Tường ngoài tỏa ra ánh sáng long lanh, mơ hồ còn hiện ra ánh sáng màu tím mịt mờ, mà tiến vào trong thông đạo, lại giống như một hắc động có thể cắn nuốt bất kỳ tia sáng nào, một mảnh đen nhánh, căn bản nhìn thấy bất cứ một thứ gì.
“Được rồi, đi thôi! Nhớ cho kỹ, các ngươi đang gánh vác nhiệm vụ của tông môn, mang vinh quang về cho tông môn.” Dương Thanh Phong vung tay, nhìn về phía thông đạo tối đen, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong đồng thời nhìn về phía thông đạo tối đen kia, trong lòng tràn đầy kích động, nhiệt huyết cuồn cuộn, bọn họ liền xông thẳng vào bên trong.
Thông đạo tối đen, tựa như một cái miệng khổng lồ, từng chút từng chút nuốt chửng từng tên đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong một, mà không có nửa điểm gợn sóng.
Diệp Vân ở đoạn cuối của đội ngũ, linh lực trong cơ thể liên tục lưu chuyển, bảo trì trạng thái đỉnh phong, cảnh giác mọi thời điểm, vạn nhất khi vừa tiến vào tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng mà xảy ra nguy hiểm bất ngờ thì cũng có chút phản ứng.
Thông đạo giống như một cánh cửa thật lớn có tác dụng truyền tống. Khi Diệp Vân vừa bước vào bên trong thì chỉ cảm thấy cơ thể vặn vẹo, lập tức toàn bộ cảm giác trong chớp mắt bị mất đi.
Chẳng qua là sau một hơi thở, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời.
Một tòa thần điện bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt Diệp Vân, có thể nói từ lúc chào đời cho tới giờ thì đây chính là đại điện xa hoa nhất hắn từng thấy.
Trong điện có hơn mười cây ngọc trụ, mỗi một cây ngọc trụ đều dùng một khối linh thạch thượng phẩm gọt giũa mà thành, tản mát ra linh khí bàng bạc, dày đặc tựa như muốn ngưng tụ thành hơi nước. Bên trên ngọc trụ có điêu khắc rồng phượng, trông vô cùng sống động, đẹp đẽ, tựa như lúc nào cũng có thể phá vỡ ngọc trụ bay vút lên trời vậy.
Tại bốn phía đại điện, trên mỗi vách tường đều dùng loại tinh thạch không biết tên nào đó mà xây thành, tản ra vầng sáng nhàn nhạt. Bên trong vầng sáng, cứ cách vài thước là lại có một chiếc hộp được khảm nạm trong đó, tựa như là một loại thiên tài địa bảo nào đó.
Giữa đại điện là một tòa đài cao hai trượng, được bao phủ bởi một luồng ánh sáng nhu hòa trắng tinh, không thể thấy rõ bên trong cuối cùng là thứ gì.
Đại điện quả là xa hoa!
Thế nhưng, lông mày Diệp Vân lại hơi nhíu lại. Hắn phóng tầm mắt nhìn tới thì cũng không thấy cái gì gọi là trận nhãn, cũng không giống như trong tưởng tượng, nơi nơi tràn ngập nguy cơ. Lẽ nào thật sự lại như lời của Dương Thanh Phong, trong tầng thứ nhất này cũng không có nguy hiểm gì, chỉ cần tìm kiếm trận nhãn rồi phá hủy?
Nếu là như vậy thì quá đơn giản rồi, tông môn cũng không cần phải vội vội vàng vàng, tỏ ra thần bí đến vậy. Trong này, nhất định có điểm kỳ quái, địa phương thoạt nhìn càng an toàn thì càng có khả năng là nguy hiểm.
Diệp Vân thở sâu, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh. Trong khoảnh khắc, hắn phát hiện bên cạnh mình không có một ai. Đệ tử Thiên CHúc Phong có một trăm tên, vậy mà lại không có một ai tiến vào cùng một không gian với hắn.
Đây là chuyện gì? Lẽ nào mỗi tên đệ tử cũng sẽ bị truyền tống đến một đại điện xa hoa khác nhau? Ở sau thông đạo vừa rồi lại có một trăm ngôi thần điện, thậm chí còn nhiều hơn?
Bỗng nhiên, trong lòng Diệp Vân lại xuất hiện một ý niệm mà ngay cả hắn cũng không muốn tin tưởng. Chẳng lẽ trận nhãn trong một trăm ngôi thần điện này đều phải phá bỏ hoàn toàn, như vậy tầng một mới có thể mở ra?
