Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 133: Chương 133: Tuyệt Phẩm Linh Khí




Dù thế nào thì La Văn Thành cũng không rõ, vì sao sau khi Diệp Vân bị Chân Khí Lao Lồng bao phủ, lại có thể dùng một kiếm phá vỡ. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu và cũng không tồn tại trong nhận thức của hắn.

Chỉ có tu sĩ Luyện Khí Cảnh hậu kỳ mới thi triển được thủ đoạn Chân Khí Lao Lồng, có thể nói nó là công kích cùng đồng quy vu tận. Bình thường mà nói, trừ phi tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh mới có thể phá vỡ, nếu không thì không thể tránh thoát.

Thế nhưng rõ ràng tu vi của Diệp Vân chỉ là Luyện Thể Thất Trọng Ngộ Khí Cảnh, lại có thể dùng một kiếm phá vỡ Chân Khí Lao Lồng vây khốn hắn.

“Sao có thể như vậy?” La Văn Thành không cam lòng hét lớn, muốn làm ra phản kháng cuối cùng.

Nhưng mà, toàn bộ chân khí trong cơ thể hắn đã bị rút vào trong Chân Khí Lao Lồng, một giọt nước cũng không còn.

Tử Ảnh kiếm tỏa ra một vầng sáng, xẹt qua ngực hắn.

La Văn Thành chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, lập tức chứng kiến máu tươi phun ra một đạo, cao trọn vẹn nửa trượng.

Sau một khắc, hắn thấy được thân thể của mình bị chém xéo thành hai nửa, ngã xuống đất ầm ầm.

Trong mắt La Văn Thành tràn ngập không cam lòng, bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.

Diệp Vân trở lại, nhìn La Văn Thành đã bị chém thành hai đoạn, mới chậm rãi thở ra khẩu khí. Trong lòng hắn cũng cực kỳ kích động, nếu vừa rồi chậm hơn nửa phần thì khi Chân Khí Lao Lồng nổ tung, như vậy lực đánh vào không phải hắn có thể ngăn cản, e rằng ngay lập tức sẽ khiến hắn thân tử linh tiêu.

“Tiểu Hấp Tinh Quyết, rốt cuộc ngươi là công pháp bậc gì? Lại có thể thần kỳ như vậy.” Diệp Vân kích động, trên mặt hiện ra một tia kinh hỉ, tâm tình cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Một khắc nguy cấp vừa rồi, thực khó mà tin được Tiểu Hấp Tinh Quyết cùng Tiên Ma Chi Tâm phối hợp, nếu có thể lợi dụng được trọn vẹn thì còn sợ không đủ linh khí tu luyện sao?

“Hấp thu chân khí sao?” Trong mắt Diệp Vân hiện lên một tia tinh mang, khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên.

“Diệp Vân, ngươi không sao chứ!”

Âm thanh thanh thúy mang theo lo lắng cùng kinh hỉ truyền đến tai hắn. Lập tức một luồng hương thơm bay thẳng đến, Diệp Vân chỉ cảm thấy một thân ảnh nhào vào trong ngực.

“Ta không sao!” Diệp Vân nhẹ nhàng ôm nữ hài trong ngực, ôn nhu nói. (Có gian tình nha ^.^ )

Tô Linh ôm hắn thật chặt, đôi má trơn bóng như ngọc còn vương nước mắt, lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Vừa rồi làm ta sợ muốn chết.”

Diệp Vân chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, ngửi lấy hương thơm truyền ra từ mái tóc, trong lòng tỏa ra tình cảm.

“Ơ, Tô Linh sư muội, ta cũng muốn được ôm.”

Giọng nói Đoạn Thần Phong theo gió bay tới, truyền vào trong tai hai người.

Khuôn mặt Tô Linh đỏ bừng, thoáng cái đẩy Diệp Vân ra, hung hăng trợn mắt liếc Đoạn Thần Phong, nói: “Ngươi còn dám nói hưu nói vượn, chờ ta trở về sẽ khiến cho phụ thân bắt ngươi đến Vô Ảnh Phong, nhốt lại.”

