Hai quả thần phù à, thật khiến ta thất vọng quá!
Không ai ngờ trong miệng Tô Hạo lại nói ra một câu như vậy, phải biết
rằng Thần Phù cực kỳ hiếm thấy, mặc dù ở vương thất Tấn quốc cũng vô
cùng quý trọng, ngay cả Thiên Kiếm Tông là đại phái đệ nhất, muốn có
được Thần Phù cũng không dễ dàng, đừng nói chi là đồng thời lấy ra được
hai quả.
Thi trưởng lão lấy ra hai quả Thần Phù như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự
liệu của tất cả mọi người, mặc dù là vẻ mặt lạnh nhạt như Đỗ Thuần
Nhiên, khi chớp mắt vừa nhìn thấy Thần Phù thì đồng tử cũng co rút lại,
sau đó lập tức khôi phục như thường.
Nhưng mà, từ miệng Tô Hạo thì hai quả Thần Phù như vậy lại làm hắn rất
thất vọng, không biết hắn ra vẻ trấn định hay thật sự xem thường hai quả Thần Phù này.
“Hặc hặc, làm cho ngươi thất vọng sao? Đúng là nói khoác mà không biết
ngượng a, Tô Hạo ngươi đã tiếp xúc với Thần Phù à? Đồng thời nhìn thấy
qua uy lực của Thần Phù cùng lúc xuất hiện sao?” Thi trưởng lão sửng sốt một chút, lập tức cất tiếng cười to, theo hắn nhận thấy thì có lẽ Tô
Hạo đã điên rồi, dưới áp lực mạnh mẽ khiến cho nói năng lộn xộn.
Tô Hạo lẳng lặng đứng đó, khóe miệng hiện lên nụ cười khó phát hiện.
“Đến đây đi, để cho ta mở mang kiến thức một chút thử xem Thần Phù của
ngươi lợi hại cỡ nào.” Trường kiếm xanh trắng giống nhau, vang lên âm
thanh kiếm ngân.
“Tô Hạo, ngươi thật quá mức, vừa rồi là ta nhất thời vô ý, bây giờ ta
muốn giết ngươi.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên đột nhiên vang lên sau lưng, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, rơi vào trước người Tô Hạo.
“Âu Dương Vấn Thiên, nhớ năm đó ta và ngươi cũng coi như là tương giao
không tệ, quan hệ cũng xem là tốt, ta thật không ngờ một cái vị trí
Thiên Kiếm Tông chủ vị đã có thể che kín mắt ngươi, khiến ngươi không
giữ được tâm thần, thật sự là vượt quá dự liệu của ta. Chẳng lẽ ngươi
không biết tu hành chi đạo phải toàn tâm toàn ý, chỉ có tu vi mới là
vĩnh hằng sao, về phần vị trí tông chủ gì đó, căn bản không đáng giá để
nhắc tới.” Tô Hạo nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, vẻ mắt tràn đầy tiếc
hận.
“Ngươi bớt nói nhảm đi, đến lúc này thì nói gì cũng vô dụng, nếu như
ngươi thật sự say mê Thiên đạo thì tại sao còn muốn tranh thủ vị trí
tông chủ kia, tại sao không thể hy sinh con gái? Âu Dương Vấn Thiên hừ
lạnh một tiếng.
Tô Hạo nhịn không được cười lên: “Xem ra tâm thần ngươi đã bị che mắt
hoàn toàn, rối loạn tu vi, lời vô sỉ đến cực điểm như vậy mà người cũng
có thể nói ra. Thôi được, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một
chút xem giữa chúng ta rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu.”
Âu Dương Vấn Thiên tức giận nói: “Nói nhảm dài dòng, ra tay đi.”
Âu Dương Vấn Thiên vừa dứt lời, một đạo nhân ảnh chợt bắn tới, hạ xuống bên cạnh hắn.
“Âu Dương Sư Huynh, con gái Tô Hạo chính là Yêu tộc, nếu như Tô Linh do
hắn sinh ra, như vậy nói rõ giữa hắn và Thủy Thanh Huyên khẳng định có
vấn đề, nhất định có một người cũng là huyết mạch Yêu tộc, nếu không sẽ
không có khả năng hai nhân loại sinh ra được một hậu duệ Yêu tộc.” Giọng nói Thần Thiên Vân bén nhọn, nghe cực kỳ chói tai, hình tượng nho nhã
ngày thường bị quét sạch, trong mắt đều là âm độc tàn nhẫn.