Nếu là như vậy, việc xuất động đông đảo đệ tử ngoại môn như lần này cũng có thể giải thích được. Thế nhưng, Diệp Vân không hề cho rằng một trăm người này toàn bộ đều tìm ra trận nhãn rồi cùng phá bỏ. Nếu như vậy, phải chăng sau đó cần phải có thêm càng nhiều đệ tử có tu vi chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh tiến vào?
Lông mày Diệp Vân hơi nhíu lại, nếu như thế thì chỉ có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất, thời gian phá trận là hạn chế, sẽ không cho ngươi một mực lưu lại bên trong. Thứ hai, đại điện nhìn như trống rỗng này, thực ra ẩn chứa nguy hiểm không lường trước được.
Hai khả năng này đều có thể xảy ra, thế nhưng theo như Diệp Vân hắn thấy thì, nếu như tông môn đã vội vàng và thần bí như thế, hơn nữa lại ban thưởng hậu hĩnh như vậy thì hiển nhiên là khả năng thứ hai xảy ra là lớn hơn.
Diệp Vân nguyên bản đang kinh ngạc nhìn đại điện xa hoa này, bây giờ tâm thần liền trầm xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn về bốn phía, đề cao cảnh giác.
Bốn phía đại điện, những vách tường tản ra vầng sáng long lanh. Nhưng hiển nhiên, điều này không phải là điều quan trọng, chỉ có cái đài cao bị bao phủ bởi quang vụ kia mới là điểm chính.
Diệp Vân thở sâu, linh lực trong cơ thể trào lên, chớp mắt liền chạy dọc toàn thân. Một khi có tình huống gì phát sinh thì trong chớp mắt, hắn có thể phản ứng lại được. Hắn hướng về đài cao, chậm rãi đi đến.
Một bước, hai bước, ba bước…
Diệp Vân chậm rãi đi tới, khoảng cách tới đài cao cũng khoảng chừng mười trượng, thế nhưng mỗi bước hắn đi đều giống như đang bước trên mũi đao, tử vong cận kề, ai biết sau một khắc sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.
Nhưng mà, khiến cho hắn hơi kinh ngạc chính là, thẳng cho đến chân đài cao, lại không có phát sinh bất cứ tình huống gì.
Quang vụ nhàn nhạt màu trắng, giống như là hơi nước phun trào, ngăn cản mọi thứ lại bên ngoài, không thể dùng bất cứ cảm giác nào để dò xét thứ bên trong.
Diệp Vân nắm Hắc Diệu kiếm trong tay, thận trọng đưa về phía trước dò xét.
Trong một sát na, cảnh tượng toàn bộ đại điện thay đổi hoàn toàn, hết thảy đều không còn tồn tại, hỏa diễm bay lượn đầy trời, thỉnh thoảng còn có loạn thạch bắn đến, rơi trên mặt đất rồi nổ tung, tạo nên sóng nhiệt ngập trời.
Biến hóa này quả thực quá bất ngờ, mặc dù Diệp Vân sớm đã có chuẩn bị, nhưng cũng không nghĩ ra lại có biến đổi lớn như vậy, trong lòng vô cùng khiếp sợ, linh lực liền vận chuyển bảo vệ toàn thân.
Khoảnh khắc một viên loạn thạch to bằng đầu người chuẩn bị đập vào mặt, Diệp Vân liền giơ kiếm lên chém về phía nó, chỉ nghe đùng một cái, loạn thạch vỡ nát, hóa thành vô số ánh lửa, tốc độ càng nhanh hơn bắn về phía hắn.
Trăm nghìn ánh lửa trong những viên đá vụn bắn đến, lại ẩn chứa một lực công kích cực mạnh. Trong nháy mắt, Diệp Vân liền cảm thụ được điều này, nếu để cho những ánh lửa này bắn trúng thì mặc dù là thân thể hắn cũng không chịu đựng được.
Vô cùng kinh hãi!
Diệp Vân bất chấp mọi thứ, thân hình liền hạ thấp rồi lăn sang một bên. Trăm nghìn đạo hỏa quang miễn cưỡng lướt qua thân thể hắn, trong đó có hai đạo sượt qua lưng của hắn, trực tiếp tạp thành hai vết máu cháy khét.
Thân thể Diệp Vân trải qua sự tẩy mao phạt tủy của quang ảnh đen trắng, lại ngưng luyện hồi lâu, cường tráng đến mức nào, vậy mà dù đã được linh lực bảo vệ toàn thân, cũng không cách nào ngăn cản được ánh lửa lướt qua, thực sự là khó có thể tin.
Diệp Vân trở mình đứng lên, chăm chú nhìn biến hóa bốn phía, trong lòng kinh hãi.
Đây là cấm chế tầng thứ nhất sao? Đúng là nguy hiểm đến cực hạn. Hắn tin tưởng, nếu như là người khác thì chỉ sợ trong nháy mắt cũng sẽ bị hỏa quang kia bắn trúng, kết cục chính là thân tử đạo tiêu mà thôi.
