Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 436: Chương 436: Tuyệt Tâm Phong




Diệp Vân không do dự chút nào, khom người thi lễ, trực tiếp bái sư.

Ngược lại đám người Thiên Vận Tử khẽ giật mình, bọn hắn quả thật không nghĩ tới Diệp Vân sảng khoái như vậy, theo lý thuyết thì Diệp Vân trên người có hai đạo dị chủng Linh khí, lại là đệ tử xuất thân từ gia tộc ẩn thế, chuyện bái sư nhập môn sẽ phải vô cùng thận trọng, tối thiểu cũng không thể nào qua loa như vừa rồi.

Bất quá, Thiên Vận Tử cũng không phải là người đặc biệt để ý đến quy tắc, tính nết của Diệp Vân như vậy lại hạp với hắn, cười to mấy tiếng.

“Tốt, nếu đã như vậy, ngươi chính là đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử ta.”

“Đệ tử ký danh? Ta mang trên thân hai đạo dị chủng Linh khí, thiên phú cực cao, cũng chỉ là đệ tử ký danh sao?” Ngược lại Diệp Vân khẽ giật mình, lông mày nhíu lại vài cái.

“Diệp Vân, đừng nên nói lung tung.” Sắc mặt Chư Cát Xung đại biến, không còn vẻ cười đùa tí tửng của hắn như trước đây.

“Không sao, tiểu tử này hợp khẩu vị đối với ta.” Thiên Vận Tử vẫy vẫy tay, nói tiếp: “Lời nói này của Diệp Vân cũng không sai, với thiên phú cùng tu vi của hắn, nếu muốn trở thành đệ tử chính thức của ta cũng coi như đủ tư cách. Bất quá, trước mắt thì đệ tử chính thức của ta chỉ có ba người, ngoại trừ Chư Cát Xung vừa mới hơn hai mươi tuổi, hai người khác cũng đã qua tuổi năm mươi rồi, ngươi nếu muốn trở thành tên đệ tử thứ tư của ta, cũng cần phải trải qua chút ít khảo hạch.”

Diệp Vân cười nói: “Thôi được, dù sao nếu muốn khảo hạch gì thì cứ “chơi tới bến” đi.”

Thiên Vận Tử cười to nói: “Có lòng tin tất nhiên là tốt, vi sư đi trước, Chư Cát Xung ngươi dẫn Diệp Vân đi trước làm quen một chút.”

“Vâng, sư tôn!” Chư Cát Xung vội vàng hành lễ, cực kỳ cung kính.

Thân hình Thiên Vận Tử lập loè, hóa thành một đạo lưu quang, cùng hai vị lão giả biến mất trên trời cao.

Hô!

Chư Cát Xung thở phào một hơi, mồ hôi trên trán cứ vậy mà chảy ra đầm đìa.

Diệp Vân hiếu kỳ hỏi: “Chư Cát huynh ngươi làm sao vậy? Tại sao thấy sư tôn của ngươi giống như là chuột nhìn thấy mèo thế?”

Chư Cát Xung trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Tiểu tử ngươi quả thật là gan lớn, ngươi có biết địa vị của sư tôn ở Thần Tú Cung là gì không? Lão nhân gia người chính là chưởng quản hình phạt, từ cao như Cung chủ đến thấp như tạp dịch bình thường, nếu phạm vào môn quy thì đều do lão nhân gia ra tay xử lý. Người đừng thấy sư tôn cả đời chỉ có ba người đệ tử nhưng thật ra người có vài chục tên đệ tử ký danh, mấy chục năm qua chỉ có ta cùng hai vị sư huynh, ba người chúng ta thông qua khảo hạch của hắn, tiểu tử ngươi cuồng vọng như vậy, khẩu xuất cuồng ngôn, sau này khi khảo hạch tất nhiên sẽ gặp khó khăn vô cùng.”Diệp Vân híp mắt, nhún vai, nói: “Dù sao lời nói đều đã nói ra khỏi miệng, cái đó gọi là nước đổ khó hốt, ai thích hay không thích cũng mặc kệ. Ta cũng không tin, với thiên phú cùng tu vi của ta, mà lại không qua được khảo hạch của hắn?”

Chư Cát Xung lau mồ hôi trên trán đi, nói: “Dù sao tiểu tử ngươi phải cẩn thận, sư tôn lão nhân gia người cũng không phải ôn hòa như bề ngoài, đối với chúng ta nghiêm khắc đến cực hạn, muốn trở thành đệ tử chính thức của hắn, rất khó.”

Diệp Vân híp mắt suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy ngươi thành đệ tử của vi sư được mấy năm? Lúc đó làm cách nào để thông qua khảo hạch?”

Chư Cát Xung nói: “ Cách đây một năm, sau khi tu vi của ta đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, sư tôn an bài ta tham gia hai lần thí luyện, có thể nói là cửu tử nhất sinh, mới thông qua khảo hạch. Cùng tiến hành khảo hạch với ta còn có bảy người, tu vi đều là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, thậm chí có một người sư huynh chỉ thiếu một chút đã ngưng tụ thành Giả Đan, khoảng cách đến Kim Đan Cảnh chẳng qua là nửa bước xa. Nhưng mà ở bên trong thí luyện tất cả bọn hắn đều chết hết, không có một ai sống sót.”

