Trong tay Thất trưởng lão lại hiện ra một thanh kiếm, tuy nhiên khí thế lần này không dồi dào và không thể địch nổi như lúc trước. Chỉ là chậm rãi đâm ra một kiếm như mây trôi nước chảy, thậm chí không tạo ra một chút tiếng gió.
“Hiểu chưa?”
Diệp Vân không trả lời ngay mà suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Con đã hiểu.”
“Hiểu là tốt rồi, ngươi đã rõ ràng rồi thì hãy đi đi, không có việc gì thì không cần tới tìm ta. Ở Vô Ảnh Phong cũng không cần rêu rao là đệ tử của ta. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi ngươi là đệ tử ký danh của Tô Hạo.” Thất trưởng lão hài lòng, vừa cười vừa nói.
Diệp Vân sững sờ, nói: “Con là đệ tử ký danh của Tô Hạo đại nhân?”
“Đúng vậy, từ giờ trở đi ngươi chính là đệ tử ký danh của Tô Hạo, như vậy sẽ thuận tiện cho việc tu luyện của ngươi ở Vô Ảnh Phong. Tuy nhiên, đệ tử ký danh và đệ tử chính thức có khác biệt rất lớn, đãi ngộ cùng địa vị khác nhau một trời một vực. Nhưng là ngươi chỉ cần một cái thân phận, mà Tô Hạo cũng chỉ cần một cái thân phận để cho ngươi tham gia vào trong Thập Sát Trận của hắn.” Thất trưởng lão gật gật đầu, giãi thích một phen.
Diệp Vân gật đầu trả lời: “Đệ tử đã rõ.”
“Vậy thì ngươi đi đi!” Thất trưởng lão vẫy vẫy tay. Trong đôi thần quang lúc này lại chậm rãi xuất hiện vẻ mờ mịt.
Diệp Vân khom người chào thật sâu, rồi quay người đi.
“Đợi một chút!” Thất trưởng lão bỗng nhiên gọi hắn lại.
“Sư tôn còn có dặn dò gì sao?” Diệp Vân sững sờ, tò mò hỏi.
“Mảnh linh điền này có bố trí trận pháp không gian liên thông đến tất cả địa phương của Vô Ảnh Phong. Ngươi không cần ra truyền tống bên ngoài mà đi qua phía bên kia là có thể trực tiếp đến Vô Ảnh Phong.” Thất trưởng lão chỉ về chỗ phía trước cách đó không xa, có một đoàn khí vụ như ẩn như hiện bay lên, đó là một cái cửa ra khác của linh điền.
Diệp Vân mỉm cười, nói: “Thời điểm đệ tử tham gia tranh đoạt tư cách khảo hạch đệ tử nội môn có thuần hóa một đầu Yêu thú, bây giờ vẫn còn đang ở Thiên Chúc Phong nên muốn qua đó đem nó theo.”
“Ồ! Ngươi thuần hóa một đầu Yêu thú sao? Là Yêu thú cửu cấp à?” Thất trưởng lão không biết việc này nên tò mò hỏi.
“Cho là vậy đi, nó chính là Ngốc Thứu Vương bên trong Thứu Phong, Thần Vũ Thứu Vương.” Diệp Vân gật đầu trả lời.
Thất trưởng lão sững sờ, vô cùng hứng thú nhìn Diệp Vân, nói: “Là Thần Vũ Thứu Vương sao? Nó thế nhưng là Yêu thú cửu cấp đỉnh phong, mấy trăm năm trước đã đứng đầu Thứu Phong. Chẳng qua là chưa có cơ hội nên vẫn không có cách nào tấn thăng lên làm linh thú, nếu không với tư chất và tiềm lực của nó thì một khi tấn chức linh thú, có thể trở thành linh thú nổi bật nhất, tất nhiên càng không thể thu thập.”
Diệp Vân trầm ngâm một chút, nói: “Tuy nhiên, hiện tại nó đã là…”
Thất trưởng lão sững sờ tại chỗ, nhìn về phía Diệp Vân với vẻ khó có thể tin cùng không thể tưởng tượng nổi.
