Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 228: Chương 228: Tính toán lẫn nhau




Diệp huynh đệ, ngươi nói thật hay nói giỡn, Lôi linh khí này mấy trăm năm qua không ai có thể tìm hiểu thành công, nghe nói cần vận khí rất lớn mới có thể lĩnh ngộ. Diệp huynh đệ ngươi cũng đừng nói đùa.” Bạch Hiền Hành nhíu mày, sắc mặt biến đổi mấy lần, rồi lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“Diệp huynh đệ, ngươi đùa như vậy tuyệt đối không buồn cười, nếu như ngươi cảm thấy lời của ta không có thành ý thì cứ nói thẳng là được.” Tiêu Hàn lông mày chau lên, có chút không vui.

Diệp Vân mỉm cười, nói: “Hai vị huynh trưởng dựa vào điều gì mà nói ta lừa dối các ngươi? Xem ra các ngươi không phải là đệ tử Vô Ảnh Phong nên không biết chuyện trong đó. Bằng không mà nói, các ngươi đã mua bán lớn thì hẳn là không phải không biết Diệp Vân ta.”

Trái lại, Diệp Vân hết sức tự tin. Hắn mặc dù mới tới Vô Ảnh Phong, nhưng mà danh tiếng đã rất lớn, sau trận chiến với Dư Minh Dật, chắc hẳn phần lớn đệ tử của Vô Ảnh Phong đã biết đến sự hiện hữu của hắn. Trên cơ bản tất cả mọi người sẽ không biết Thiên Sinh Nhất Kiếm, tuy nhiên đệ tử có nhãn lực chắc chắn có thể phát hiện ra lực lượng lôi điện trong đó. Hơn nữa một ít đệ tử trông thấy hắn thi triển Diệt Thế Thần Lôi, như vậy sẽ suy đoán trên người hắn có Lôi linh khí nên sẽ nhanh chóng bị nhiều người biết được. Đã như vậy, chuyện này cũng không cần phải che giấu, dứt khoát thoải mái công bố là được.

Tiêu Hàn và Bạch Hiền Hành hai người nhìn nhau, vẫn còn là bộ mặt không thể tin.

Diệp Vân cũng không nói chuyện, tay phải chỉ ra thành kiếm, sau đó liền nhìn thấy tại đầu ngón tay của hắn tỏa ra bốn phía một vòng điện mang, dường như có tiếng sấm ầm ầm vang lên.

“Đây là Lôi Vân Điện Quang Kiếm sao? Dù vậy, cái này cũng không đủ để nói ngươi có được Lôi linh khí, chỉ cần ngưng tụ chân khí thì vẫn có thể bắt chước ra hình thái của lôi điện.” Bạch Hiền Hành trầm giọng nói ra, hắn vẫn không tin Diệp Vân lĩnh ngộ được Lôi linh khí.

Diệp Vân cười nói: “Xem ra hai vị chỉ là biết một chút về Lôi Vân Điện Quang Kiếm, thậm chí là nghe lời truyền miệng. Nếu như ngươi cảm thấy chân khí có thể ngưng tụ ra tử sắc lôi quang thì chúng ta cũng không cần nói nữa, cáo từ!”

Diệp Vân nói xong liền đứng dậy, muốn đi ra khỏi Thiên Vận Lâu.

Bạch Hiền Hành cùng Tiêu Hàn sững sờ, vội xông về phía trước một bước ngăn trước người Diệp vân.

“Chúng ta chẳng qua là đùa chút thôi, Diệp huynh đệ đừng tưởng thật. Nếu như Diệp huynh đệ có được Lôi linh khí thì tiền đồ sau này cũng không thể hạn lượng chúng ta cần phải giao lưu trao đổi thật tốt mới được, trà bánh vẫn còn bên trên, Diệp huynh đệ không cần gấp gáp nha.” Bạch Hiền Hành kéo Diệp Vân lại, vẻ mặt tươi cười.

“Đúng vậy, chúng ta sao có thể không tin ngươi, huống hồ ta và tiểu tử Bạch Hiền Hành này không giống nhau, chúng ta thế nhưng là người quen, trước đây đã gặp qua, ta không tin ngươi còn có thể tin ai?” Tiêu Hàn cũng cười to mấy tiếng, cùng Bạch Hiền Hành một trái một phải kéo lại.

