Đối với nơi ở thì Diệp Vân chỉ có một yêu cầu, đó là thanh tịnh và hẻo lánh. Trên người hắn có quá nhiều bí mật, không nên để người khác phát hiện là điều tốt nhất.
Đám người Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng cũng ở nơi khá gần với chỗ của Diệp Vân, mối quan hệ của ba người bọn họ vô cùng tốt nên tất nhiên là ở cùng một chỗ với nhau.
Nơi ở cũng không có gì đặc biệt, so với Thiên Chúc Phong thì sân ở trong tiểu viện này lớn hơn một chút. Phòng ngự, cấm chế cũng nghiêm ngặt hơn, linh khí cũng dồi dào hơn, trừ những điều đó ra thì không có gì khác biệt cả.
Diệp Vân ngồi khoanh chân ở trên giường, cẩn thận nhớ lại những hình ảnh mà hắn đã thấy ngày hôm qua khi ở trong Nhập Vân Điện.
Tu vi của Hắc Bạch trưởng lão hắn không thể nhìn thấu, ngay cả tu vi của tên đệ tử áo trắng kia cũng vậy. Dường như vượt xa đám người Lan trưởng lão, chắc hẳn thực lực của bọn họ cũng đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh.
Trên Vô Ảnh Phong, đệ tử đạt đến Luyện Khí Cảnh thì chỗ nào cũng có, chỉ là đột phá đến Trúc Cơ Cảnh mới được xem như là có một chỗ đứng.
Trong lòng Diệp Vân nhanh chóng nghĩ tới viên đan dược Luyện Tâm Thí Ma Đan, viên thuốc này đúng là rất kỳ lạ. Bọn họ có thể đem cấm chế phong ấn bên trong đan dược, tiếp đó là đưa cho mọi người dùng, sau đó khơi dậy tâm ma trong lòng mỗi người rồi gián tiếp khống chế.
Tuy Diệp Vân không biết rõ lắm về viên đan dược này nhưng hắn tin rằng người có thể luyện chế ra loại đan dược này thật sự là thiên tài trong thiên tài, ở trong Vô Ảnh Phong phải có địa vị hết sức quan trọng.
Tuy hắn cúi đầu nhưng hắn đã từng len lén quan sát hai vị Hắc Bạch trưởng lão. Không nói đến việc tu vi của hai người này cao thâm khó đoán, Diệp Vân chung quy vẫn cảm thấy trên người hai người bọn họ có một cỗ lệ khí khó mà có thể nhận biết được. Không phải Hộ Pháp trưởng lão dưới quyền của Vô Ảnh Phong chủ - Tô Hạo cần phải có khí chất sao?
Thế nhưng chuyện này rốt cuộc là tại sao, hắn cũng không có khả năng hiểu rõ được. Đã như vậy thì sau này khi đối mặt với hai vị trưởng lão này lúc nào cũng cần phải cẩn thận một chút, không thể gây ra sai sót.
"Ngày mai chính là ngày bái sư, không biết hắn sẽ được người nào chọn trúng nhỉ?! Bây giờ nghĩ lại thấy rằng lúc đầu hắn không nên cự tuyệt đại nhân Tô Hạo. Nhưng mà trên người hắn có rất nhiều bí mật, dưới tình huống này thì không thể đi hỏi thăm đại nhân Tô Hạo được. Tùy tiện trở thành đệ tử của hắn thật sự là không khôn ngoan. "Diệp Vân nhắm mắt dưỡng thần, lại tiếp tục suy nghĩ vấn đề trong đầu mình.
Hắn lại phải quay về Vô Ảnh Phong, không biết nha đầu Tô Linh kia bây giờ thế nào rồi. Tính khí của Tô Linh cực kỳ không an phận, điều làm Diệp Vân bất ngờ chính là mấy ngày nay không thấy nha đầu đó đến Thiên Chúc Phong tìm hắn, điều này nằm ngoài dự liệu của Diệp Vân.
Nhưng nếu đến Vô Ảnh Phong thì chắc hẳn là rất nhanh sẽ được gặp mặt nàng. Vừa nghĩ tới nha đầu Tô Linh ngây ngô và giảo hoạt kia thì khóe miệng Diệp Vân liền không nhịn được hiện lên ý cười.
