Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 341: Chương 341: Trảm Tinh cuồng ngôn




Trảm Tinh!

Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản, lại có thể nói lên sự thần diệu cùng uy lực của chiêu kiếm pháp này.

Trên thế giới, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.

Trong truyền thuyết tại Viễn Cổ, mặt trời mặt trăng và ngôi sao chính là thời điểm Khai Thiên Tích Địa, trong Vũ Trụ ra đời Linh Khí. Đạo thứ nhất Linh Khí, hóa thành Kim Ô mặt trời, chiếu sáng Tam Giới, lại có một đạo hóa thành Giảo Nguyệt, khiến cho ban đêm sẽ không đen kịt, mà ngôi sao chính là đạo thứ ba Linh Khí, hóa thành ngôi sao, chỉ dẫn thế gian.

Trong truyền thuyết, Tam Giới mỗi khi xuất hiện một tu vi Thông Thiên, có khả năng xuyên thẳng qua Tam Giới, cùng Thiên Địa đồng thọ Thánh Giả, bên trên bầu trời, sẽ ngưng tụ thành một ngôi sao.

Bầu trời hôm nay, ngôi sao ngàn vạn, Tam Giới xuất hiện không biết mấy vạn vạn năm, cũng không biết xuất hiện bao nhiêu Thánh Giả để cho Tam Giới nhìn lên. Mỗi một gã Thánh Giả, theo như truyền thuyết đều có thể dời sông lấp biển, có khả năng hủy thiên diệt địa, thọ nguyên của bọn hắn vô cùng vô tận, cùng Thiên Địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng quang.

Mỗi một gã Thánh Giả, là đại biểu cho một ngôi sao. Mà một kiếm này của Tô Hạo lại có tên là Trảm Tinh.

Trên Tài Quyết Đài, hai người lẳng lặng giằng co, ai cũng không dám tùy tiện ra tay, bọn hắn biết rõ, một chiêu này xuất ra chính là ngươi chết ta sống.

“Kiếm Trảm Tinh Thần? Khẩu khí thật lớn, ngôi sao chính là Thánh Giả biến thành, lại dám tùy tiện đặt tên như thế.”

“Đúng là như thế, dù cho có trảm Nhật trảm Nguyệt cũng không có cuồng vọng đến mức Kiếm Trảm Tinh Thần, nhật nguyệt chính là hư vô, nhưng ngôi sao chính là Thánh Giả.”

“Ta ngược lại là muốn nhìn xem một kiếm này uy lực cường hãn đến mức nào, cũng dám gọi là Kiếm Trảm Tinh Thần.”

“Ta xem ra chỉ là “khè” mọi người mà thôi, tại Tấn Quốc của ta còn chưa tính, nếu là ở Đại Tần đế quốc, chỉ sợ vừa nói ra miệng bốn chữ Kiếm Trảm Tinh Thần liền sẽ bị người chém giết tại chỗ.”

“Bất quá Tô Hạo chính là Thiên Kiếm Tông Vô Ảnh Phong chi chủ, phu nhân của hắn lại đến từ Hi Linh Yêu Tộc, có lẽ bản thân hắn cùng chúng ta có bất đồng rất lớn, nói không chừng thật sự có được tuyệt cường chi lực.”

“Tiểu tử ngươi có ý tứ gì? Dám nói Tô Hạo đại nhân khả năng cũng có được Yêu Tộc huyết mạch?”

“Ta chỉ là tùy tiện nói ra thôi, đảm đương không nổi đâu.”

Dưới Tài Quyết Đài, mọi người nhao nhao nghị luận, đối với chiêu Trảm Tinh này có chút kiêng kỵ.

“Tô phong chủ quả nhiên khoa trương, không giống bình thường, Trảm Tinh Trảm Tinh, muốn đem Thánh Giả chém giết dưới kiếm, chỉ là hai chữ này khiến cho bổn tọa cảm thấy cảm xúc kích động, cảm thấy không bằng…” Đỗ Thuần Thiên rung đùi đầy vẻ đắc ý, chắc lưỡi hít hà.

“Không thể tưởng tượng được tại Thiên Kiếm Tông còn có một người nói chuyện so với hoàng huynh còn muốn khí phách hơn, thật sự là không thể tưởng tượng được đây.” Đoàn Uân Sa sợ hãi thán phục không thôi.

“Hoàng huynh chính là Tấn Quốc chi chủ, nói chuyện làm việc dù có bá đạo một ít cũng không sao, không thể tưởng được là ở Thiên Kiếm Tông Vô Ảnh Phong chi chủ vậy mà cũng tràn đầy dã tâm cùng ý chí, thật là khiến cho ta tán thưởng.” Đoàn Hồng Trình cười cười quái gở.