“Hảo tiểu tử, ta đúng là xem thường ngươi rồi, ha ha ha!” Thất trưởng lão ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó thân hình nhanh chóng lướt qua, lập tức biến mất, không còn nửa điểm bóng dáng.
Diệp Vân nhìn chỗ Thất trưởng lão rời đi, mỉm cười. Hắn liền quay người đi nhanh về phía cửa ra vào Thiên Chúc Phong.
Thiên Chúc Phong, bên trong tiểu viện.
Một con chim to toàn thân màu vàng kim óng ánh yên lặng nằm sấp trong sân trước mặt Diệp Vân, vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu tử, ngươi trở về nữa a.” Âm thanh lười biếng của Thần Vũ Thứu Vương truyền đến.
Những ngày này nó vẫn nằm yên trong sân của Diệp Vân, Diệp Vân lưu lại cho nó hơn một nghìn viên linh thạch thượng phẩm để tu luyện. Nó cũng nhân cơ hội này để củng cố cảnh giới, làm quen với sự thay đổi của thân thể.
“Ngươi tu luyện như thế nào? Linh thạch đã dùng hết chưa?” Diệp Vân cười nói.
Thần Vũ Thứu Vương mí mắt cũng không hề nâng lên một xíu, âm thanh vẫn lười biếng như trước, nói: “Không hết mà ta lại ngủ ở chỗ này sao? Nhưng mà cảnh giới của ta đã hoàn toàn ổn định, sau này không cần tu luyện như vậy.”
Diệp Vân nói: “Nếu vậy thì ngươi chuẩn bị một chút để theo ta đến Vô Ảnh Phong.”
Thần Vũ Thứu Vương mở ra nửa con mắt, nhìn Diệp Vân, nói: “Đi Vô Ảnh Phong làm gì? Nghe nói ở đó có không ít cao thủ, lão đầu Trúc Cơ Cảnh cũng nhiều, ngươi qua đó để chịu chết à?”
“Hiện tại ta đã là đệ tử nội môn Vô Ảnh Phong, dĩ nhiên phải đến đó để tu luyện mà Thứu Vương ngươi là tùy tùng của ta thì tất nhiên phải đi theo ta.” Diệp Vân vừa cười vừa nói.
“Ai là tùy tùng của ngươi? Ta là bằng hữu của ngươi, không, là bảo tiêu (vệ sĩ).” Thần Vũ Thứu Vương nhảy dựng lên. Nó vô cùng mâu thuẩn đối với việc mình trở thành tùy tùng của một đệ tử Luyện Khí Cảnh nhất trọng.
“Được được được, ngươi là bảo tiêu, bằng hữu. Thứu Vương, bây giờ chịu theo ta đi về Vô Ảnh Phong rồi hả?” Diệp Vân tức giận trừng nó một cái, hỏi tiếp.
Thần Vũ Thứu Vương hai cánh quạt mạnh hai cái, nói: “Vậy nhanh đi thôi, đừng có lề mề đấy, từ đây đến Vô Ảnh Phong còn hơn ngàn dặm đường, nếu không chúng ta đi truyền tống trận cho bớt lãng phí thời gian.”
Diệp Vân nhảy lên lưng Thần Vũ Thứu Vương, nói: “Không cần rắc rối như thế, chúng ta đến linh điền trước, sau đó đi ra một cái cửa khác liền có thể đến được Vô Ảnh Phong.”
Thần Vũ Thứu Vương lập tức kêu lên một tiếng, nhảy ra tiểu viện rồi bay nhanh về phía linh điền.
Thần Vũ Thứu Vương vốn dĩ tốc độ đã rất nhanh, hơn nữa sau khi tấn thăng đến linh thú thì tốc độ lại tăng thêm mười phần. Từ tiểu viện của Diệp Vân đến linh điền cũng chỉ vài chục dặm, thế nhưng với tốc độ của nó chỉ mất công phu mấy hơi thở.
