Công kích đến ngay lập tức , Kim trưởng lão không
hề nương tay, thân hình hắn hóa thành tàn ảnh bắn thẳng đến lồng ngực
Diệp Vân. Kim Đan Cảnh tuy rằng thần hồn mạnh mẽ, mạnh mẽ đối với lĩnh
ngộ pháp tắc nhưng lực lượng ẩn hàm trong cơ thể của bọn họ cũng không
thể khinh thường, cho dù là cao thủ Trúc Cơ Cảnh mạnh nhất, chân khí
cũng sợ chỉ bằng một vài phần của Kim Đan Cảnh mà thôi.
Mà tu vi của Diệp Vân chẳng qua chỉ là Luyện Khí Cảnh.
Nhưng mà, trên mặt của Diệp Vân lại không có nửa điểm kinh hoảng, càng không có chút nào tuyệt vọng.
Chỉ thấy tay phải của hắn không biết từ lúc nào đã nâng lên ở trước
ngực, một đạo Hắc Bạch hào quang theo bàn tay hắn mở ra mà nở rộ thành
đóa hoa.
Hắc Bạch quang ảnh đại thịnh, phô thiên cái địa, bay thẳng lên trời cao, đem phạm vi cả trăm trượng bao trùm trong đó.
Tại chính giữa vầng sáng Hắc Bạch, kim quang trở nên ảm đạm vô cùng, thậm chí có chút ít thấy không rõ lắm.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, một điểm kim mang bị cuốn ngược mà văng ra,
bay thẳng lên trời xanh. Vầng sáng Hắc Bạch trong khoảnh khắc tiêu tán
không còn, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Ai thắng ai thua?
Mọi người đều ngoái nhìn lại, đều muốn biết đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, dù sao bọn hắn chỉ thấy một điểm kim mang cuốn ngược lại văng
ra mà không nhìn thấy bộ dáng Diệp Vân đâu cả.
Kim trưởng lão lẳng lặng đứng đấy, nét mặt già nua ngưng trọng vô
cùng, dường như có một tầng sương lạnh bao phủ, trong mắt hắn tràn đầy
vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn ra phía trước.
Theo ánh mắt của Kim trưởng lão nhìn đến, chỉ thấy ngoài mười trượng
Diệp Vân đang lẳng lặng đứng đấy, toàn thân còn nguyên vẹn ngay cả một
góc áo cũng không bị rách, hắn chắp tay đứng đấy, khóe miệng khẽ nhếch
lên, chẳng qua là sắc mặt hơi tái giống như tờ giấy trắng.
"Không thể tưởng tượng được ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta." Tiếng nói của Kim trưởng lão như tiếng chuông lớn vang vọng ong ong.
Diệp Vân mỉm cười, khóe miệng co quắp hai cái, sắc mặt càng trắng bệch.
"Kim trưởng lão tu vi trác tuyệt, ta thua rồi." Tiếng nói Diệp Vân
vừa dứt, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra, lập tức nhíu mày.
Hắn vẫn bị thương!
Cũng chỉ là bị thương mà thôi!
Diệp Vân tuy vẫn bị thua dưới công kích của Kim trưởng lão, nhận lấy tổn thương.
Nhưng mà, tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí Cảnh đối mặt với công kích
của Kim Đan Cảnh nhị trọng, rõ ràng chỉ có bị thương, ngoại trừ sắc mặt
có chút trắng bệch ra, giống như cũng chẳng đáng lo, cái này đã hoàn
toàn vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, kể cả Yến Trường Xuân, Mai
Nghiễn Sinh cùng những người khác cũng không cách nào tưởng tượng, Diệp
Vân rõ ràng có thể sống sót dưới tay của Kim trưởng lão.
"Lẽ ra ta sẽ không ra tay nữa, bất quá hôm nay thì khác, ta vẫn còn
muốn xuất ra chiêu thứ hai." Kim trưởng lão sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt
tinh mang lập lòe.
"Một chiêu này ta không ngăn cản nổi rồi, hay là sư tôn người tiếp
đi." Diệp Vân không trả lời, quay đầu nhìn về phía Thất trưởng lão, mỉm
cười.
Thân hình Thất trưởng lão lóe lên, đứng chắn trước người Diệp Vân.
"Kim lão đầu, ngươi có còn biết xấu hổ hay không? Rõ ràng còn muốn
xuất ra chiêu thứ hai, cũng tốt, nếu ngươi đã muốn chơi, ta sẽ chơi tới
cùng với ngươi, ta ngược lại cũng muốn nhìn thấy nếu như ngươi chết đi,
"hắn" có thể đi ra hay không." Thất trưởng lão giận dữ, lão xưa nay tính tình vốn nóng nảy khó kiềm chế, Diệp Vân đã tiếp được một chiêu, với
thân phận cùng tu vi của Kim trưởng lão, quả quyết sẽ không xuất ra
chiêu thứ hai, hiện tại đã như vậy, quả thực đã không còn giữ thể diện
rồi.
"Ta chết đi hắn tự nhiên sẽ xuất hiện, bất quá lão Thất ngươi giết
không được ta, mặc dù tu vi của ngươi so với ta cao hơn nửa trù." Kim
trưởng lão cười lạnh nói.
Thất trưởng lão tu vi so với Kim trưởng lão rõ ràng lại cao hơn nửa trù sao?
Lời này vừa nói ra, toàn trường hít vào một hơi khí lạnh thanh âm.
Đặc biệt là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, Thất trưởng lão mặc dù có chút
thần bí, bất quá mọi người thường xuyên thấy lão nhân gia này là người
đần độn, thần trí thường xuyên mơ hồ, tu vi lúc cao lúc thấp, cực kỳ
không ổn định.
