Hưu...hưu... HƯU...U...U!
Tiếng xé gió truyền đến, mấy bóng người từ đám vân hải cuồn cuộn phóng đến, khó khăn lắm mới phóng qua đỉnh núi, từ trên không trung bỗng nhiên chậm lại sau đó đáp thẳng xuống.
Chỉ thấy ba người quỳ một chân trên đất, ôm quyền hành lễ.
“Bái kiến sư tôn!”
Thiên Vận Tử chậm rãi quay người, nói: “Đứng lên đi!”
Ba người lúc này mới đứng lên, khoanh tay đứng đấy.
Diệp Vân nhận ra, một người trong đó chính là Chư Cát Xung, gia hỏa này cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhiều ngày không thấy tu vi cũng chỉ là Kim Đan cảnh nhị trọng, theo lý mà nói thân là đệ tử của Thiên Vận Tử nhiều năm, tại sao tu vi mới chỉ là Kim Đan cảnh nhị trọng?
Hai người khác một người khuôn mặt bình thường, nhưng mà hai đầu lông mày hiện lên một vẻ chất phác, đôi mắt trong suốt, nhìn qua có thể thấy là một người thành thật.
Tên còn lại khuôn mặt anh tuấn, trên mặt luôn luôn hiện lên một nét vui vẻ như có như không, trong bàn tay hắn cầm lấy hai cáihạt đào, nhẹ nhàng xoay tròn chuyển động, nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
“Chư Cát Xung thì ngươi đã biết, chính là Tam sư huynh của ngươi. Đây là Đại sư huynh của ngươi Thư An Thạch, hắn thiên tư bình thường, nhưng lại hơn người ở chỗ chịu khổ chịu khó cố chấp, năm trước vượt qua Lôi Kiếp, giờ phút này đã đạt tới Kim Đan cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá đến Nguyên Anh cảnh.” Thiên Vận Tử chỉ vào người nam tử trung niên có khuôn mặt bình thường chất phác, vừa cười vừa nói.
Diệp Vân khom mình hành lễ: “Diệp Vân bái kiến Đại sư huynh.”
Thư An Thạch khẽ gật đầu, khóe miệng hiện lên nét vui vẻ: “Tiểu sư đệ không cần đa lễ, ta và ngươi đã là đệ tử của sư tôn, ngày sau có chuyện gì cứ tìm Đại sư huynh.”
Thiên Vận Tử chỉ vào tên thanh niên còn lại có khuôn mặt tuấn tú, đang xoay hạt đào trong tay, nói: “Đây là Nhị sư huynh của ngươi Khôn Hoa Tử, hàng ngày chỉ thích “chém gió”, tu luyện cũng không cần cù, tuy nhiên thiên phú hơn người, tu vi cũng xem là tốt, vượt qua Kim Đan cảnh Lôi Kiếp, tu vi Kim Đan lục trọng.”
Diệp Vân đồng dạng hành lễ, miệng gọi sư huynh.
Khôn Hoa Tử so với Thư An Thạch thì nhiệt tình hơn nhiều, hắn cười ha ha đi tới vỗ vỗ bả vai Diệp Vân, nói: “Tiểu sư đệ, về sau tại Tuyệt Tâm Phong, không, tại Thần Tú Cung ai dám khi dễ ngươi, chỉ cần nói ra tên của sư huynh, đảm bảo bọn hắn từng tên một chỉ biết chạy trốn xanh mặt, còn không thì vây quanh ngươi vuốt mông ngựa, trong đám đệ tử Kim Đan của Thần Tú Cung thì sư huynh cũng thuộc hạng có “số má” đấy nhé.”
Diệp Vân cũng cười to, tuy rằng không biết tính tình của Khôn Hoa Tử đến cùng là dạng gì, nhưng mà những lời nói này quả là rất có ý tứ.
Chư Cát Xung đi đến hai bước, nhìn Diệp Vân cười nói: “Diệp Vân, không thể tưởng được chúng ta thật sự đã trở thành là sư huynh đệ rồi. Ngươi lại là tiểu sư đệ, cho dù là tên đệ tử cuối cùng của sư tôn, nhưng cũng phải nghe lời của chúng ta.”