Rốt cuộc sắc mặt Diệp Vân có chút ngưng trọng, khảo hạch cái kiểu gì mà để cho bảy tên tu sĩ Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong đều chết hết?

Chư Cát Xung thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Diệp Vân, chậm rãi nói: “Lần khảo hạch trước là tại Huyền Băng Hồ, hồ nước âm lãnh đến cực hạn, với tu vi của ta lúc đó mà khi bước vào bên trong Huyền Băng Hồ, hàn khí gần như đông cứng cốt tủy của ta. Tương truyền Huyền Băng Hồ chỉ có tu sĩ Kim Đan Cảnh mới có thể xuống dưới, không có Kim Đan chi lực bảo hộ, căn bản chống đỡ không nổi. Huống hồ, bên trong Huyền Băng Hồ còn có Yêu thú đặc thù, cái chết của bảy tên sư huynh đều do Yêu thú đánh lén.”

Diệp Vân nhíu mày, nói: “Xem ra lão gia hỏa này căn bản không để ý đến sống chết của đệ tử, rõ ràng tìm địa phương nguy hiểm như thế để tiến hành khảo hạch, không biết ta phải đi nơi nào khảo hạch.”

Chư Cát Xung lắc đầu, nói: “Kỳ thật sư tôn đối với chúng ta vô cùng tốt, cho dù ngươi chỉ là đệ tử ký danh, nếu có yêu cầu sẽ được đáp ứng hết thảy, tài nguyên tu luyện, công pháp. . . , sẽ không thiếu khuyết. Đồng thời đối với chúng ta cũng cực kỳ nghiêm khắc, bình thường luôn huấn luyện thi đấu sinh tử với nhau, thời điểm ta tham gia khảo hạch tổng cộng có tám người, ngươi có biết trước đây tổng cộng có bao nhiêu người tu luyện cùng một chỗ với chúng ta hay không? Có tất cả mười chín người, nhưng mười một người kia trong lúc đi ra ngoài rèn luyện, hoặc là trong lúc chiến đấu sinh tử với nhau đã vẫn lạc.”

Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một tông môn nào mà đệ tử tu hành trong đó lại có thể đánh nhau sinh tử, điều này chẳng lẽ không trái với quy định của tông môn hay sao? Những đệ tử này có thể tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, số lượng tài nguyên cùng tinh lực mà tông môn hao phí có lẽ cũng không ít, cứ như thế mà vẫn lạc, cao tầng sẽ không can thiệp sao?

“Sư tôn chính là thủ tọa của Giới Luật đường, tu vi cực cao, trong tông môn địa vị gần với môn chủ cùng Thái Thượng Trưởng Lão ẩn thế không ra mặt. Lão nhân gia người cho tới bây giờ vẫn bồi dưỡng đệ tử theo cách như thế, tông môn cũng sẽ không can thiệp.” Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, Chư Cát Xung thấp giọng nói ra.

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, nói: “Vậy cũng mặc kệ, ngươi nói cho ta nghe, nếu ta có thể thông qua khảo hạch, sẽ có bao nhiêu chỗ tốt?”

Chư Cát Xung trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Không nên nghĩ đến có bao nhiêu chỗ tốt, trước hết nghĩ cách làm thế nào để có thể sống sót, còn sống mới là trọng yếu nhất.”

Chư Cát Xung lúc bình thường cười toe toét, ưa thích nói giỡn, nhưng khi nói chuyện đứng đắn, quả thực cực kỳ thận trọng.

“Tất nhiên ta biết rõ, còn sống mới là trọng yếu nhất. Bất quá nếu không biết được có chỗ tốt gì mà nói , ta nghĩ còn sống dù sao vẫn tốt hơn, khỏi cần tham gia khảo hạch làm gì.” Diệp Vân vẫy vẫy tay, cười cười nói ra.

“Chỗ tốt tất nhiên có. Sư tôn chính là thủ tọa của Giới Luật đường, chúng ta thân là đệ tử của hắn, tất nhiên cũng có quyền quản lý Giới Luật đường. Bởi vậy trong tông môn, đại bộ phận đệ tử nhìn thấy chúng ta cũng không dám hó hé gì, cung kính lễ độ, cũng có một số đi theo nịnh nọt, nếu như ngươi dám nhận lấy thì tài nguyên tu luyện, các loại tài liệu đan dược, tất nhiên sẽ không thiếu. Hơn nữa chỉ có ba người chúng ta là đệ tử chính thức, sư tôn ra tay cũng cực kỳ hào phóng, mỗi tháng đều ban thưởng cho chúng ta mỗi người hơn một nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch để mà tu luyện, cũng ban thưởng cho mỗi người hai kiện pháp bảo, công pháp thì tùy ý ngươi lựa chọn.” Trên mặt Chư Cát Xung lóe ra vẻ hưng phấn.