Diệp Vân cũng không thèm để ý, hắn vốn là ra dáng muốn đi, nếu như hai người không ngăn cản, vậy rời đi là được, nhưng mà hắn biết rõ hai người này sẽ kéo hắn trở lại.

“Hai vị huynh trưởng, các ngươi đã không có bảo vật phụ trợ Lôi kinh khí thì chúng ta cũng không thể đàm phán được rồi.” Diệp Vân nhíu mày, vẻ mặt không vui.

“Cũng không thể nói là không có, quan trọng nhất là trong mấy trăm năm này không ai có thể lĩnh ngộ Lôi linh khí, cho nên chúng ta cũng không chú ý đến bảo vật về phương diện này. Tuy nhiên, nếu như Diệp huynh đệ ngươi muốn thì hai người chúng ta nhất định sẽ lật cả nơi này lên để tìm ra một hai kiện cho ngươi.” Bạch Hiền Hành vỗ vỗ ngực làm vang lên những tiếng thùng thùng.

“Vậy phiền toái hai vị rồi.” Diệp Vân cười tủm tỉm trả lời.

Tiêu Hàn tự biết một mình không có khả năng ăn được khách hàng lớn như Diệp Vân, nhìn thấy Bạch Hiền Hành nói như thế thì cũng chỉ có thể cam chịu.

“Diệp huynh đệ chính là thiên tài có tiền đồ vô cùng lớn, bảo vật phụ trợ Lôi linh khí dĩ nhiên sẽ tìm được, nhưng mà trước khi tìm được thì ngươi có cần một ít bảo vật khác không? Chỉ cần ngươi nói ra, ca ca cam đoan sẽ tìm tới cho ngươi.” Tiêu Hàn giống như đã quên mất việc Diệp Vân vừa rồi còn muốn Lôi linh khí, mở miệng rắm thúi ra nói.

Bạch Hiền Hành nhìn hắn một cái, vẻ mặt im lặng không nói gì.

Diệp Vân lơ đễnh, cười nói: “Tạm thời ta không muốn gì nữa, nhưng mà sau này nhất định sẽ cần rất nhiều thiên tài địa bảo, đến lúc đó ta sẽ tìm hai vị huynh trưởng.”

Tiêu Hàn và Bạch Hiền hành lộ vẻ thất vọng, bọn hắn vốn hi vọng Diệp Vân trong thời gian ngắn, nếu như tìm không thấy bảo vật phụ trợ Lôi linh khí thì có thể cần một ít thứ nào đó khác? Dù sao Diệp Vân chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng nên có rất nhiều bảo vật có thể giúp hắn tăng lên tu vi.

Hai người nào biết được Diệp Vân căn bản không thiếu tài nguyên tu luyện, thậm chí là dư thừa. Lần này mục đích hắn đến chợ giao dịch, không phải là mua đồ mà là bán đồ vật.

Tuy nhiên hắn mới vừa nhập môn mà chợ giao dịch này cũng không phải thuộc sở hữu của Vô Ảnh Phong, cho nên hắn là người mới mà muốn bán đồ vật đi với giá tốt thì gần như là chyện không thể. Nếu như Tiêu Hàn và Bạch Hiền hành chủ động tiếp cận đến tận cửa, vậy thì nhân tiện tìm hiểu mọi thông tin từ bọn hắn luôn.

Hắn tin tưởng nếu đúng như lời Tiêu Hàn và Bạch Hiền Hành nói hai người họ là mua bán lớn, khác với những người bán hàng rong kia thì một khi bọn họ không thể đưa ra bảo vật khiến cho Diệp Vân để ý, chắc chắc sẽ sinh lòng kiêu ngạo, muốn nhìn xem Diệp Vân có bao nhiêu bảo vật, thời điểm này chính là lúc Diệp Vân thi triển thủ đoạn để bán được đồ vật với giá tiền cao nhất.

