn đi theo, cần phải biết ý của đối phương. Đối với loại khách hàng lớn như Diệp Vân này chỉ cần khách khí, cung kính, có thể nhanh chóng giải quyết nhu cầu của bọn hắn là đủ để làm đối phương hài lòng.

Không bao lâu, Lão Thành xuất hiện ở trước người Diệp Vân, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Vân, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên tinh mang.

“Công tử, tu vi của ngươi hình như đã đến Trúc Cơ Cảnh tam trọng a, chỉ mới có một tháng!” Lão Thành thấp giọng hỏi.

“Lão Thành ngươi cũng đâu kém gì, bế quan mười ngày đã đột phá đến Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng, thật đáng mừng.” Diệp Vân vừa cười vừa trả lời.

“Cùng vui cùng vui.” Trên mặt Lão Thành hiện lên nét tươi cười, thoạt nhìn có chút đắc ý.

“Đi thôi, chúng ta đi đến quảng trường Nguyệt Thần, ngươi biết nó ở đâu nên ngươi dẫn đường.” Diệp Vân vỗ vỗ bả vai Lão Thành.

Lão Thành gật gật đầu, hắn đã lăn lộn vài chục năm ở nội thành kinh đô này, lại tự xưng mình là Vạn Sự Thông, Bách Hiểu Sanh, quảng trường Nguyệt Thần này chính là kiến trúc biểu tượng của kinh thành, làm sao lại không biết?

Hai người ra khỏi Đan Đỉnh Lâu, đi bộ ước chừng nửa canh giờ đã tới bên cạnh một quảng trường cực lớn.

Trong nội thành của kinh đô tấc đất tấc vàng, phí tổn thuê một cửa hàng cực mắc, quảng trường Nguyệt Thần này được xem như cực lớn do có đường kính vượt qua trăm trượng. Ngươi có thể tưởng tượng, quảng trường này to lớn hùng vĩ như thế nào.

Ở chính giữa quảng trường Nguyệt Thần có một pho tượng như mọc lên đột ngột từ dưới đất, đó là tượng một nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tươi mát thoát tục, nhưng khuôn mặt như băng sương, từ xa nhìn lại sẽ thấy một sự lạnh lùng đột nhiên xuất hiện trong lòng.

Nữ tử mặc váy dài, lưng đeo một bộ cung tiễn, nhìn về phía trước, tựa hồ có thể nhìn xuyên qua hư không, nhìn về quá khứ xa xôi, nhìn về tương lai!

Cô gái này ngồi trên một con bạch hổ toàn thân lông trắng như tuyết trông rất sống động, tựa hồ như đang còn sống.

“Công tử, đây chính là quảng trường Nguyệt Thần, mà pho tượng kia chính là Nguyệt Thần, Thượng Cổ Nguyệt Thần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.