Đoạn Thần Phong cười khổ nói: “Tô Linh sư muội không thể làm như vậy, lại có thể trở mặt thật nhanh, đãi ngộ này cũng quá khác nhau rồi.”

Tô Linh lần nữa trừng mắt liếc hắn, hừ một tiếng không nói thêm gì.

Dư Minh Hồng đi đến, nhìn thấy trong mắt La Văn Thành tràn đầy khiếp sợ, bị chém thành hai đoạn, chết không nhắm mắt. Trong mắt hắn hiện lên một tia dị sắc, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, trên mặt đều là chấn động.

“Diệp sư huynh, một kiếm này của ngươi thật lợi hại.”

Diệp Vân mỉm cười, hắn rất có hảo cảm đối với tiểu sư đệ này, nói: “Ngươi cũng không kém, có thể tiến vào tầng thứ ba đại mộ này thì cảnh giới Luyện Khí Cảnh đã ở trước mắt.”

“Làm sao ta có thể so sánh với Diệp sư huynh, chỉ hy vọng không bị ngươi dễ dàng ném quá xa.” Dư Minh Hồng hơi cúi đầu, tựa hồ muốn nói lại thôi.

Diệp Vân cũng không để ý, hắn đưa tay một trảo, đem túi trữ vật và một chiếc nhẫn trữ vật trên người La Văn Thành lấy xuống, phút chốc đưa linh lực mạnh mẽ tiến vào bên trong. Linh khí trữ vật đều bị chủ nhân bố trí linh lực ấn ký để ngừa người khác mở ra. Bất quá hiện tại chủ nhân là La Văn Thành đã chết, hiển nhiên linh lực ấn ký cũng tiêu tán, nên linh lực của Diệp Vân cứ đơn giản mà vào.

La Văn Thành là một trong thập đại đệ tử Tuyệt Kiếm Phong, quả nhiên là cùng đệ tử bình thường bất đồng, hầu như đồ vật trong túi trữ vật và nhẫn trữ vật đều làm cho Diệp Vân sợ ngây người.

Trong túi trữ vật không có gì khác ngoài năm nghìn viên thượng phẩm linh thạch. Mà trong nhẫn trữ vật, Diệp Vân chú ý đến một kiện linh khí màu đỏ.

Trong nhẫn trữ vật kiện linh khí màu đỏ giống như sương mù linh khí phập phồng. Diệp Vân đưa tay bắt lấy, cầm trên tay rất nhẹ như không có gì, bàn tay truyền đến cảm giác của tơ lụa cực kỳ tinh tế.

Diệp Vân mở ra nhìn, lại là một kiện áo con gái màu đỏ tươi, linh khí nhàn nhạt lượn quanh, phảng phất như sương mù bao phủ.

“Đây là Hồng Vân Nghê Thường (váy màu cầu vồng) ? Sao lại ở trong tay La văn Thành.”

Không đợi Diệp Vân đặt câu hỏi, Tô Linh đứng bên cạnh hắn đã che miệng kinh hô lên.

“Ngươi biết chiếc Hồng Vân Nghê Thường này?” Diệp Vân tò mò hỏi.

Tô Linh gật đầu nói: “Hồng Vân Nghê Thường chính là một kiện chí bảo của Thiên Kiếm Tông, là linh khí tuyệt phẩm. Một năm trước bỗng nhiên thất lạc, không tìm lại được, vì vậy tông chủ rất giận dữ, thiếu chút nữa đã giết toàn bộ sư huynh trông coi bảo tàng.”

“Linh khí tuyệt phẩm?” Diệp Vân khẽ giật mình, trong nhận thức của hắn, thượng phẩm linh khí đã không tồn tại, về phần tuyệt phẩm linh khí, hắn cũng chỉ nghe nói. Trong một đoạn thời gian hắn còn cho rằng linh khí chia làm ba loại thượng trung hạ, căn bản không tồn tại tuyệt phẩm.

