Thế Giới Tu Chân

Chương 517: Chương 517: Ai mới là ma tộc?!






Chức trách chủ yếu của Dã Lăng là quản lý việc hậu cần nhưng đối với chiến đấu hắn không quá xa lạ. Trên thực tế, với sự cạnh tranh tàn khốc trong ma quân, người không am hiểu chiến đấu căn bản không thể sống sót.

Ma tộc tôn trọng sức mạnh, từ nhỏ bọn họ đã được nhồi nhét rằng chiến đấu mới là tối thượng. Địa vị, tài phú, ma công, hy vọng của gia tộc đều phải thông qua chiến đấu để giành lấy. Điều này bắt đầu từ khi còn trẻ, tàn khốc, đẫm máu, từ những trận chiến đó mà tạo nên tinh anh của ma tộc.

Dã Lăng chính là một trong những tinh anh như vậy, dù cho hắn phụ trách hậu cần, dù cho hắn đã lâu không tham gia chiến đấu nhưng thứ đã trở thành bản năng như thế tuyệt đối không mai một.

Cách thức chiến đấu của đối phương chính là của ma tộc, điều ấy khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn liền lấy lại được bình tĩnh. Nhiều năm ma luyện trong quân đội khiến hắn khi phải đối diện với bất cứ tình huống gì đều rất bình tĩnh.

Vị trí của hắn khác Tả Mạc, hắn đang đứng ở chính giữa trận.

Vị trí này khá hiếm thấy.

Ma tộc tôn trọng trực diện, bạo lực, chiến tướng của bọn họ thường đứng ở nơi cao nhất, giống như đầu nhọn của mũi tên vậy! Như vậy mới thể tập trung được toàn bộ sức mạnh của chiến bộ, đánh ra một kích cực mạnh!

Vị trí này tốt hơn rất nhiều so với Tả Mạc.

Trong lòng Dã Lăng không khỏi cảm thấy quái dị. Là một ma tộc chính tông, vị trí đứng của hắn không giống ma tộc mà giống yêu tộc và tu giả, đối phương rõ ràng là một vị tu giả nhưng lại đứng ở vị trí điển hình nhất của ma tộc.

Rốt cuộc ai mới là ma tộc đây?!

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn rồi rát nhanh biến mất.

Nhưng rất nhanh hắn không để ý tới nữa, từng chút lực lượng phối hợp chặt chẽ với hắn. Tất cả xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, cảm giác được sức mạnh chưa bao giờ có được, giống như một hạt giống đang sinh trưởng rất nhanh trong lòng hắn!

Cảm giác thật quen thuộc!

Khó có thể diễn tả sự cảm khái trong lòng hắn lúc này, nhiều năm không thấy máu, chiến ý mãnh liệt thời thiếu niên như bị thức tỉnh, mắt hắn mờ dần đi.

Cả người hắn hóa thành một đoàn mây mù, dần tan trong không khí.

Đồng thời lúc đó, mắt mỗi binh sĩ của ma tộc đều biến thành màu đỏ, tràn ngập dã tính!

Trong im lặng, sát ý sục sôi!

---------------------------

“Vụ thủ vị!” Nụ cười đầy trogn sáng trên mặt vệ đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi.

“Nó là cái gì?”

Tả Mạc không dám làm bừa, trong chớp mắt, đội ngũ của đối phương đột nhiên mở rộng, sát ý ngập trời khiến hắn cảm thấy áp lực rất lớn.

“Một loại ma công rất hay.” Đột nhiên Bồ yêu chen ngang, giọng nói đầy vẻ hả hê: “Năm đó ta cùng tiểu Vệ tử đã gặp qua, ha ha, thời gian thật khiến người ta hoài niệm!”

Bồ yêu dài giọng, chép chép miệng giống như đang thực sự hồi tưởng lại những năm tháng đó.

Tiểu Vệ tử…

Vẻ mặt của Vệ càng trở nên khó coi.

Nghe thấy những lời của Bồ yêu, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy được điều gì đó không tốt đang xảy ra: “ Rất lợi hại à?”

“Lợi hại?” Khóe miệng Bồ yêu nhếch lên, lắc đầu liên tục: “Không không không! Nó không lợi hại, chỉ có chút ý tứ thôi, ha ha…”

Dường như đang nghĩ đến thứ gì đó, Bồ yêu cười lớn, tiếng cười điên cuồng giống như đao phong quanh quẩn trong thức hải của Tả Mạc.

Sắc mặt Vệ ngày càng bất ổn.

Tả Mạc cảm thấy bất ổn trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, lẽ nào lại gặp phải một cục xương khó gặm?

