Ai cũng không nghĩ tới, Diệp Vân vừa xuyên qua cấm chế lập tức ra tay đả thương người, không nể tình chút nào.
Trên mặt mấy người đứng ở cửa ra vào hiện lên vẻ khiếp sợ, Diệp Vân ra tay hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn hắn, tên đệ tử ký danh mới tới này thật không ngờ lớn mật, một lời không hợp là đánh đập tàn nhẫn, hơn nữa hầu như không hề nương tay.
Diệp Vân phẫn nộ như thế là có lý do của hắn, bởi vì vừa rồi hắn đã có một điểm cảm giác, có thể đụng chạm đến điểm tinh túy của Lôi Thần Chi Kiếm, nếu như cho hắn thời gian tìm hiểu mà nói, dù cho không cách nào suy diễn ra hết một cách hoàn mỹ, cũng có thể từ trong đó một lần nữa lĩnh ngộ ra rất nhiều chỗ tinh diệu, nếu là tiến thêm một bước dung nhập vào ba chiêu trước đó, như vậy lực chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ tăng lên một tầng nữa.
Thế nhưng có ngờ đâu món ăn đã gần tới miệng lại bị tên Đinh sư huynh gì đó và mấy người theo hắn quấy rối, làm mất đi một cơ hội khó khăn lắm mới có được. Phải biết rằng con đường tu hành, cần cù khắc khổ tuy trọng yếu, nhưng trọng yếu nhất là tìm hiểu Đại Đạo, cùng Thiên Địa câu thông. Loại ngộ đạo ý cảnh này rất khó xuất hiện, ngay cả Diệp Vân dù được Tiên Ma Chi Tâm đưa thiên phú tư chất tăng lên tới trình độ không thể tưởng tượng nổi, muốn đi vào cảnh giới ngộ đạo này cũng là chuyện không hề dễ dàng.
Cơ hội khó có được như thế, lại bị cái tên Đinh sư huynh chó má gì đó quấy rầy, Diệp Vân mới vừa rồi lúc ra tay không đánh chết tên đệ tử đó đã coi như phúc đức ba đời nhà hắn.
“Ngươi cũng dám ra tay? Quả là to gan lớn mật.”
Ba tên trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng nhìn Diệp Vân, không thể tưởng tượng nổi mà quát lớn. Ở phía sau của bọn hắn, tên đệ tử phá giải cấm chế kia sắc mặt trắng bệch, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, hắn giãy giụa muốn đứng lên nhưng không cách nào làm được, lại ngã xuống trên mặt đất.
“Các ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?” Diệp Vân sắc mặt lạnh như băng như đao, sát ý trong lòng bốc lên.
“Lớn mật, nhìn thấy Đinh sư huynh còn không hành lễ, thật sự là không biết sống chết.” Một gã đệ tử áo trắng đứng bên trái tức giận quát, trong mắt tinh mang mãnh liệt bắn ra, tựa hồ muốn đánh chết Diệp Vân ngay lập tức.
“Đinh sư huynh?” Diệp Vân nhìn ba người, ánh mắt cuối cùng rơi vào mặt tên đệ tử khuôn mặt có chút anh tuấn đứng chính giữa, “Ngươi chính là Đinh sư huynh? Chính là cái tên Đinh sư huynh quấy rầy ta tu hành?”
“Lớn mật, lại dám nói chuyện như thế với Đinh sư huynh.” Tên đệ tử áo trắng vừa rồi bước lên một bước, quang ảnh hiện lên trong tay, đó là một thanh trường kiếm màu vàng nhạt.
Diệp Vân căn bản không thèm để ý tới hắn, ánh mắt nhìn vào tên đứng chính giữa, Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể đủ để ngưng tụ Kim Đan.
“Ta là Đinh Hạo Thần, chắc hẳn ngươi cũng đã từng nghe qua.” Tên đệ tử áo trắng có khuôn mặt anh tuấn đứng chính giữa có khuôn mặt cực lạnh, nhìn nhìn Diệp Vân sau đó muốn nói tiếp.
“Xin lỗi nhé, cái thứ gì gọi là Đinh sư huynh, Đang sư huynh gì đó, ta chưa từng nghe qua, cũng không có hứng thú nghe, càng không có hứng thú nhìn.” Diệp Vân trực tiếp ngắt ngang lời nói của hắn, giọng nói lại càng âm lãnh đến cực hạn.
Nếu không phải vì bốn người này, giờ phút này Diệp Vân có thể đã tìm hiểu được sự tinh diệu thần kỳ trong Lôi Thần Chi Kiếm, sự lĩnh ngộ đối với Lôi Vân Điện Quang Kiếm khó có thể diễn tả bằng ngôn từ. Bốn người này chẳng những làm rối loạn sự ngộ đạo của Diệp Vân, hơn nữa cách nói chuyện lại còn cao cao tại thượng như thế, thật sự là chán sống.