“Không sai, đó là tuyệt phẩm linh khí. Tương truyền sau khi Thiên Kiếm Tông thành lập đã luyện chế ra duy nhất một kiện linh khí tuyệt phẩm, sau đó ban cho một nữ đệ tử kinh tài tuyệt diễm đời thứ hai, người này cuối cùng trở thành tông chủ đời thứ ba Đoan Mộc Cầm tiền bối.” Tô Linh chậm rãi nói ra.

“Đoan Mộc Cầm tiền bối!” Diệp Vân lập tức hít sâu một hơi. Trong lịch sử ngàn năm của Thiên Kiếm Tông thì chỉ có năm tu sĩ Kim Đan, hơn nữa nghe nói đã luyện đến Kim Đan thất trọng, chỉ kém nửa bước là có thể phá đan sinh anh, thành tựu Nguyên Anh cảnh. Chẳng qua trước đây trong nhận thức của Diệp Vân thì Kim Đan Cảnh chính là đẳng cấp cao nhất, còn đại đạo phía trên thì rất hư vô mờ mịt.

“Không sai, chính là Đoan Mộc Cầm tiền bối. Kỳ thật năm đó lão nhân gia nàng đã phá đan sinh anh, nhưng vẫn thất bại ở phút cuối, vì thế cả đời hối tiếc, buồn bực sầu não mà chết.” Tô Linh gật đầu nói.

“Này này, ta không muốn nghe về Đoan Mộc Cầm tiền bối, cái ta muốn nghe chính là linh khí tuyệt phẩm Hồng Vân Nghê Thường này rốt cuộc có bao nhiêu công hiệu cùng uy lực.” Giọng nói Đoạn Thần Phong vang lên, cắt đứt đối thoại của Diệp Vân và Tô Linh.

Hai người Diệp Vân nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.

“Hồng Vân Nghê Thường chính là một kiện linh khí phòng ngự tuyệt phẩm, các ngươi cũng biết vốn rất khó để luyện chế linh khí phòng ngự, luyện chế ra tuyệt phẩm thì càng thêm khó khăn. Chiếc Hồng Nghê Vân Thường này chỉ có thể dùng cho nữ tử, bởi vì thúc giục nó cần phải có linh lực thuần âm. Dù là nữ đệ tử chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh thì khi mặc nó vào cũng có thể ngăn cản một lần công kích của tu sĩ Trúc Cơ Cảnh, về phần đệ tử Luyện Khí Cảnh cũng đừng nghĩ làm cho người mặc Hồng Vân Nghê Thường bị thương.” Tô Linh cười nói.

Ba người Diệp Vân nhìn nhau, trong mắt đều là khó có thể tin.

“Chống lại được một kích của tu sĩ Trúc Cơ Cảnh? Bất kể là Trúc Cơ Cảnh cấp bậc nào?” Đoạn Thần Phong bất khả tư nghị hỏi.

“Đúng vậy nha, chuyện này cũng quá mơ hồ rồi. Dù cho nữ đệ tử mặc vào Hồng Nghê Vân Thường có thể ngăn cản một kích của tu sĩ cường giả Trúc Cơ Cảnh, nhưng chỉ lực phản chấn cũng đủ làm cho nàng thân tử linh tiêu.” Diệp Vân cũng không thể tin.

Tô linh bĩu môi, nói: “Các ngươi thì biết cái gì, chỗ thần kỳ nhất của Hồng Vân Nghê Thường này chính là đem công kích của cường giả Trúc Cơ Cảnh đều hóa đi, giống như sờ soạng thông thường thoáng qua mà thôi. Chỉ là thực lực của cao thủ Trúc Cơ Cảnh quá mức cường đại, nên không thể liên tục ngăn cản công kích của bọn hắn.”

Diệp Vân cười khổ, nói: “Nếu có thể ngăn cản liên tục công kích của cường giả Trúc Cơ Cảnh thì đã không phải là linh khí tuyệt phẩm nữa, mà đủ để đạt đến phẩm giai tiên khí rồi.”