----------------------------

“Dã Lăng đại nhân không biết thế nào rồi?” Sĩ quan phụ tả đầy lo lắng: “Đối phương đem tiền cược đặt vào Dã Lăng, đội ngũ phái đi khẳng định không kém…”

Sĩ quan phụ tá lải nhải suốt khiến Thời Đông hết cả nhẫn nại, hắn không nhịn được mà cắt ngang: “Chuyện của Dã Lăng không cần ngươi quan tâm!”

“Thế nhưng…”

Nhìn thấy vị phó thủ kia vẫn đầy lo lắng, Thời Đông suy nghĩ một chút rồi quyết định nói: “Không nên coi thường Dã Lăng, hắn tu luyện chính là ‘vụ thủ vị’.”

“A!” Sĩ quan phụ tá cả kinh, há hốc mồm đủ to để có thể nhét vừa một quả trứng gà. Mất một lúc, hắn mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Vụ thủ vị? Trời ơi! Dã Lăng đại nhân lại tu luyện vụ thủ vị!”

Một vị quan chấp chưởng hậu cần lại tu luyện vụ thủ vị, chuyện này, chuyện này thật quá điên rồ!

Thời Đông trầm mặc trong giây lát rồi nói một câu không đầu không cuối: “Đáng tiếc, nếu như là vụ ma thể thì…”

Sĩ quan phụ tá nghe thấy thì sửng sốt, hắn nghe rất rõ.

Bỗng nhiên, Thời Đông ngẩng đầu, con ngươi màu lam hơi nheo lại, tay đặt lên đường nhận ở hông.

Trên trời, một đội ma quân không chút dấu hiệu liền dừng lại, toàn bộ quá trình đều vô cùng nhịp nhàng, không có chút hồn loạn nào.

Phía trước bọn họ một đội quân đang yên lặng đứng trong không khí.

Thời Đông nắm chặt chuôi đường nhận, vẻ mặt lạnh như băng, lưng ưỡn thẳng tắp, chậm rãi đi về phía trước.

Mỗi một bước đều làm khí thế của hắn tăng mạnh. Khi hắn đi tới trước trận, giống như một thanh đao vừa rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, không chút giấu diếm bộc lộ ra.

Đường nhận đã ra khỏi vỏ!

Chỉ về phía trước!

-----------------------------

Công Tôn Sai nhìn thấy hành động này của Thời Đông, mép hơi nhếch lên, mắt trong như hồ nước phẳng lặng không báo trước đột nhiên sôi lên.

Vẻ thẹn thùng ngượng ngùng được thay bằng sự điên cuồng đầy hàm ý, cùng với đó là sự hân thưởng không chút che dấu.

Sau khi đối phương nhận ra được ý đồ của hắn, đơn độc lao vào trong Quy đảo. Riêng hành động này đã đủ khiến mẹ trẻ kính trọng.

Khi phát hiện ra được ưu thế của Chu Tước doanh là tốc độ, tốc độ của đối phương bạo tăng, không giữ lại chút gì. Hành động mạo hiểm này khiến ưu thế tác chiến tại trận của Chu Tước doanh giảm mạnh, không thể quyết chiến nữa.

Thực là một đối thủ không tồi!

Gió thổi tóc rối, cảm giac gặp được kỳ phùng địch thủ thật sảng khoái và phấn khích, cổ Công Tôn Sai ửng đỏ.

Thần thức giống như mạng nhện tản ra.

“Bắt đầu đi!”

----------------------------

Vụ thủ vị!

Tả Mạc không kịp hỏi kỹ thì Dã Lăng đã phát động công kích.

Hô!

Một đoàn hôi vụ nổ tung giữa ma quân, gặp gió là tăng mạnh, trong nháy ắt liền che phủ bầu trời. Mấy ngàn ma quân nhanh chóng bị hôi vụ thôn phệ, biến mất không còn chút bóng dáng.

Hôi vụ bốc lên không ngừng, giống như một con quái vật vô cùng to lớn đang chuyển động.

Tả Mạc như gặp đại địch, phản ứng vừa rồi của Bồ yêu và Vệ chứng tỏ đối phương rất lợi hại.

Nhưng khi bắt đầu chiến đấu Tả Mạc sẽ vất hết tạp niệm ra đằng sau.

Quan sát hôi vụ kĩ lưỡng như quan sát con mồi, hai mắt Tả Mạc lộ ra hung quang. Khi đã tập trung chiến đấu, trong lòng Tả Mạc không có chút sợ hãi cùng do dự nào.

Không biết có phải do Bồ yêu và Vệ kích thích hay không, tinh thần của Tả Mạc tập trung cao độ. Sức mạnh của đại nhật ma thể bên trong người hắn như muốn trào ra, đồng thời, linh lực và thần thức tự phát lưu chuyển.

Sau khi tu luyện thần lực, sự liên hệ giữa ba lực ngày càng trở nên chặt chẽ, mẫn cảm vô cùng.

Nhưng sự chú ý của Tả Mạc không đặt ở trên người mà đặt ở đằng sau lưng!