“Người nào đó, đứng lại cho ta.”
Bên ngoài linh điền, đệ tử áo đen phẫn nộ quát một tiếng, muốn ngăn cản Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương lại.
Hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy Diệp Vân đứng lại, lộ ra khuôn mặt. Trong khoảnh khắc, sắc mặt tên thủ vệ đại biến, trở nên cực kỳ cung kính, mang theo một tia kính sợ.
“Hóa ra là Diệp Vân sư huynh, mời vào.” Một thủ vệ áo đen khác trong nháy mắt kịp phản ứng, giọng nói cung kính.
Mấy ngày nay, sự tích của Diệp Vân hầu như không ai không biết, không người nào không hiểu. Hơn nữa sau khi thêm một ít mắm muối, bây giờ trong miệng đệ tử Thiên Chúc Phong, Diệp Vân đã trở thành một đời tuổi trẻ kiệt xuất nhất trong Thiên Kiếm Tông, trước hai mươi tuổi hiển nhiên có thể dễ dàng phá tan gông cùm xiềng xích, Trúc Cơ thành công.
Hơn nữa, quan hệ của Diệp Vân cùng Thất trưởng lão dường như rất tốt. Lúc trước bọn hắn chính tai nghe được Thất trưởng lão tức giận mắng Diệp Vân, nói hắn mấy nay không tới thăm lão nhân gia người, cũng nghe Thất trưởng lão nói Diệp Vân muốn đến thì đến. Bởi vậy khi thấy Diệp Vân thì lập tức cho vào.
Diệp Vân chắp tay, nói: “Cám ơn hai vị sư huynh.”
Hai gã thủ vệ áo đen vội vàng đáp lại, liền nói không dám.
Diệp Vân cũng không nói chuyện với bọn hắn quá lâu, mang theo Thần Vũ Thứu Vương đi vào linh điền, sau đó hắn nhìn quanh cũng không phát hiện bóng dáng Thất trưởng lão. Hắn cũng không thèm để ý, lập tức ra ngoài với Thần Vũ Thứu Vương từ một cái cửa khác.
Dùng pháp trận không gian bố trí linh điền như thế thật thần kỳ. Diệp Vân đi vào rồi đi ra khỏi linh điền, ước chừng cũng chỉ hai ba dặm đường, thế nhưng lúc hắn ra khỏi linh điền đã thấy mình đang ở bên trong Vô Ảnh Phong.
Sở dĩ gọi là Vô Ảnh Phong là vì nó được che giấu trong mây mù, lúc ẩn lúc hiện, đôi khi có thể thấy được nhưng đôi lúc một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương toàn thân màu vàng kim cứ như vậy đi ra khỏi linh điền, tiến vào Vô Ảnh Phong.
Vô Ảnh Phong và Thiên Chúc Phong khác nhau không nhỏ, tại Thiên Chúc Phong, mỗi tên đệ tử ngoại môn vì đạt được tài nguyên tu luyện để nhanh chóng tăng lên tu vi nên hầu như trong sinh hoạt diễn ra rất nhanh. Trên đường hầu như không thấy người lười biếng, bọn hắn đều vội vã đi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là chịu khổ chịu khó tu hành.
Thế nhưng tại Vô Ảnh Phong thì không phải vậy, chủ yếu có thể bước vào Vô Ảnh Phong đều là đệ tử nội môn, ngẫu nhiên cũng có một ít đệ tử ngoại môn làm tạp dịch quét dọn xung quanh, làm một ít việc đệ tử nội môn không muốn làm.
Bởi vậy lúc Diệp Vân đi ra từ trong linh điền, chỉ thấy từng tốp năm tốp ba rải rác trên con đường màu xanh đi dạo rất thoải mái, nhìn không ra bất kỳ mục đích gì.