“Đó là đương nhiên, tuy nhiên muốn ngăn cản công kích của đệ tử Luyện Khí Cảnh thì cực kỳ dễ dàng, với tu vi của La Văn Thành nếu toàn lực công kích cũng đừng nghĩ phá vỡ được phòng ngự của Hồng Vân Nghê Thường.” Tô Linh nhìn Hồng Vân Nghê Thường hơi rung lên trong tay Diệp Vân, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Diệp Vân sờ lên mũi, nói: “Vậy ngươi đem Hồng Vân Nghê Thường này mặc vào đi.”

Tô Linh sững sờ, trong mắt tràn đầy khó có thể tin, sau đó lắc đầu nói: “Không không, không thể mặc, một khi bị tông môn phát hiện, dù cha ta là phong chủ Vô Ảnh Phong, cũng không bảo vệ được ta.”

Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: “Ngươi thì không mặc, còn chúng ta mặc vào cũng không hữu dụng, Vậy xử lý như thế nào?”

“Giao cho tông môn!” Bỗng nhiên âm thanh Dư Minh Hồng vang lên.

“Giao cho tông môn sao?” Diệp Vân nhìn hắn một cái.

“Không sai, chúng ta cứ nói là ngẫu nhiên đạt được trong đại mộ, biết vật ấy bất phàm nên nộp lại cho tông môn, dĩ nhiên có thể đạt được nhiều khen thưởng, thậm chí có thể cho chúng ta trở thành đệ tử tinh nhuệ.” Trong mắt Dư Minh Hồng lóe ra vô cùng chờ mong và hưng phấn.

Diệp Vân lắc đầu, nói: “Hồng Vân Nghê Thường rất trân quý, nếu như chúng ta trực tiếp mang đi hiến cho tông môn, cho dù tông chủ không nghi ngờ chúng ta có đạt được bảo vật khác trong đại mộ hay không, thì với tu vi chúng ta liệu rằng có bình an bảo toàn được đại lượng khen thưởng mà không bị người khác ngấp nghé để an tâm tu luyện sao?”

“Đúng vậy, lời của Diệp Vân rất đúng. Nếu chúng ta tùy tiện nộp lên, ngược lại sẽ làm cho ít người trong tông môn hoài nghi đám người chúng ta, như vậy rất phiền toái. Chúng ta nên giao cho một người có thân phận và thực lực đi giao cho tông môn, còn chúng ta thì nên ít xuất hiện, yên tĩnh tu hành.” Đoạn Thần Phong gật đầu, bên ngoài không còn biểu hiện cuồng vọng như trước.

“Vậy nên giao Hồng Vân Nghê Thường cho ai nộp lên?” Dư Minh Hồng Cùng Tô Linh trăm miệng một lời hỏi.

Diệp Vân cùng Đoạn Thần Phong nhìn nhau cười, đồng thanh nói: “Phụ thân Tô Linh, là Vô Hạo phong chủ Vô Ảnh!”

Tô Linh giật mình, nói: “Cha ta?”

“Không sai, chỉ có ngươi mang Hồng Vân Nghê Thường này về, nói lấy được bên trong đại mộ, sau đó để Tô Hạo đại nhân nộp lên tông môn, như vậy mới không có người dám ngấp nghé ban thưởng của tông môn, bởi vì không có mấy người dám đánh chủ ý lên phụ thân ngươi, cao thủ có thể cùng phụ thân ngươi chiến một trận, cũng sẽ không vì những ban thưởng này mà tùy tiện động thủ. Cho nên, chỉ có Tô Hạo đại nhân mới là ứng cử tốt nhất.” Diệp Vân gật đầu, chậm rãi nói ra.

“Đợi Tô Hạo đại nhân đạt được ban thưởng của tông môn, tất nhiên sẽ đem đại bộ phận hay thậm chí là toàn bộ cho ngươi, đến lúc đó chúng ta lại phân nha.” Đoạn Thần Phong nheo mắt lại, nở nụ cười.

Hai mắt Tô Linh sáng ngời nhìn Diệp Vân, nhẹ gật đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.