“Diệp huynh đệ, ta chỗ này có không ít đồ vật, đan dược giúp cho việc rèn luyện chân khí tiến thêm một bước, cũng có linh khí thượng phẩm, là linh khí thượng phẩm đấy. Ta thậm chí còn có một quyển công pháp phẩm chất thật tốt, đúng rồi, còn có một miếng Trúc Cơ Đan luyện chế thất bại, tuy rằng luyện chế thất bại nhưng trong đó ẩn chứa một tia Trúc Cơ pháp tắc chí lý, sau khi phục dụng sẽ có cơ hội lấy được một tia Trúc Cơ chí lý. Chờ tu vi ngươi đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong khi ăn vào, tất nhiên sẽ nước chảy thành sông, làm chơi ăn thật, một lần hành động thành tựu Trúc Cơ Cảnh.” Tiêu Hàn hạ thấp âm thanh, vội vàng nói ra.

“Đan dược rèn luyện chân khí thì tính là cái gì, còn linh khí thượng phẩm, Diệp huynh đệ có được thiên phú Lôi linh khí thì chắc hẳn cũng sẽ không thiếu, về phần công pháp càng vô nghĩa. Nếu như Diệp huynh đệ lĩnh ngộ được Lôi linh khí thì dĩ nhiên cần tu luyện công pháp hàng thượng đẳng, tốt nhất là có quan hệ với hệ Lôi. Bản Liệt Hỏa Ma Tâm Quyết kia của ngươi không cần lấy ra bêu xấu. Về phần Trúc Cơ Đan luyện chế thất bại gì đó, chậc chậc…” Bạch Hiền Hành lập tức tiếp nhận câu chuyện, mặc sức chê bai một hồi.

“Ngươi nói ta lấy ra Liệt Hỏa Ma Tâm Quyết bêu xấu cũng đành chịu, nhưng mà ngươi nói Trúc Cơ Đan luyện chế thất bại không có hiệu quả thì nhận thức về Trúc Cơ Cảnh của ngươi kém ta xa vạn dặm, nói chuyện với ngươi về Trúc Cơ chính là đàn gảy tai trâu, không hiểu chút nào được.” Tiêu Hàn hừ lạnh một tiếng, lập tức hồi kích.

Hai người biết nhau đã mười năm, ngày bình thường đều qua lại trong chợ giao dịch này, đối thoại như vậy đã sớm nói không biết bao nhiêu lượt.

Diệp Vân nâng chung trà lên, khóe miệng hiện ra một vòng nghiền ngẫm vui vẻ.

“Như thế, Tiêu Huynh cảm thấy ta sau này trùng kích Trúc Cơ Cảnh sẽ rất khó khăn sao?”

“Tiêu Hàn sững sờ, khóe miệng co quắp hai cái, nói: “Tuy rằng với tư chất cùng vận may có được Lôi linh khí của Diệp huynh đệ ngươi thì Trúc Cơ Cảnh chỉ là bước đầu tu luyện của ngươi. Nhưng là có ai ngại xác xuất thành công cao hơn đâu? Trúc Cơ Đan này tuyệt đối có thể giúp ngươi, người bình thường ta cũng không có lấy ra đâu, chỉ có Diệp huynh đệ ngươi mới có tư cách này.”

“Là Trúc Cơ Đan luyện chế thất bại.” Bạch Hiền Hành ở bên cạnh cười nhạo, nói một câu.

Diệp Vân mỉm cười, khoát tay một cái nói: “Xem ra Tiêu huynh còn không tin tưởng ta, nếu như là Trúc Cơ Đan chính thức thì còn được, ta liền thu mười viên tám viên ăn vui đùa một chút, luyện chế thất bại hay là thôi đi.”

Tiêu Hàn và Bạch Hiền Hành nhìn nhau, trong mắt lóe lên tinh mang.

Diệp Vân vừa rồi nói nếu như là Trúc Cơ Đan chính thức, hắn liền thu mười viên tám viên ăn chơi. Nếu như tiểu tử này không phải khoác lác mạnh miệng thì chính là có được số lượng lớn tiền tài. Phải biết rằng Trúc Cơ Đan trân quý bực nào, căn bản chính là có tiền mà không mua được, ngẫu nhiên có xuất hiện một viên, dĩ nhiên cũng là giá trên trời.