Đinh Hạo Thần sững sờ, phóng nhãn cả tòa Tuyệt Tâm Phong, đệ tử dám nói chuyện như vậy cùng hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả những tiền bối trưởng lão kia nhìn thấy hắn, cũng sẽ gật đầu vài cái, khích lệ vài câu. Ai cũng biết trong đám đệ tử ký danh của Tuyệt Tâm Phong thì Đinh Hạo Thần chính là một trong những người có hi vọng nhất trở thành tên đệ tử ký danh thứ tư của Thiên Vận Tử thủ tọa Tuyệt Tâm Phong.
Cả tòa Tuyệt Tâm Phong, đệ tử nói không biết đến ba cái chữ to Đinh Hạo Thần là tên của hắn, hầu như không tồn tại. Đinh Hạo Thần cứ tưởng rằng nói ra tên của hắn, Diệp Vân sẽ phải nơm nớp lo sợ thấp giọng nhận sai.
Thế nhưng có ai ngờ đến Diệp Vân chẳng những không thèm nhận sai, còn khẩu xuất cuồng ngôn, nói căn bản không biết hắn, cũng không có hứng thú muốn biết. Đây quả thực là cuồng vọng đã đến cực hạn, hoàn toàn là đùng đùng đánh thẳng vào mặt Đinh Hạo Thần, làm sao có thể chịu được?
“Tốt, phi thường tốt, ta hôm nay ngược lại cũng muốn nhìn, tên đệ tử ký danh mà sư tôn lão nhân gia người mới thu đến cùng có chỗ gì hơn người.” Đinh Hạo Thần tức giận vô cùng ngược lại cười cười, giọng nói lạnh như băng như đao.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Lúc trước có một người cách nói chuyện cũng giống như ngươi vậy, tên là Khương Phi Dương gì đó. Chẳng lẽ đám ngu xuẩn các ngươi không có đầu óc cũng không sao, còn ngang ngược càn rỡ như vậy, sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn. Thôi được, ngươi không phải muốn nhìn xem ta đến cùng có năng lực gì sao? Như vậy hôm nay để cho ngươi xem một chút, nếu không về sau ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Trong tiếng nói Diệp Vân tràn ngập sát ý, bước ra một bước, khí thế toàn thân đột nhiên phát sinh biến hóa, dường như là một sát thần, lạnh như băng đã đến cực hạn.
Sắc mặt Đinh Hạo Thần hơi đổi, chính là hắn nghe nói lần này Thiên Vận Tử lại thu một tên đệ tử ký danh, tu vi chẳng qua là chỉ là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, cũng có chút khó mà tin được, lập tức cùng vài tên đệ tử đến xem thử, chưa từng nghĩ đến Diệp Vân trực tiếp ra tay, đả thương một người trong đó, hơn nữa tu vi của hắn cũng không phải Trúc Cơ Cảnh tam trọng, mà là tứ trọng.
Bất quá, Trúc Cơ Cảnh tam trọng hay là tứ trọng đối với Đinh Hạo Thần mà nói cũng không trọng yếu, hắn chỉ kém nửa bước là có thể ngưng luyện thành kim đan, thậm chí đã mơ hồ có dấu hiệu chân khí hóa thành Giả Đan, Kim Đan Cảnh đang ở trước mắt. Diệp Vân cho dù có lợi hại, cũng không lật được trời.
Vừa rồi khi Diệp Vân ra tay, chẳng qua chỉ dùng một chưởng lập tức đánh trọng thương tên đệ tử áo trắng tu vi vừa mới đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, tuy nói là thừa dịp đối phương không sẵn sàng đánh lén đắc thủ, bất quá cũng từ mặt khác có thể thấy được lực công kích chính thức của Diệp Vân có lẽ cũng đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong.
Bất quá, cho dù đều là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, nhưng thực lực chân chính cũng vẫn là khác nhau một trời một vực, giống như Đinh Hạo Thần loại đệ tử kinh tài tuyệt diễm thiên tài này, giờ phút này tu vi đã có thể cùng Kim Đan Cảnh nhất trọng đệ tử dây dưa, thực lực của Diệp Vân như vậy, căn bản hắn không thèm để ý.
“Khương Phi Dương sao? Cũng coi như là một nhân vật. Bất quá, nếu như hắn không làm cho ngươi học được hiểu được việc tôn kính sư huynh, vậy để ta đến dạy ngươi a.” Đinh Hạo Thần đã giận dữ, cũng giống như Diệp Vân bước lên một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại không tới nửa trượng, cơ hồ là có thể nghe được hô hấp của đối phương.
Lông mày Diệp Vân chau lên, ánh mắt dời từ trên mặt Đinh Hạo Thần đảo qua hai gã đệ tử khác, ngoắc ngón tay, vẻ mặt khinh miệt: “Các ngươi cùng lên đi, để ta khỏi lãng phí thời gian.”
Một sự tự tin cường đại từ trên người hắn lan ra, dường như có được lực lượng tuyệt đối của cường giả, còn đối với kẻ đứng trước mặt chỉ là ba con sâu cái kiến, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đủ nghiền chết.
“Kiêu ngạo cuồng vọng, nói khoác mà không biết ngượng!”