Mọi người lúc trước đều cho rằng tu vi của Thất trưởng lão tối đa
cũng chỉ là Trúc Cơ Cảnh trung kỳ, chưa từng nghĩ đến lại có thể là Kim
Đan Cảnh. Bất quá vừa rồi Thất trưởng lão cùng Kim trưởng lão một phen
giao thủ, thoạt nhìn cũng không chiếm được thượng phong, ngược lại mơ hồ còn bị khắc chế. Bởi vậy có thể thấy tu vi của Thất trưởng lão tối đa
cũng chỉ là Kim Đan Cảnh nhất trọng mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, chính miệng Kim trưởng lão lại nói tu vi của hắn so với chính mình cao hơn nửa phần, thực lực có thể đạt đến Kim Đan Cảnh
nhị trọng, cái này đã hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người.
Kim Đan Cảnh trân quý như thế nào, mấy trăm năm qua phóng nhãn toàn
bộ Tấn Quốc cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay vài tên, không
thể tưởng tượng được ở Thiên Kiếm Tông hôm nay chỉ tính Kim Đan Cảnh tu sĩ, tối thiểu có Kim trưởng lão cùng Thất trưởng lão, còn có cái tên mà bọn hắn gọi là "hắn", ba người này chính là tu vi Kim Đan Cảnh , chưa
kể còn có Mộ Dung Vô Tình, có thể dễ dàng đánh bại Kim Đan Cảnh nhất
trọng mai Nghiễn Sinh. Mà trước mắt chính là tên tiểu tử Diệp Vân, tu vi chẳng qua chỉ là Luyện Khí Cảnh, chẳng những ngăn cản được công kích
của Kim trưởng lão, còn đem uy áp của hắn nhìn như không thấy, không sợ
chút nào.
Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi, Thiên Kiếm Tông thế lực đã
có nghìn năm này, sau lưng đến cùng còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật?
Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình hai mặt nhìn nhau, trên trán mồ hôi
lạnh như hạt đậu tuôn ra. Hai người may mắn không có manh động, không có tùy tiện ra tay. Nếu không thì đừng nói đâu xa, Thất trưởng lão tùy
tiện một chiêu nửa thức là có thể lấy đi tính mạng của bọn hắn, về phần
dưới núi kia đang có quân đội trên vạn người, đối với cường giả mà tu vi đã đạt đến Kim Đan Cảnh mà nói, cùng con sâu cái kiến cũng không có gì khác nhau.
Đỗ Thuần Thiên cũng là mồ hôi lạnh trên lưng đầm đìa, thực lực của
Thiên Kiếm Tông đã vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, nếu không phải là
trong Thiên Kiếm Tông có xuất hiện nội chiến, Đỗ gia hắn có lẽ sẽ tan
thành mây khói chỉ sau một khắc, từ nay về sau trên đại lục tại Tấn quốc coi như biến mất.
"Lão Thất, ngươi thật sự muốn cùng ta động thủ?" Giọng nói Kim trưởng lão càng phát ra lạnh lùng.
"Nói nhảm nhiều quá." Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không có chút nào quan tâm, bước thẳng đến.
Trong mắt Kim trưởng lão hiện lên một tia khiếp sợ, lập tức giận dữ,
một thanh chiến đao thình lình xuất hiện, kim quang sáng chói.
"Đúng rồi, nói nhảm cả buổi, còn không phải muốn chiến." Thất trưởng lão đột nhiên ngừng bước chân, cười ha hả.
Dứt lời hắn phóng người lên, rơi vào trên Tài Quyết Đài, quay đầu hướng
về Kim trưởng lão vẫy tay:" Đến đây, lên trên Tài Quyết Đài, hôm nay ta
sẽ cho ngươi nhìn thấy sự chênh lệch của bọn ta."
Thất trưởng lão làm việc theo ý mình, chưa bao giờ bận tâm đến người
bên ngoài, nói chuyện cũng không cần nể mặt ai, nếu như muốn chiến, vậy
thì thống thống khoái khoái đánh nhau một trận.
Lời nói thì kiêu ngạo, việc làm thì cực kỳ cuồng vọng, tựa hồ hoàn toàn không đem Kim trưởng lão để vào trong mắt.
Kim trưởng lão giận dữ, kỳ thật tâm tư của hắn kín đáo, đối mặt với Thất trưởng lão cũng không nắm chắc được phần thắng, nguyên là muốn lợi dụng miệng lưỡi làm cho Thất trưởng lão do dự, thậm chí thấy khó mà lui, ai
mà ngờ Thất trưởng lão tuy già cả nhưng lại giống như "thanh niên manh
động" không cần giảng đạo lý, trực tiếp ra tay.
Bây giờ Thất trưởng lão lại chỉ ngay vào mặt hắn đòi chiến một trận,
nếu như không ứng chiến, thể diện coi như mất sạch, chuyện này thì vô
luận thế nào cũng không chịu được.
Kim trưởng lão cất lên một tiếng thét dài, thân hình lập lòe liền
xuất hiện trên Tài Quyết Đài, trong tay thanh trường đao màu vàng bên
trên sóng ánh sáng lưu động.
Thất trưởng lão cười ha hả, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân:" Tiểu tử, ngươi ráng mà mở to hai mắt, vi sư hôm nay phơi bày cho ngươi nhìn thấy một ít, Thiên Sinh Nhất Kiếm chính thức!"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy trong tay Thất trưởng lão đột nhiên xuất
hiện một thanh trường kiếm đen thui, dài một trượng, rộng hai thước, mũi kiếm không mở, lại là một thanh Vô Phong trọng kiếm.