Sắc trời đã ngả màu, Diệp Vân nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống. Tâm pháp mà hắn tu luyện có phần hơi khác với những công pháp khác. Nếu như hắn tu luyện tâm pháp này thành công thì cho dù bản thân hắn đang ở trong trạng thái như thế nào thì nó đều có thể tự động từ từ lưu chuyển mà không cần sử dụng hết sức như khi đang tu luyện.
Nhưng chân khí trong cơ thể của Diệp Vân đã đạt đến cực hạn, nếu không có cách nào đột phá cảnh giới thì hắn có tu luyện nhiều hơn nữa cũng sẽ trở nên lãng phí mà thôi. Chân khí sẽ không tăng thêm một bậc, nén ngưng kết cũng sẽ không tăng.
Chân khí trong cơ thể sẽ sục sôi, cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều. Diệp Vân không nhịn được huýt sáo , ngay sau đó quang ảnh màu tím hiện lên trong tay, trong khi vầng sáng đang lưu chuyển thì tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Diệp Vân cầm Tử Ảnh Kiếm trong tay nhẹ nhàng xẹt qua không trung thì lập tức thấy một tia điện mang thoáng hiện lên theo sau là một tiếng nổ lớn.
Lôi Vân Điện Quang Kiếm chiêu thứ nhất - Lôi Vân Sơ Hiện!
"Là kẻ nào to gan dám gây ra tiếng nổ lớn như vậy?"
Đột nhiên có một giọng nói lãnh ngạo truyền đến từ bên ngoài viện, âm thanh còn có thể phá bỏ cấm chế cách âm mà truyền vào bên trong.
Diệp Vân khẽ giật mình rồi thu kiếm đứng lên, sau đó tháo bỏ cấm chế đi ra khỏi tiểu viện.
Diệp Vân chỉ thấy cách hắn khoảng mười bước chân là một gã thiếu niên, trên người mặc áo dài màu trắng đang lạnh lùng nhìn hắn.
" Ngươi là người ở đâu mà lại dám ở ngay chỗ này gây ra tiếng sấm vang dội như vậy? Gây ồn ào làm ta tâm phiền ý loạn, chết tiệt. "Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vang lên, ánh mắt liếc nhìn Diệp Vân.
Diệp Vân nhíu mày, lạnh lùng nói: "Còn ngươi là ai mà lại có thể xuyên qua cấm chế, nghe được âm thanh của ta trong viện? Xem ra là người có công pháp đặc biệt và bản lĩnh cao cường. "
" Không ngờ ngươi cũng có một chút kiến thức, thảo nào lại có thể chém ra một kiếm như vậy. Nhưng muốn so với ta thì còn kém quá xa, không chỉ là một cấp bậc." Thiếu niên áo trắng đứng chắp tay dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
" Phải không? Nếu vậy thì quả thật là bất ngờ. Chẳng qua là trên đời này người nói dóc rất nhiều, còn trên thực tế thì ta không biết được.” Diệp Vân liên tục cười lạnh.
Gã thiếu niên kia chau mày, sau đó lập tức phản ứng lại, tức giận quát: " Ngươi lại dám xem thường ta? Xem ra trên Vô Ảnh Phong này vẫn có một đám sâu bọ không biết đến thanh danh của ta. Vậy thì ngay bây giờ ta sẽ cho ngươi một ân huệ, cho ngươi biết đến tên của ta. Nghe cho kỹ đây, ta tên là Đoàn Dã, Dã trong dã tâm."
" Đoàn Dã? " Diệp Vân ngẩn ra, người cao ngạo như hắn mà lại có một cái tên như vậy. Xem ra trong lòng hắn tràn đầy dã tâm nhưng thật ra cũng coi như là danh xứng với thực.
" Không sai, nếu ngươi đã biết được tên của ta rồi thì sau này chỉ cần nghe theo ta. Khi ngươi ở Vô Ảnh Phong có gặp phải khó khăn gì thì cứ trực tiếp nói tên của ta ra, ta tin rằng không ai dám gây chuyện với ngươi." Đoàn Dã gật đầu, cao giọng nói.
Diệp Vân khinh ngạc nhìn hắn, đầu óc người này có vấn đề sao? Coi như tu vi của hắn cũng không tệ nhưng mà lại mở miệng ra bảo người khác làm việc cho hắn như thế thì xem ra cũng giống như tên Mộ Dung Vô Ngân kia rồi, hễ cứ mở miệng ra là kêu người khác nghe lệnh của mình.