“Nếu có bảo tàng gì đó mở ra, ban thưởng phong phú trong lúc thí luyện hay là những chuyện có lợi khác thì có đến phần của chúng ta không?” Diệp Vân híp mắt, cười hì hì hỏi.

Chư Cát Xung nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện đó là tất nhiên, thân là đệ tử của Thiên Vận Tử, đãi ngộ tất nhiên sẽ bất đồng so với những đệ tử khác. Hơn nữa ta cho ngươi biết, chỉ cần ngươi không làm ra sai lầm lớn gì, ở bên trong Thần Tú Cung ngươi có thể tung hoành mà không ai dám quản ngươi, như thế thì có sướng hay không??”

“Sảng khoái!” Diệp Vân cười ha ha, hắn cố gắng biểu hiện tự đề cao bản thân, tính cách thoạt nhìn cũng là cuồng vọng kiêu ngạo, mục đích là tìm cách lẫn vào Thần Tú Cung, hơn nữa phải đạt được địa vị thật cao, ngày sau lúc bí tàng của Thánh Nhân Thiên Kiếm Tông mở ra thì mới có tư cách tham dự. Huống hồ, Thần Tú Cung chính là thế lực số một số hai tại Đại Tần đế quốc, có lẽ trong đó có thể có đan dược cứu chữa cho Tô Linh.

“Tốt rồi, đại khái ngươi cũng đã biết được, bây giờ ta dẫn ngươi đi Giới Luật đường ở Tuyệt Tâm Phong, ngươi sẽ cùng với đệ tử ký danh khác ở cùng một chỗ.” Chư Cát Xung cười hắc hắc hai cái, sau đó nhắm hướng Bắc của Đấu Thú Tràng bay vút đi.

Thân hình Diệp Vân lập loè, nhanh chóng đi theo, cùng hắn kề vai sát cánh mà đi.

Trong mắt Chư Cát Xung hiện lên một tia giảo hoạt, dưới chân đột nhiên gia tốc, thân hình giống như một mũi tên nhọn thẳng tắp phóng đi, tốc độ tăng lên đâu chỉ gấp mấy lần.

Tu vi của Chư Cát Xung chính là Kim Đan Cảnh nhất trọng trong khi Diệp Vân chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, mặc dù đã biểu hiện ra thực lực có thể cùng Viêm Thú chiến một trận, bất quá việc ngự không phi hành này không phải dựa vào chân khí hùng hồn cùng tinh khiết mà là sự lĩnh ngộ đối với cảnh giới, đặc biệt khi đến Kim Đan Cảnh, có thể vận dụng Không Gian Pháp Tắc, như vậy việc ngự không mà đi thì càng nhanh và tiện.

Nhưng mà, sau khi Chư Cát Xung bay ra mấy trăm trượng, vừa liếc mắt nhìn lại lập tức trên mặt hiện lên sự khiếp sợ, Diệp Vân vẫn bên cạnh hắn như trước, chẳng qua là rớt lại phía sau nửa thân người, cũng không phải bị bỏ lại rất xa như hắn đã tưởng tượng.

Lông mày Chư Cát Xung chau lên, ngạo khí trong lòng tỏa ra, chân khí trào lên, toàn lực thi triển, tốc độ lần nữa tăng lên gấp mấy lần, hầu như trên không trung hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bắn đi.

Nhưng mà làm cho hắn khiếp sợ trong lòng chính là dù hắn có tăng tốc thế nào, Diệp Vân vẫn cứ ở bên cạnh hắn, không vượt qua cũng không rớt lại phía sau, chẳng qua là từ lúc bắt đầu thì kề vai sát cánh mà đi đến bây giờ chỉ rớt lại phía sau nửa thân người, thoạt nhìn vô cùng thong dong, không có cảm giác gì là phải cố gắng hết sức.

Vẻ mặt Chư Cát Xung hiện lên sự kinh ngạc, thân hình chậm lại, nhìn Diệp Vân nói: “Trách không được tiểu tử ngươi có thể tự tin như vậy, thậm chí có tu vi như vậy, ta đúng là xem nhẹ ngươi rồi.”

Diệp Vân hừ hai tiếng, nói: “Bớt nói nhảm đi, thiên phú của ta cao như thế, tất nhiên ngươi không thể đánh giá được là phải rồi.”

Chư Cát Xung xì một tiếng khinh miệt, ánh mắt nhìn về phía trước, nói: “Nhìn thấy phía trước có ngọn núi cao vút lẫn vào trong mây không? Đó chính là Tuyệt Tâm Phong, Giới Luật đường của Thần Tú Cung ở chỗ đó.”

Diệp Vân nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một ngọn núi đen nhánh, dường như do kim loại màu đen tạo thành, chỉa thẳng lên trời, giống như một thanh kiếm sắc bén màu đen, đâm thẳng vào bầu trời.

Tuyệt Tâm Phong, đang ở trước mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.