Hai gã đệ tử khẽ giật mình, bọn hắn hiển nhiên thật không ngờ Diệp Vân sẽ cuồng vọng như thế, lập tức giận dữ không thôi.
Sắc mặt Đinh Hạo Thần cũng lạnh như băng, cái tên gia hỏa Diệp Vân chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng cũng dám coi rẻ hắn, còn bảo ba người bọn họ đồng loạt ra tay, nói là để khỏi lãng phí thời gian, hắn kiêu ngạo đến mức nào mới có thể nói ra những lời như thế.
“Ngươi đã muốn chết, chúng ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Đinh Hạo Thần giận dữ, quang ảnh trong tay lóe lên, một thanh loan đao đen sì như mực đột nhiên xuất hiện, trên không trung đùng thoáng một phát chia làm hai nửa, trùng trùng điệp điệp tương giao.
Trong khoảnh khắc, quang ảnh màu đen đan vào nhau trên đỉnh đầu của hắn, mơ hồ trong đó tựa hồ có Âm Phong đang gào thét.
“Dừng tay, cũng dám tế ra tử vong hư ảnh ở nơi đây, chẳng lẽ các ngươi căn bản không có để ta ở trong mắt?”
Vào thời khắc này, một bóng người từ đằng xa nhanh chóng phóng đến, ngay lập tức hiện ra trước mặt đám người Diệp Vân, đúng là Trịnh Đồng với mái tóc hoa râm.
“Thì ra là Trịnh sư huynh, ngươi thật sự muốn can thiệp?” Đinh Hạo Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, miệng nói sư huynh nhưng lại không có vẻ tôn trọng chút nào.
Trịnh Đồng lạnh lùng nói: “Ngay cả tử vong hư ảnh ngươi cũng dám tế ra, có thể thấy được đã động sát tâm. Chẳng lẽ ngươi không biết đây là địa phương nào? Vậy mà dám động thủ ở chỗ này?”
Đinh Hạo Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là một tên tiểu gia hỏa Trúc Cơ cảnh tứ trọng mà thôi, ta có giết hắn đi sư tôn tối đa cũng chỉ trách phạt vài câu, lại có thể thế nào?”
Tinh mang hiện lên trong mắt Trịnh Đồng, nhìn thẳng vào mặt của hắn, nói: “Ngươi nghĩ kỹ?”
Đinh Hạo Thần nhìn nhìn Diệp Vân, vẻ mặt giễu cợt: “Ta sợ hắn chết quá chậm, bị đau đớn quá mức, ta đây lại không đành lòng nhìn thấy điều đó.”
Con mắt Trịnh Đồng híp lại, trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi đã cố ý muốn động thủ, ta đây cũng không khuyên giải ngươi, các ngươi lập sinh tử văn tự, khắc vào chính giữa ngọc giản, coi như đây là bằng chứng, ta cũng dễ nói rõ mọi chuyện đối với thủ tọa.”
Dứt lời, Trịnh Đồng đưa tay bắn ra một đạo quang mang màu trắng, là một cái ngọc giản trắng noãn.
Đinh Hạo Thần nhíu mày, cầm ngọc giản trong tay, chần chừ một chút, nói: “Tốt, ta đây lập tức lập sinh tử văn tự, thật sự là phiền toái.”
Quang ảnh hơi hơi lập loè, Đinh Hạo Thần lập sinh tử văn tự trong ngọc giản, sau đó hơi hơi bắn ra, ngọc giản màu trắng bắn về phía Diệp Vân, trong đó xen lẫn một cỗ lực lượng mạnh mẽ, bắn thẳng đến bộ ngực của hắn.
Đinh Hạo Thần qua hành động này muốn nhìn xem Diệp Vân có bao nhiêu thực lực mà dám cuồng vọng như thế, kiêu ngạo như vậy. Trong ngọc giản này ẩn chứa hầu như sáu thành lực lượng hắn, nếu tu vi Diệp Vân chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong bình thường mà nói, chỉ sợ muốn tiếp được ngọc giản đúng là có chút khó khăn.
Nhưng mà, tính toán trong lòng Đinh Hạo Thần còn chưa xong đã thấy Diệp Vân quơ tay một cái như… đuổi ruồi, ngọc giản được Đinh Hạo Thần quán chú sáu thành chân khí vào đó đã bị hắn chộp vào lòng bàn tay.
“Sinh tử văn tự? Tất cả sinh tử dựa vào thiên mệnh, sau khi chết những người khác đều không được tới trả thù? Có lẽ như thế này là hoàn toàn chính xác, nếu không ta giết chết tên ngu xuẩn như ngươi, sau đó lại có một đám ngu xuẩn đi tìm cái chết, ta giết hoài cũng phiền toái.”
Diệp Vân đem Thần Niệm đánh vào ngọc giản, ký sinh tử văn tự, đem ngọc giản ném cho Trịnh Đồng.
“Ta nhớ kỹ tên của ngươi, gọi là Đinh Hạo Thần đúng không, ngươi cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, an tâm đi!”