Diệp Vân im lặng không nói gì, xoay người đi về phòng của mình.
"Này, ta đã nói cho ngươi đi chưa hả? Tên tiểu tử ngươi có biết cái gì là lễ phép hay không? Ta không cho ngươi đi mà ngươi lại dám bỏ đi, xem ra ngươi không muốn ở Vô Ảnh Phong nữa rồi. Ngươi có biết ta với Vô Ảnh Phong chủ có quan hệ như thế nào không?" Đoàn Dã phẫn nộ quát.
Diệp Vân xoay người lại, cười nói: "Xin hỏi Đoàn huynh và Vô Ảnh Phong chủ có quan hệ như thế nào?"
" Ta gần như là đệ tử của Vô Ảnh Phong chủ. Ban đầu ta quyết không đồng ý nhưng mà Phong chủ lại tự mình đến tìm ta. Ta nhìn thấy mười phần thành ý của Phong chủ nên cũng nhanh chóng suy nghĩ rồi đáp ứng. Nếu như ngươi biết thức thời thì chờ sau khi ta trở thành đệ tử của Phong chủ, lúc đó sẽ có thể chiếu cố cho ngươi." Đoàn Dã có chút ngượng nghịu nói.
Phụt....!!!
Diệp Vân không nhịn được cười lớn, nếu như nói đến cái khác thì thôi đi nhưng đằng này Đoàn Dã lại còn nói Vô Ảnh Phong chủ muốn thu hắn làm đồ đệ, đây thật là một chuyện thú vị. Nếu lời nói của Đoàn Dã là sự thật thì Vô Ảnh Phong chủ - Tô Hạo này vì muốn kiếm được người đệ tử thứ mười mà quá sốt ruột nên nhận đại một con mèo con chó làm đệ tử rồi.
Còn nếu Đoàn Dã đang khoác lác thì tên tiểu tử này có lẽ là nghe được một ít lời đồn liên quan tới việc Diệp Vân từ chối Vô Ảnh Phong chủ, cho nên phát ngôn bừa bãi. Chỉ có điều là hắn nhất định không biết được người mà ngày đó Vô Ảnh Phong chủ muốn thu làm người đệ tử thứ mười lại đang đứng ở trước mặt hắn.
" Tấm lòng của Đoàn huynh ta xin ghi nhận, huynh có thể đi được rồi, không tiễn." Diệp Vân vẫy vẫy tay, xoay người đi vào trong sân.
"Tên tiểu tử kia, ngươi thật là cuồng vọng, lại dám nói chuyện với ta như vậy. Nói tên ngươi ra đi để tránh sau này ta không cẩn thận giết ngươi mà không biết ngươi tên gì." Đoàn Dã hét lớn, giọng nói tràn đầy tức giận.
Diệp Vân quay đầu lại nhìn hắn rồi cười nói: "Ta là Diệp Vân, không biết ngươi có nghe nói qua chưa?"
Nói xong, Diệp Vân không chờ hắn trả lời, xoay người đi về phòng của mình, đóng cửa lại.
Đoàn Dã đứng im tại chỗ, khuôn mặt ban đầu đang tức giận lập tức không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ khó coi.
"Người này chính là Diệp Vân mà Vô Ngân sư huynh đã từng nhắc đến sao?! Tiểu tử này từ chối làm đệ tử của Vô Ảnh Phong chủ, còn ta lại ở trước mặt hắn nói này nọ, thật là mất hết mặt mũi. "
Ánh mắt Đoàn Dã lóe lên một tia dị thường, sau đó hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Thời gian chưa bao giờ dừng bước lại. Kỳ hạn giữa trưa đã tới.
Bên trong Nhập Vân Điện, Diệp Vân và bảy mươi mốt tên đệ tử đứng thành hai hàng hai bên chính điện.
Lần này trên đài cao Nhập Vân Điện có tám người ngồi ở đó, trong đó có sáu nam hai nữ.
"Lạc sư huynh, lần này cũng giống như lần trước đi, mỗi người chúng ta chọn vài tên đệ tử để thử sức một tí." Một gã nam tử trung niên mặc trường bào màu tím cao giọng nói.