Tô Hạo mày kiếm nhảy lên, tiếng nói tràn ngập sát ý” “Thần Thiên Vân, hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Thần Thiên Vân cười to mấy tiếng, nói: “Tô Hạo, ngươi không việc gì phải hoảng hốt, nếu như ngươi cảm thấy ta nói không có đạo lý thì cứ phản
bác. Ta thấp cổ bé họng, nói chuyện không ai tin tưởng cũng bình thường. Thế nhưng chư vị đang ngồi đều là tiền bối cao nhân của các môn phái,
tông chủ và các trưởng lão cũng ở phía trên, mọi người cảm thấy, nếu như Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên không có huyết mạch Yêu tộc thì có thể
sinh ra Tô Linh được hay không?”
“Đúng vậy, lời này của Thiên Vân đã nhắc nhở ta, kinh mạch trong cơ thể
Thủy Thanh Huyên không thông, không cách nào tu hành nhưng lại có thể
xem thấu tu vi của bất luận võ giả nào dưới Kim Đan Cảnh, thậm chí cũng
có thể phát hiện được người khác tu luyện bí pháp gì, đúng là không thể
tưởng tượng nổi.” Thi trưởng lão gật gật đầu, tinh mang trong mắt lấp
lánh, hai quả Thần Phù hòa lẫn với nhau đang lơ lửng trên đỉnh đầu của
hắn.
“Nói như vậy không tệ, xem ra Thiên Kiếm Tông vẫn có người biết chuyện đấy.” Đỗ Thuần Thiên lười biếng nói.
“Vô Ảnh Phong chủ hãy cho mấy người chúng ta môt cái công đạo, huyết
mạch Yêu tộc thức tỉnh cũng không phải là việc riêng của Thiên Kiếm Tông ngươi, mà là quan hệ đến an nguy của thiên hạ muôn dân trăm họ.” Đoạn
Uân Sa đi lên một bước, ngôn ngữ nghe khẩn thiết*, lại tràn ngập bức
bách.
*Khẩn thiết: Tha thiết, ân cần
“Tuy rằng ta không tin, cho dù Tô Linh là Yêu tộc đi chăng nữa thì có
thể tạo nên bao nhiêu sóng gió, thế nhưng lời này của Thần sư đệ hoàn
toàn có lý, đúng là phu nhân của Vô Ảnh Phong chủ rất khả nghi.” Âm
thanh của Tôn Nhất Đao vang lên tựa như phá la*.
*Phá la: cái chiêng
“Tuy rằng lão thân không muốn tin tưởng tiểu nha đầu Tô Linh đáng yêu
này sẽ là Yêu tộc, nhưng mà kính xin Vô Ảnh Phong chủ cho chúng ta một
cái công đạo về chuyện này.” Ân Mỗ Mỗ cũng lên tiếng, kỳ thật nàng cho
rằng chuyện Tô Linh có phải là Yêu tộc hay không cũng không quan trọng,
nhưng nếu như Thủy Thanh Huyên là Yêu tộc đời sau thì chuyện này lại
mang tính chất bất đồng. Dù sao Thủy Thanh Huyên chính là vợ của Tô Hạo, đã tiến vào Thiên Kiếm Tông hơn mười năm, ai biết phía sau nàng có tồn
tại Yêu tộc khác không.
“Kính xin Vô Ảnh Phong chủ cho chúng ta một cái công đạo!”
Trong khoảnh khắc, mọi người trong Thiên Thần Điện đều đứng lên, trăm miệng một lời.
Tô Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ, trong nhất thời không biết phải làm sao.
“Ai muốn cho các ngươi một cái công đạo chứ? Các ngươi có tư cách gì mà muốn hắn phải nói rõ?”
Nhưng vào lúc này, âm thanh già nua từ phía trên thần điện truyền ra bên ngoài, chỉ thấy một lão giả mang theo ba người Diệp Vân xuất hiện ở cửa ra vào.
Dù sao tu vi của Diệp Vân còn kém một chút mà Thủy Thanh Huyên càng
không có xíu tu vi nào, tăng thêm Tô Ngâm Tuyết đi theo. Mặc dù là tu vi Thất trưởng lão cao thâm nhưng mang theo ba người vẫn làm cho tốc độ
chậm hơn nhiều, đợi đến lúc bọn hắn xuất hiện bên ngoài Thiên Thần điện
đã chứng kiến mọi người trăm miệng một lời thảo phạt Tô Hạo.
Thất trưởng lão chậm rãi đi tới, hơi hơi cung kính, quần áo thì cũ nát, nhìn không ra nửa điểm phong phạm của cao thủ.
“Mẹ, Diệp Vân, tỷ tỷ!” Tô Linh nhìn thấy đám người Thủy Thanh Huyên xuất hiện, nước mắt liền chảy ra, cả thân thể nhào đến.
Diệp Vân một tay tiếp được, vỗ vỗ đầu của nàng.
“Linh nhi, mẹ ở đây, con đừng sợ.” Thủy Thanh Huyên tiếp nhận Tô linh, ôm cô bé vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
“Mẹ, bọn hắn nói người cũng là Yêu tộc, cũng muốn… cũng muốn…” Tô Linh
khóc lê hoa đái vũ*, ngẩng đầu lên, chỉ vào bốn phía tức giận quát.
“Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa Lê trong mưa.
Sắc mặt Thủy Thanh Huyên thong dong, cười nhạt một tiếng, nói: “Lời
người ngoài nói cần gì phải để trong lòng, nếu như lời ai nói cũng phải
để ý thì sống sẽ rất mệt mỏi đi.”
“Đúng vậy, ngôn ngữ ác độc giống như mũi tên nhọn, nếu như ngươi không
thèm để ý thì nó sẽ không thể làm tổn thương được ngươi chút nào.” Thất
trưởng lão cười ha ha, cực kỳ khen ngợi nhìn Thủy Thanh Huyên.
“Thế nhưng bọn hắn nói mẹ cũng là Yêu tộc.” Tô Linh không cam lòng nói.
“Yêu Tộc thì như thế nào? Nhân tộc thì sao? Có người so với Yêu tộc còn
hung ác hơn, có lẽ có Yêu tộc nhưng họ giống với người bình thường,
thành thật và thiện lương.” Giọng nói Thủy Thanh Huyên vẫn nhàn nhạt như trước, không có chút nào phập phồng.
“Huyên di nói đúng, Linh nhi muội chớ sốt ruột. Nếu như sư tôn của ta đã tới, dĩ nhiên sẽ không để cho ngươi phục dụng Yêu Chi Mạt Lộ chó má gì
đó.” Diệp Vân kéo tay Tô Linh, ôn nhu nói.
Tô Linh lúc này rất hoang mang lo sợ, mặc dù nàng là con gái của Vô Ảnh
Phong chủ, nhưng mà nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương nhu nhược, gặp phải biến hóa bất ngờ và chịu sự chỉ trích của mọi người, làm cho
tinh thần nàng hoảng sợ.
Khí phách phụ thân, lời nói nhỏ nhẹ nhu hòa của mẫu thân, Diệp Vân an
ủi, Thất trưởng lão đến, khiến cho tâm tình tuyệt vọng của nàng chậm rãi bình phục. Tô Linh rốt cuộc ngừng khóc không ra tiếng, lẳng lặng rúc
vào trong lòng Thủy Thanh Huyên.
Thất trưởng lão, ngài đã đến.” Tô Hạo đi tới, hơi hơi hành lễ.
“Tiểu tử ngươi biểu hiện không tệ, ta cũng đã nghe rồi, nguyên một đám
gia hỏa khoai lang thối nát khó ngửi tự cho là đúng, còn nói cái gì Yêu
tộc xuất hiện làm loạn muôn dân trăm họ, ta nhổ vào, làm loạn muôn dân
trăm họ chính là đám người cao cao tại thượng, tự cho là đúng các ngươi. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, mau cút đi, nếu không đừng trách
ta không khách khí.” Thất trưởng lão gật đầu, giọng nói đột nhiên nâng
cao.
“Lão thất, lời này của ngươi có chút quá mức.” Thi trưởng lão hừ lạnh một tiếng.
“Thi Chính Vinh, đừng tưởng lão tử không dám giết ngươi, Tô Hạo nói
đúng, chỉ là hai quả thần phù mà thôi, tính là thứ gì.” Thất trưởng lão
không chút nào nể tình, ánh mắt bắn về phía trước, “Yến Trường Xuân,
ngươi làm tông chủ như vậy sao? Nếu như vậy, hoàn toàn không thích hợp
tiếp tục khống chế Thiên Kiếm Tông rồi, hôm nay ngươi liền thoái vị
nhường cho Tô Hạo là được.”
Một mảnh xôn xao!
Thất trưởng lão quả thật là lộ ra một mặt khí phách, chỉ thẳng vào cái
mũi đám đông mắng từng cái một, càng là trực tiếp nói Yến Trường Xuân
thoái vị, tặng cho Tô Hạo làm tông chủ.
“Thất trưởng lão, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Yến Trường Xuân dù sao cũng là tông chủ Thiên Kiếm Tông, sao có thể chịu đựng được lời
nói như vậy.
“Chỉ một câu ‘Yêu họa xuất thế, nhất kiếm tây lai’ đến đã khiến cho
ngươi hoảng hồn sao? Thật đúng là để cho ta thất vọng.” Thất trưởng lão
lạnh lùng nói.
“Ngươi biết bổn tọa không có ý này.” Yến Trường Xuân nhíu mày, giọng nói cực lạnh.
“Nếu không phải ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì thì đã sớm đánh ngươi
một trận.” Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía hai
vị Vương gia nhưng chỉ nhìn thoáng qua, cuối cùng rơi vào trên mặt Đỗ
Thuần Thiên.
“Đỗ gia chủ, ‘nhất kiếm tây lai’ này, có thể đã đến đi?”