“Hai vị Vương gia xem ra đối với Tô Hạo Phong chủ vẫn là nhận thức chưa đủ, Tô Hạo Phong chủ há lại là thường nhân, phu nhân của hắn chính là Yêu Tộc, nữ nhi lại mang Yêu Tộc huyết mạch, môn hạ mười Đại đệ tử mà mỗi người đều tinh nhuệ, nghe nói tu luyện Thập Sát Trận, có thể cùng Kim Đan Cảnh cường giả đối chiến, dã tâm của hắn đã rành rành. Một chiêu kiếm pháp của hắn gọi là Trảm Tinh, dã tâm đã lộ rõ ra rồi.” Đỗ Thuần Thiên cười ha hả, thoạt nhìn bộ dạng xem ra hiểu rất rõ Tô Hạo.

“Thì ra là thế, đa tạ Đỗ gia chủ chỉ điểm.” Hai vị Vương gia chắp tay đáp lễ, đồng dạng cười to.

“Đúng không? Hai chữ Trảm Tinh thật sự là rất khoa trương sao? Bất quá cũng giống như Đỗ gia có cao thủ càng kiêu ngạo hơn đấy.”

Ngay tại thời điểm ba người cất tiếng cười to, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ba người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Diệp Vân vẻ mặt lạnh nhạt nói ra.

“Tiểu tử nhà ngươi ăn nói lung tung cái gì đó? Đừng tưởng chúng ta không tính toán là sợ ngươi.” Đoàn Hồng Trình tức giận quát.

“Đỗ gia của ta có người nào đó so với Tô Hạo Phong chủ còn muốn kiêu ngạo hơn hay sao? Ngươi nói ra xem.” Đỗ Thuần Thiên sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng quát.

Diệp Vân cười cười, nói:” Nghe nói Đỗ gia nổi danh đệ tử trẻ tuổi thiên phú kinh người, kinh tài tuyệt diễm, vừa hơn mười tuổi liền biết được kiếm đạo chân ý, không biết có người này hay không?”

Đỗ Thuần Thiên âm thanh lạnh lùng, nói:” Lúc trước ngươi mới cùng Kiếm Ngân giao thủ, không cần nói chuyện như thế.”

Diệp Vân ồ lên một tiếng, nói:” Nguyên lai chính là Đỗ Kiếm Ngâm, không sai không sai, thật sự là hắn có nói đã lĩnh ngộ qua kiếm đạo chân ý, ta còn tưởng là ở Đỗ gia có đến hai đệ tử có thiên phú kinh người nữa. Ta nhớ được Kiếm Ngâm huynh tu luyện một bộ kiếm thuật, có tên gọi vô cùng bất phàm.”

Đỗ Thuần Thiên biến sắc, khóe miệng co quắp liền hai cái ( thằng cha này bị mắc kinh phong chắc luôn, có chuyện gì đều là khóe miệng co quắp – DG)

“Tên gọi là gì? Ta cũng muốn nghe qua, chẳng lẽ so với Trảm Tinh còn nuốn cuồng vọng hơn?” Đoàn Hồng Trình quát lớn.

Diệp Vân liếc nhìn Đỗ Thuần Thiên, cười nói:” Nếu như Hồng Thân Vương muốn nghe, ta đây nói ra cho mọi người cùng nghe là được. Kiếm Ngâm huynh có một bộ kiếm thuật có thể nói là kinh thiên động địa, trên trảm Thương Khung, trảm xuống Cửu U. Bất quá theo như hắn nói, phá Thương Khung, trảm Cửu U cái tên này thật sự không thể đem chỗ kỳ diệu của bộ kiếm thuật này biểu hiện ra bên ngoài.

“Vậy bộ kiếm thuật này tên gọi là gì?” Một thanh âm từ trong đám người xa xa truyền đến.

“Vị huynh đài này hỏi thật hay, kỳ thật tên rất đơn giản, chỉ có ba chữ, gọi là, Trảm Thiên Quyết!” Diệp Vân nhún nhún vai, nói xong ba chữ cuối cùng, lời nói thật là chậm rãi gần như phun ra từng chữ một.

Trảm Thiên Quyết!

Thiên Khuyết là cái gì? Thiên Khuyết chính là bầu trời cung điện. Bầu trời cung điện ở trong đó là người nào? Chính là thiên giới Vương Giả.

Nhân giới Đại Lục, mỗi nhất tông mỗi một môn cung phụng đều là thiên giới Tiên Nhân, công pháp tu luyện cũng phần lớn đến từ Thiên Giới, có thể nói con đường tu hành của nhân loại cùng Thiên Giới Nhất Mạch liên quan với nhau, thiên giới Tiên Nhân là Viễn Cổ tổ tiên của nhân loại, ngàn vạn năm qua được Nhân Giới tôn trọng, cung phụng.