Trách không được, mặc dù bọn Lan trưởng lão không có nói rõ, thế nhưng từ trong ngôn ngữ của bọn họ có thể suy đoán ra, nhiệm vụ tông môn lần này quả thực là thập tử vô sinh, hiện tại xem ra quả đúng là như vậy.
Một trăm tên đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong tiến vào tầng thứ nhất, chắc chắn toàn bộ sẽ phát động cấm chế, trong hung hiểm vừa rồi, liệu còn bao nhiêu người có thể sống sót?
Diệp Vân không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Giờ khắc này, hắn giống như đang nhìn thấy một bức ảnh cực kỳ thê thảm, trong ánh lửa đầy trời, một tên đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong thân tử đạo tiêu, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
“Con đường tu tiên, quả nhiên tàn khốc. Cho dù là Thiên Kiếm Tông tự xưng là tông môn chính đạo, nhưng đối với môn hạ đệ tử cũng không thương tiếc bao nhiêu, tùy thời đều có thể bị diệt vong.” Diệp Vân thở thật sâu, tránh né ánh lửa đầy trời và những viên loạn thạch bị thiêu đốt đang bay qua, trong lòng cảm khái.
Ánh mắt ngưng tụ nhìn về bốn phía, Diệp Vân cuối cùng cũng phát hiện, mặc dù nơi này biến thành một biển lửa, thế nhưng bố cục nơi đây vẫn không thay đổi, vẫn là đại điện như cũ. Chẳng qua bốn vách thủy tinh đã bị thiêu đốt đỏ bừng, thỉnh thoảng còn phun ra hỏa diễm. Mà đài cao tại trung tâm đại điện thì giống như một cái miệng núi lửa, phun trào ra đá lửa, bắn tung tóe khắp nơi.
“Trận nhãn này nhất định là ở bên trong núi lửa.” Diệp Vân nhíu mày, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại. Giờ khắc này, hắn có thể cảm thụ được cấm chế tầng thứ nhất mặc dù lợi hại, nhưng cũng không đến mức không thể ngăn cản được, điều này chắc hẳn cũng là do chủ nhân của Hoa Vận bí tàng, vị Kim Đan đại tu sĩ kia bố trí, tu vi dưới Luyện Khí Cảnh có thể xông qua, phá vỡ trận nhãn.
Diệp Vân nắm chặt Hắc Diệu kiếm trong tay, từ từ tiến về phía miệng núi lửa đang phun trào kia.
Vừa mới bước được vài bước thì Diệp Vân cảm thấy cực kỳ khó khăn, muốn tiến thêm một bước nữa cũng tiêu hao một lượng lớn tâm thần và linh lực, bằng không thì rất có thể bị tia lửa hoặc là loạn thạch kia bắn trúng.
Thời điểm mới bắt đầu, muốn tiến thêm một bước thì cần phải tính toán thời gian cho thật tốt, tìm được khe hở, đồng thời dùng lực lượng hợp lý, đánh bay loạn thạch nhưng không làm cho nó bị vỡ nát. Mỗi một bước đi, đều vô cùng khó khăn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng cách cũng chỉ hơn mười trượng, vậy mà Diệp Vân phải dùng đến hai canh giờ, mồ hôi sớm đã ướt đẫm quần áo, sau đó lại bị sóng nhiệt hong khô. Nếu không phải tu vi hắn đạt đến Thông Khiếu Cảnh thì chỉ sợ linh lực trong cơ thể cũng không kiên trì được lâu như vậy.
Dù vậy, Diệp Vân vẫn như trước, cảm thấy, nếu như trong miệng núi lửa không phải là trận nhãn, không thể phá hỏng mà nói thì cuối cùng linh lực hao hết, hắn rất có thể sẽ chết ở đây, mà việc nhanh chóng bổ sung linh lực đúng là vô cùng khó khăn. Mặc dù hắn có linh dịch trong bình thuốc màu xanh kia, nhưng cũng rất khó bổ sung. Bởi vì, khi mà phục dụng linh dược, cảm giác đau đớn có thể xé rách linh hồn kia sẽ khiến cho hắn thất thần trong nháy mắt, nếu như bình thường thì không sao cả, thế nhưng tại đại điện mưa lửa đầy trời này, chỉ cần thất thần trong nháy mắt là có thể dẫn đến tai nạn.
Diệp Vân từng bước một tiến đến, rốt cục cũng đi đến được miệng núi lửa trên đài cao.
Chỉ thấy bên trong miệng núi lửa, một viên tinh thạch long lanh, toàn thân đỏ rực đang lẳng lặng trôi nổi bên trong hỏa diễm.