Như hư ảo, phía sau người có vô số ánh nến.

Mỗi một vị khổ vệ giống như một ánh nên, nhịp tim của họ trùng nhau, thình thịch thình thịch! Hai ánh nến sáng nhất chính là Thúc Long và A Văn, Tả Mạc như hiểu ra.

Hai ngàn ánh nến với tần suất giống nhau nhảy lên.

Từng luồng sức mạnh tập trung vào giữa.

Sức mạnh và sát ý không ngừng tập trung, Tả Mạc cảm thấy bản thân như một khí cầu đang được thổi căng, sát ý lạnh lẽo và sức mạnh mang tính hủy diệt không ngừng va chạm trong người hắn.

“Giết!”

Tả Mạc gào lên, trong tiếng gào mang theo cả sự thống khổ, một chưởng đánh về phía đoàn hắc vụ!

“Giết!”

Khổ vệ đồng thanh hét lớn, cùng lúc xuất chưởng!

Khói đen do sát ý ngưng tụ thành trong nháy mắt tụ họp, tập trung vào bàn tay phải của Tả Mạc.

Nhật Văn trên tay Tả Mạc đột nhiên sáng lên.

Không giống như kim quang chói mắt ngày thường, đó là màu đỏ đậm thâm trầm đáng sợ!

Nhật Văn Chưởng!

Vút!

Tiếng rít thê lương vang lên khắp bốn phương tám hướng!

Nhật Văn đỏ sậm vừa rời khỏi tay Tả Mạc liền điên cuồng khuấy động không khí trong khuôn viên mười dặm, linh lực, bầu trời như bị nhiễm một tầng đỏ sậm, nhiệt độ không khí tăng cao.

“Nhật Văn Chưởng! Đại nhật ma thể!”

Dã Lăng sợ hãi chút nữa thì thất thanh hô lớn, Tả Mạc có thể không biết gì về ma công ma thể nhưng là ma tộc chân chính, Dã Lăng đối với các loại ma công ma thể trứ danh nghe nhiều thành quen.

Khi hắn nhìn thấy Nhật Văn đỏ sẫm thiếu chút nữa thì điên lên.

Ô sát ma sát trận, vị trí đứng của ma tộc, không bị ảnh hưởng của ma thảo hải, tất cả đều khiến hắn kinh ngạc.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Nhật Văn thì hắn hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

Ngô vương tại thượng! (câu cảm thán, tương tự: oh my God!)

Nhật Văn Chưởng… Đây là… Đây thật sự là Nhật Văn Chưởng…

Đại nhật ma thể, đứng thứ hai trong Giáo giai ma thể!

Nhật Văn Chưởng, một trong sáu loại biến hóa của đại nhật ma thể!

Đại nhật ma thể không phải chỉ có những ma tộc có huyết mạch cao quý nhất mới có thể tu luyện sao?

Khi nào ngay cả tu giả cũng có thể tu luyện đại nhật ma thể vậy? Từ lúc nào tu giả bắt đầu tu luyện ma thể thế?

Rốt cuộc ai mới là ma tộc đây…

Đợi chút!

Ma tộc… Lẽ nào đối phương cũng là ma tộc!

Dã Lăng đột nhiên nghĩ ra một thứ vô cùng điên cuồng, hắn như bị sét đánh trúng!

Ma tộc!

Không sai, chính là ma tộc!

Chỉ có ma tộc mới có thể tu luyện ma thể, Dã Lăng luôn quan tâm tới tin tức của tiền tuyến, chưa bao giờ nghe qua việc tu giả bắt đầu ma thể. Duy nhất có thể tiếp cận ma thể chỉ có thiện tu của tu giả nhưng căn bản vẫn có sự khác biệt.

Hắn dám khẳng định ngàn vạn lần, đây chính là đại nhật ma thể, hơn nữa đại nhật ma thể còn tu luyện tới mức cực cao! Tu luyện đại nhật ma thể vô cùng khó, từ việc nó đứng thứ hai trong Giáo giai ma thể có thể thấy được sự kinh khủng đó, mà sáu loại biến hóa của nó càng không phải dễ luyện!

Đây không phải là thiền công!

Nhật Văn đỏ sậm khuấy động không khí trong vòng mười dặm!

Khói đen xung quanh nó tạo nên tầng tầng dao động giống như những lưỡi dao nhỏ, đó chính là sát ý thuần khiết nhất của ma tộc.

Không sai… Hắn không nhìn lầm!

Dã Lăng bị ý nghĩ của chính mình dọa khiếp.

Ma tộc!

Ma tộc lưu lạc tại tu chân giới!

Lưu lạc tại tu chân giới, có được huyết mạch vô cùng cao quý, khổ tâm xây dựng nên một đội ma quân!

Ôi, ngô vương tại thượng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.