“Ồ, các ngươi nhìn xem có một tiểu tử đi ra từ linh điền bên kia, sau lưng lại có một con chim lớn đi theo như thế, toàn thân màu vàng kim óng ánh, thật sự là rất đẹp.” Một gã đệ tử nội môn nhìn thấy Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương, không khỏi kêu lên.
“Tiểu tử này là ai? Chỉ là tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, lại có một yêu thú mạnh mẽ như vậy đi theo. Không được, lên cho ta, đánh tiểu tử này một trận, sau đó đem con chim tới đây.” Một gã thanh niên khoảng chừng mười tám hay mười chín tuổi, nhìn thoáng qua Thần Vũ Thứu Vương chỉ tay.”
“Được, Vân Thiểu ngươi đợi đấy, chúng ta đi bắt súc sinh này tới.” Năm tên đệ tử lập tức chạy tới, quang ảnh trong tay chớp động, muốn bắt lấy Thần Vũ Thứu Vương.
“Này, tiểu tử ngươi tránh ra một chút, con chim lớn này có phải của ngươi hay không?” Một gã đệ tử đi đầu có tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng thấy Diệp Vân thì thét lên.
Diệp Vân mỉm cười, đưa tay sờ Thần Vũ Thứu Vương bên cạnh, nói: “Ngươi không nhìn ra con chim lớn này chính là được ta thuần dưỡng à, nó rất không muốn rời xa ta đấy chứ.”
Thần Vũ Thứu Vương đầu hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt khép hờ bỗng nhiên mở lớn, chỉ thấy hai đường sáng màu xanh như thực chất bay thẳng đi, lập tức tiêu tán.
“Quả nhiên là ngươi nuôi dưỡng, vậy nói giá đi, ta mua.” Người thanh niên được gọi là Vân Thiểu vênh váo tự đắc quát.
“Đúng vậy, nói cái giá đi. Vân Thiểu của chúng ta đã nhìn trúng đồ vật trên tay ngươi thì hôm nay ngươi phát tài rồi, yên tâm đi, việc buôn bán Vân Thiểu chưa bao giờ để người khác chịu thiệt thòi.” Một gã đệ tử vừa cười vừa nói.
“Vân Thiểu uy tín, ôn hòa, tấm lòng cũng rất tốt.”
“Tiểu tử ngươi tu luyện mấy đời mới có may mắn, lại có thể được Vân Thiểu nhìn trúng súc sinh ngươi nuôi dưỡng.” Một gã đệ tử áo trắng khác gật đầu phụ họa.
Hắn còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Thần Vũ Thứu Vương đột nhiên quạt cánh một phát, liền thấy một đạo công kích như thực chất bay thẳng đến, đánh vào trên người Vân Thiểu, muốn tránh cũng không thể.
Vân Thiểu phun ra một ngụm máu tươi, giờ khắc này hắn mới hiểu thực lực Thần Vũ Thứu Vương kinh khủng đến mức nào.
“Đây tuyệt đối không phải ngươi thuần dưỡng mà là được thế lực lớn bồi dưỡng từ nhỏ. Nếu không, nó sẽ không có khả năng lớn lên mạnh mẽ như vậy.” Vân Thiểu nửa ngồi nửa đứng, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
“Không phải ta thuần dưỡng thì là ai? Chẳng lẽ là ngươi sao?” Diệp Vân đi lên một bước, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
“Ngươi muốn làm gì, lùi xuống cho ta, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là người của Quân Tử Đường, ngươi dám động vào ta thì nhất định phải chết.” Vân Thiểu nhìn thấy Diệp Vân đi lên trước, miệng hùm gan sứa kêu to.
Diệp Vân vẻ mặt tươi cười, nói: “Người của Quân Tử Đường à, ta thật sự rất là sợ hãi nha.”
Vừa dứt lời, liền chứng kiến hắn ra tay nhanh như chớp, tát một cái lên mặt Vân Thiểu, đánh cả người hắn bay ra ngoài.
“Ta rất chán ghét ngươi gọi bằng hữu của ta là súc sinh!”