Diệp Vân liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tên tiểu tử Chư Cát Xung ngươi thực lực tại sao lại thấp như vậy, chỉ mới Kim Đan cảnh nhị trọng, chưa đủ cho ta đấm một đấm nữa.”
Chư Cát Xung khẽ giật mình, lập tức giả bộ như giận dữ: “Tiểu tử ngươi biết cái gì, bởi vì ta tu luyện một môn bí pháp cần áp chế tu vi, bằng không mà nói ta đã sớm vượt qua Kim Đan đại kiếp, đuổi theo Nhị sư huynh rồi.”
Diệp Vân hặc hặc cười nói: “Tiểu tử ngươi định lừa gạt ai chứ. Làm gì có bí pháp buộc ngươi phải áp chế tu vi như thế, có “chém gió” cũng vừa phải thôi, ta cười sắp rớt răng rồi đây.”
“Không sai, tiểu trùng tử mỗi ngày ngoài “chém gió” và đánh rắm ra thì không biết làm gì khác, cũng không tu luyện cho thật tốt, đến bây giờ mới chỉ là Kim Đan cảnh nhị trọng, còn không chịu nổi một quyền của tiểu sư đệ nữa, thật sự là đáng xấu hổ.” Khôn Hoa Tử sợ chưa đủ loạn, cười cười đổ thêm dầu vào lửa.
“Nhị sư huynh ngươi nhớ kỹ đó, chờ ta đến thời điểm cởi bỏ phong ấn tu vi sẽ bắt kịp ngươi, nhất định phải hảo hảo đánh ngươi một trận.” Chư Cát Xung oa oa kêu to một tiếng.
“Ngươi có bản lĩnh thì tới đây, sư huynh chờ ngươi.” Khôn Hoa Tử nhún nhún vai, hạt đào trong bàn tay chuyển động quay tròn, tốc độ cực nhanh, nhưng đặc biệt là không va chạm với nhau.
Thư An Thạch chỉ ở một bên mỉm cười nhìn xem, đối với sự đùa giỡn của hai người đã quá quen thuộc.
Thiên Vận Tử cũng mặc kệ, đã sớm quay đầu đi nhìn xem vân hải cuồn cuộn, không biết có thể từ trong đó nhìn ra những thứ gì.
Diệp Vân nhìn xem thầy trò bốn người này, trong lòng có chút kinh ngạc. Thiên Vận Tử chính là Trưởng lão chấp chưởng hình phạt của Thần Tú Cung, tu vi cao tuyệt, tương truyền tính nết âm lãnh, giết người như ngóe, ra tay không chút lưu tình. Hắn lòng dạ độc ác, không nói nửa điểm tình cảm, cho nên mới có thể chấp chưởng hình phạt.
Nhưng mà hiện tại xem ra thì hoàn toàn không phải là chuyện như vậy. Thầy trò bốn người ở chung hòa hợp, cảm tình giữa mọi người vô cùng tốt đẹp, đệ tử đang lúc vui cười đùa giỡn, sư phó cũng không hề lên tiếng quát bảo ngưng lại, thậm chí thoạt nhìn cũng không có gì uy nghiêm.
Diệp Vân tĩnh tâm đứng ngoài quan sát, Thư An Thạch là một người chất phát trung thực, từ trong ánh mắt hắn nhìn Chư Cát Xung cùng Khôn Hoa Tử thể hiện một sự cưng chiều là có thể làm cho người ta cảm nhận được giữa hắn cùng với hai gã sư đệ có cảm tình vô cùng tốt đẹp. Thư An Thạch trong mắt không có nửa phần lệ khí, cũng không có chút nào âm lãnh, hiển nhiên là một người có lòng dạ độ lượng.
Khôn Hoa Tử khuôn mặt tuấn tú, trong tay liên tục xoay xoay hạt đào, thoạt nhìn bộ dáng như một kẻ cà lơ phất phơ, vui cười chửi mắng tưng bừng nhưng không có một mảy may ý định cạnh tranh giữa sư huynh đệ với nhau, hắn cùng với Chư Cát Xung tình cảm hòa thuận, hiển nhiên việc chửi mắng nhau giữa hai tên này được xem là “chuyện thường ngày ở huyện”.