"Tông môn cũng thiệt là, mỗi lần có đệ tử nội môn mới gia nhập cũng để cho chúng ta tới tới chọn. Ai mà có thời gian để chỉ bảo cho bọn họ, thực sự là phiền phức chết được."
"Cũng không thể nói như vậy, hàng năm ở trên đều điều những đệ tử tinh anh trong hàng ngũ của chúng ta đi. Nếu không chịu bổ sung thêm thì thủ hạ dưới trướng của chúng ta, người có khả năng làm việc sẽ càng ngày càng ít. "Một nữ tử nhìn sơ qua có vẻ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mở miệng nhẹ nhàng nói.
"Nguyệt sư tỷ nói không sai, đúng là như thế. "
"Nếu đã như vậy thì hãy chờ Hắc Bạch trưởng lão và phong chủ đại nhân tới trước rồi chúng ta sẽ bắt đầu lựa chọn. Hiện tại mọi người tuyển định người để lựa chọn trước đi."
" Dù sao thì cũng không phải chỉ tuyển chọn một lần, qua loa một chút là được rồi."
Tám người đứng ở trên đài cao nghị luận ầm ĩ, giọng nói vang lên lang lảnh, không che giấu chút nào.
Những lời đó đều lọt vào tai của đám người Diệp Vân, sắc mặt họ liền trở nên lạnh lùng. Bọn họ thật không ngờ rằng ở trong mắt những cao thủ của Vô Ảnh Phong thì bọn họ chỉ là những kẻ được đem ra để ứng phó cho có, còn thực chất thì không lọt vào tầm mắt của bọn họ.
Đám đệ tử vốn nghĩ rằng mình sẽ được sư phụ chỉ dạy, sau đó tu vi cũng sẽ tiến triển nhanh chóng, trở thành trụ cột của Thiên Kiếm Tông. Bây giờ nghe bọn họ nói như thế, căn bản là không xem việc này ra gì.
"Diệp Vân, ta nghe thấy có chút quá đáng." Đoạn Thần Phong đứng ở bên cạnh Diệp Vân thấp giọng nói.
Nét mặt Diệp Vân ngược lại thì không có một chút tức giận nào, thản nhiên nói: "Điều này cũng là bình thường, trước khi chúng ta chưa thể hiện tiềm lực và thực lực đặc biệt ra cho bọn họ thấy thì muốn có được sự công nhận của bọn quả thật là không dễ."
"Lời ngươi nói cũng có lý, nếu bọn họ chỉ làm để đối phó thì chúng ta cũng làm cho qua loa thôi. Con đường tu tiên, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, vận mệnh sau này của bản thân đều nằm ở trong tay chính mình." Đoạn Thần Phong mỉm cười, thật ra thì hắn cũng chỉ là mới nói một câu chứ không hề tức giận gì cả.
Trong bảy mươi mốt người này ngoại trừ Diệp Vân và Đoạn Thần Phong ra thì tất cả đều bị đan dược Luyện Tâm Thí Ma Đan khống chế, có trời mới biết trong đó có chứa cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
" Ngươi nghĩ tu vi của ai cao nhất trong tám người ngồi trên kia?" Đoạn Thần Phong nhìn lên đài cao, thấp giọng hỏi.
"Bọn họ đều là cao thủ Trúc Cơ Cảnh trung kỳ trở lên, chúng ta làm sao có thể nhìn ra được. "Diệp Vân thản nhiên trả lời.
Đoạn Thần Phong thần thần bí bí lại gần rồi truyền âm nói: "Ta có thể nhìn ra được. "
Diệp Vân kinh ngạc nhìn hắn.
Đoạn Thần Phong cười hắc hắc, nói: "Người có tu vi mạnh nhất là tên nam tử trung niên ngồi ở chỗ đầu tiên bên trái, Trúc Cơ ngũ trọng - Nhân Kiếp Cảnh."
Trong mắt Diệp Vân tràn đầy kinh ngạc, hỏi: "Làm sao ngươi có thể nhìn ra được."
Đoạn Thần Phong híp lại, vừa muốn nói thì đột nhiên ba vầng quang ảnh xuyên không tới. Trong nháy mắt xuất hiện ba người mà vị nam tử trung niên có phong độ hiên ngang đứng trước hai vị Hắc Bạch trưởng lão chính là Vô Ảnh Phong chủ - Tô Hạo!