“Diệp huynh đệ cũng thật là biết nói đùa, mười vạn điểm cống hiến mới đổi được một viên Trúc Cơ Đan. Nó đã trân quý đến cực hạn nên hầu như sẽ không xuất hiện tại chợ giao dịch, ta biết đi đâu để có mười viên tám viên đây.” Tiêu Hàn có chút mất tự nhiên nói.

Diệp Vân lông mày chau lên, trong lòng hắn chấn động không thôi. Một viên Trúc Cơ Đan lại có thể được mười vạn điểm cống hiến, đúng là khó mà tin. Trong bảo tàng Hoa Vận lưu lại cho hắn có mấy viên Trúc Cơ Đan chính thức, nếu như lấy ra bán thì điểm cống hiến không bao giờ thiếu nữa.

Tuy nhiên, hắn liền bỏ ngay ý nghĩ này, Trúc Cơ Đan trân quý như vậy, sao có thể dễ dàng bộc lộ ra đây? Hắn có được Lôi linh khí thì sẽ được tông môn bồi dưỡng, bởi vì Lôi linh khí không thể cướp đi được, có cơ duyên mới có thể lĩnh ngộ. Thế nhưng một khi bị nhìn trúng bảo vật đan dược và các loại linh khí, như vậy chuyện giết người đoạt bảo là quá bình thường rồi. Diệp Vân cũng không tự tin đến mức cảm thấy mình có thể nghênh ngang trong Thiên Kiếm Tông.

“Không có thì thôi, xem ra sư tôn nói không sai, chợ giao dịch cũng không có gì đáng xem, đến nhìn một chút là được rồi.” Diệp Vân cố ý thở dài, lắc đầu rồi đứng dậy.

Tiêu Hàn Cùng Bạch Hiền Hành bật dậy, sau đó mặt mũi tràn đầy tươi cười.

“Xem ra Diệp huynh đệ đúng là chướng mắt những thứ đồ chơi không đáng tiền này của chúng ta. Kỳ thật chúng ta cũng biết những đồ chơi này không đáng tiền, nhưng mà không có cách nào khác, cao tầng Thiên Kiếm Tông sao có thể truyền ra nhiều tài nguyên như vậy.” Bạch Hiền Hành cười cười, sau đó trên mặt lộ vẻ chờ mong: “Thật ra, ta rất muốn xem những thứ chính thức tốt và đáng giá để mở mang kiến thức một chút, chắc hẳn trên người Diệp huynh đệ có lẽ có một hai kiện nha.”

Tiêu Hàn liên tục gật đầu, trong lòng hắn đã sớm nghĩ như vậy.

Diệp Vân trong lòng cười to nhưng trên mặt lại làm ra vẻ do dự. Hắn thật ra là đang đợi Tiêu Hàn và Bạch Hiền Hành trong nội tâm dâng lên sự hiếu kỳ, chỉ có như vậy thì đồ vật trong Lôi Âm Hóa Long Giới mới có thể bán với giá cao.

“Cái này… Đúng là có một hai kiện, nhưng mà cho các ngươi nhìn thì có tác dụng gì? Các ngươi cũng mua không nổi.” Diệp Vân thoạt nhìn bộ dạng thật khó khăn.

Tiêu Hàn và Bạch Hiền Hành sững sờ, sau đó cười nói: “Diệp huynh đệ không khỏi quá xem thường hai người chúng ta, nếu như với tài lực của hai người chúng ta mà không mua nổi thì phóng mắt khắp cả chợ giao dịch này, chỉ sợ cũng không có mấy người có thể làm ăn với ngươi.”

Diệp Vân nhìn hai người, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc: “Thật sự?”

“Dĩ nhiên là thật rồi, so với sắt còn thật hơn.” Bạch Hiền Hành vỗ vỗ ngực.

Diệp Vân trầm ngâm một chút, nói: “Vậy các ngươi muốn xem cái gì? Ta có vài cọng dị thảo, các ngươi có muốn xem không?”

“Được được.” Hai người liên tục gật đầu.

Diệp Vân tay phải vừa lật, liền nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cọng dị thảo dài khoảng một xích màu đỏ sậm.

“Hai vị huynh đài, thấy gốc dị thảo này thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.