Thế nhưng, bộ kiếm thuật này của Đỗ Kiếm Ngâm lại có tên là Trảm Thiên Quyết. Cái này chính là muốn chém giết thiên giới Tiên Nhân dưới thân kiếm đây, cái này là cuồng ngôn đến bực nào? Cái này so với Trảm Tinh gì gì đó còn muốn cuồng vọng hơn, dù sao Thánh Giả chỉ là truyền thuyết, mà Tiên Nhân, tại thời điểm Tiên Ma đại chiến vạn năm trước đã xuất hiện qua, nếu như không nhờ sự xuất thủ của bọn hắn, Nhân Giới sẽ bị Ma Giới thôn phệ, bị yêu ma chiếm cứ.

“Danh tự…”

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả Mai Nghiễn Sinh cũng không dám nói lời nào, Thiên Giới Tiên Nhân trong lòng mỗi tu sĩ đều là tồn tại chí cao vô thượng, chỉ có thể dùng để sùng kính, tuyệt đối không thể có nửa điểm nhục nhã chi ý.

“Đừng vội ăn nói bậy bạ, giờ phút này Kiếm Ngâm không có ở đây, ngươi nói như thế nào cũng được.” Đỗ Thuần Thiên quát lớn, loại lời nói này không thể nói lung tung, nếu không Đỗ gia đại họa lâm đầu.

“ Trảm Thiên Quyết này có bao nhiêu chiêu thức ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua chỉ nhớ rõ thức thứ nhất gọi là Kiếm Trảm Sơn Hà, mà thức thứ hai chính là Kiếm Trảm Tinh Thần.” Diệp Vân dường như không có nghe thấy tiếng quát hỏi của Đỗ Thuần Thiên, phối hợp nói ra.

“Kiếm Trảm Tinh Thần…”

Hí!

Toàn bộ trên quảng trường, một mảnh thanh âm hít vào khí lạnh. Thức thứ nhất Kiếm Trảm Sơn Hà cũng được thôi, tu vi đạt đến trình độ nhất định, Trảm Sơn Khô, cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng mà thức thứ hai chính là Kiếm Trảm Tinh Thần, cuồng vọng như thế đến cùng từ đâu mà ra? Thức thứ ba sẽ là cái gì? Trảm cái gì?

“Thằng nhãi ranh nói bậy, muốn chết!”

Đỗ Thuần Thiên làm sao có thể để cho loại lời nói này lưu truyền đi, nghiêm nghị hét lớn.

Kỳ thật đối với Đỗ Kiếm Ngâm hắn cũng không phải đặc biệt hiểu rõ, chỉ biết là tại năm năm trước Đỗ Kiếm Ngâm ngẫu nhiên đạt được kỳ ngộ, đạt được một bộ kiếm thuật cùng công pháp tu luyện, sau đó thì thiên tài tu luyện như hắn tu vi tiến triển cực nhanh, hơn nữa cách đây hai năm hắn đã va chạm vào ranh giới kiếm đạo, lĩnh ngộ được một tia kiếm chi chân ý. Về phần bộ kiếm pháp kia có tên là gì, Đỗ Kiếm Ngâm cũng không nói ra, hắn cũng không hỏi đến, theo ý của hắn nếu đã là thiên tài thì không cần tận lực đi quan tâm, đi bồi dưỡng, bọn hắn đã có được đại khí vận mà người bên cạnh không thể sánh bằng, cần phải tự mình phát triển.

Ai mà ngờ đến, cũng là bởi vì không hỏi đến, lại không nghĩ rằng Đỗ Kiếm Ngâm lại tu luyện một bộ kiếm pháp có cái tên “bá đạo” như thế, quả thực là muốn lấy cái mạng già của hắn.

“Cho nên xem ra, mọi người nhìn xem, một chiêu Trảm Tinh này của sư tôn ta, có phải hay không căn bản không tính là cuồng vọng, ít nhất nếu đem so với Kiếm Ngân huynh còn kém xa lắm đấy.” Diệp Vân cười ha hả, ánh mắt rơi vào trên Tài Quyết Đài.

Dưới đài tiếng người huyên náo, nhao nhao nghị luận, trên đài hai người lại tiến nhập vào một loại cảnh giới, đối với sự biến hóa của ngoại giới đã không có cảm giác, trong lòng hai người đều rõ ràng, sống hay chết đều chỉ là một chiêu sau đây, ai là người chiến thắng cuối cùng, chính là nhìn Phiên Thiên Ấn Phù hay là Kiếm Trảm Tinh Thần lợi hại hơn.

Cuộc chiến sinh tử, hết sức căng thẳng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.