Chư Cát Xung thì không cần phải nói, Diệp Vân cùng hắn đã gặp nhau nhiều lần. Thời điểm lần đầu tiên gặp nhau hắn xem Diệp Vân như đã quen từ trước, nhiệt tình không thôi. Về sau lại dẫn tiến Diệp Vân tiến vào Thần Tú Cung, thông qua khảo hạch trở thành đệ tử của Thiên Vận Tử.
Đối với hắn, Diệp Vân cũng đã hiểu rõ, cũng là người có lòng dạ độ lượng, đối với người khác hầu như không có ác ý.
Về phần Thiên Vận Tử, tuy rằng bên ngoài có tiếng là hung ác, nhưng mà trước mắt thì Diệp Vân nhìn thấy lại là một lão nhân cực kỳ hiền hòa. Hắn đối với đệ tử hẳn là cực kỳ cưng chiều, vừa ra tay đã xuất ra mười miếng hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch là đủ để chứng minh. Nhưng mà đối với người khác, thậm chí những tên đệ tử ký danh cũng không có chút nào gọi là tình cảm, trước thời điểm Lạc Lôi Cốc mở ra có một tên đệ tử ký danh muốn rời khỏi, hắn lập tức chém giết, từ đó thấy được sự tuyệt tình của hắn.
Tóm lại, thầy trò bốn người này thoạt nhìn thì tình cảm vô cùng tốt đẹp, quan hệ hòa hợp, ít nhất tại nơi này thì tất cả mọi người là hảo huynh đệ.
“Diệp Vân, ngươi còn không chưa thành tựu Kim Đan, một vài thần thông bí pháp cũng không thể tu luyện. Ngày mai ngươi bắt đầu đi theo Đại sư huynh của ngươi tu luyện, mau chóng đột phá Kim Đan cảnh. Ngoại trừ Tiên Linh Chi Thạch bên ngoài, cực phẩm Linh Thạch cứ việc tìm Đại sư huynh của ngươi mà yêu cầu, nhất định phải trong thời gian ngắn ngưng tụ thành Kim Đan.” Thiên Vận Tử xoay đầu lại, tựa hồ đã không muốn nhìn vân hải nữa.
“Vâng!” Diệp Vân gật gật đầu.
“An Thạch, Diệp Vân hắn thân mang Lôi linh khí cùng Kiếm Ý, còn có một đạo băng linh khí, lại tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, bởi vậy nếu muốn ngưng tụ thành Kim Đan quả là cực kỳ khó khăn, ngươi ở bên cạnh giúp đỡ, không cần sợ tiêu phí Linh Thạch, những thứ này đều là vật ngoài thân, chỉ có lực lượng của bản thân mình mới là trọng yếu nhất.” Thiên Vận Tử quay về phía Thư An Thạch chậm rãi nói ra.
“Sư tôn người cứ yên tâm, tiểu sư đệ giao cho ta là được.” Thư An Thạch gật gật đầu, giọng nói trầm ổn.
“Có ngươi hướng dẫn hắn ta cũng yên tâm, tốt rồi bắt đầu từ ngày mai ngươi lập tức giúp đỡ hắn tu hành, đợi đến thời điểm quan trọng nhất lúc hắn trùng kích kim đan thì ta lại đến.” Thiên Vận Tử đảo mắt qua bốn gã đệ tử, bỗng nhiên phóng người nhảy lên, lập tức biến mất tại chỗ sâu trong vân hải.
Đợi đến lúc Thiên Vận Tử đã hoàn toàn biến mất, Khôn Hoa Tử đi lên trước, nhìn nhìn vân hải.
“Sư tôn thật sự là quyết định nhanh chóng, nói đi là đi ngay.” Diệp Vân cũng nhìn vân hải, gãi gãi đầu.
“Phù, nhỏ giọng một tí, lão đầu tử sau lưng có mắt đó, chúng ta nói cái gì hắn đều có thể nhìn được nghe được. Bất quá cái gì quyết định nhanh chóng mà ta và ngươi vừa nói, hắn chính là đang làm bộ làm tịch đó, bằng không thì sao có thể chấp chưởng Tuyệt Tâm Phong, làm thế nào chưởng quản hình phạt.” Khôn Hoa Tử cười hắc hắc nói.
Diệp Vân khóe miệng chợt co quắp hai lần, ngay lập tức đã hiểu rõ, không khỏi híp mắt gượng cười hai tiếng.