Nói thật ra, bộ dáng của yêu tóc cam lúc này quái dị tới cực điểm. Nhất là hắn hoàn toàn không biết trên môi mình bị in dấu một đóa hoa xanh óng ánh lấp lánh, vẫn nói chuyện liên miên, đóa hoa xanh mở ra đóng lại, quỷ dị vô cùng.
“Khụ, ngươi không thấy khó chịu sao?” Tả Mạc không nhịn được hỏi.
Toàn thân yêu tóc cam in đầy hoa xanh, lập lòe phát sáng, song hắn như không cảm thấy gì. Tả Mạc không ngây thơ đến mức cho rằng đóa hoa xanh đó chẳng qua chỉ dễ nhìn thôi, ngược lại, đóa hoa xanh kia đáng được gán nhãn “ác độc thủ đoạn”. Mười đòn Tiểu Thiên Diệp Thủ không ngờ lại không chặn được đóa hoa xanh kia. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy kể từ khi học được Tiểu Thiên Diệp Thủ.
Nếu luận về âm độc quỷ dị, trong số những yêu thuật Tả Mạc từng gặp phải Thanh Hoa tuyệt đối nằm trong ba hạng đầu. Đùa cái gì chứ, khi đóa hoa xanh xuất hiện, lông tóc toàn thân Tả Mạc đều dựng đứng, cảm giác nguy hiểm từ sâu trong đáy lòng dâng lên, đến giờ vẫn còn lưu lại đôi chút, chưa tan đi hết.
“Không sao.” Yêu tóc cam vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Đường đường thân thể bất tử như ta đây, sao lại sợ mấy đóa hoa tàn liễu bại đó được? Đừng có ao ước nhé!”
Yêu trong màn khói đen ngây ra, vẻ mặt nhanh chóng trở nên vô cùng quái dị.
Tả Mạc không khỏi mỉm cười, tên này cũng thật thú vị.
“Chỉ có điều đám hoa tàn liễu bại này vẫn còn chỗ trống, ta đoán không ra.” Yêu tóc cam vừa rồi còn vô cùng đắc ý giờ lại đột nhiên suy sụp, đầy đau khổ nói: “Thật đáng tiếc, ta còn muốn học chiêu này đấy, nhiều thêm chút phong cách.”
“Có lẽ đây là yêu thuật độc môn của gia tộc Thanh Hoa, chắc chắn không dễ phục chế như vậy.” Tả Mạc an ủi nói: “Hơn nữa chiêu này quá mức âm nhu, không thích hợp cho đàn ông con trai dùng.”
“Cũng đúng.” Tâm tình yêu tóc cam nhanh chóng tốt lên, cười ha hả nói: “Vẫn là huynh đệ hiểu ta. Chúng ta không cần đám hoa tàn liễu bại đó. Nam tử hiểu nghĩa khí phải có yêu thuật có khí thế! Ừm, hỏa cương lôi vừa hợp!”
Thấy vẻ mặt yêu tóc cam như không có chuyện gì xảy ra, trong miệng yêu khói đen bỗng chát đắng. Thanh Hoa gia, vừa rồi không ngờ lại là Thanh Hoa gia! Thanh Hoa gia nào phải dễ chọc? Trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao mình lại không ngăn cản Đại Chanh chứ? Nếu không ra tay với ảo trận của người khác cũng sẽ không gặp phải Tiếu Ma Qua, không gặp phải Tiếu Ma Qua cũng sẽ không trở mặt với Thanh Hoa gia…
Mặt hắn vốn đã đen sẵn, lúc này thật chẳng khác nào đáy nồi. Bất quá hắn cũng biết, cừu cũng đã kết, vừa rồi Đại Chanh có thể nói là đã đắc tội triệt để với Thanh Hoa gia rồi.
Yêu tóc cam quả thực rất vô tâm, hồn nhiên không chút lo lắng, hắn vô cùng hứng thú chạy tới bên cạnh Tả Mạc: “Huynh đệ, từ nay về sau có chỗ nào chơi hay, nhớ gọi ta đến đấy.”
Khóe mắt Tả Mạc thoáng thấy xa xa có yêu đang chỉ về phía này, trong lòng lập tức hiểu, có yêu nhận ra mình. Hắn cười với yêu tóc cam: “Ừ, sau này có gì chơi hay ta chắc chắn sẽ tìm ngươi. Giờ ta có chút việc, phải đi trước một chút.”
Yêu tóc cam có phần tiếc nuối, trao đổi dấu ấn thần thức với Tả MẠc rồi mới lưu luyến rời khỏi, hắn hiển nhiên còn chơi chưa đã. Yêu khói đen chú ý thấy tình huống ở phía xa, có phần ngạc nhiên nhìn Tả Mạc một cái.
Yêu tóc cam giờ cũng đã mệt, vẫy vẫy tay với Tả Mạc rồi cùng yêu khói đen rời khỏi.
Tả Mạc cũng có phần thích kẻ hơi ngớ ngẩn đó, cũng vì vậy hắn càng không muốn đối phương bị cuốn vào trong chuyện này. Hắn nhìn thoáng qua, phía xa xa xung quanh không ít yêu đang chỉ vào hắn, hắn biết, hình dáng của mình có lẽ không giấu được rồi. Nam Nguyệt và Thương Trạch còn đang tìm hiểu yêu thuật vừa tới tay, không thích hợp bị quấy rầy.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng Tả Mạc hiểu rõ. Hắn trấn tĩnh thong dong, tâm tình không chút thay đổi. Sau khi rời khỏi núi Vô Không, dọc đường trải qua nhiều gian khổ, chiến đấu không biết bao nhiêu trận, giờ đây chiến đấu đã không khiến hắn cảm thấy hoang mang nữa.
Hắn yên lặng đứng đò, chờ đối phương xuất hiện.
Không bao lâu sau, đã có vài bóng người tới gần với tốc độ kinh người.
"Tiếu Ma Qua!"
"Hắn ở đó!"
Trong những âm thanh này đầy vẻ phấn chấn và kích động, giải thưởng mà các đại yêu treo thưởng đối với Tiếu Ma Qua đang không ngừng tăng lên. Chỉ cần dùng yêu thuật ghi lại quá trình đánh bại Tiếu Ma Qua sẽ có thể thu được một phần tiền thưởng cực lớn. Tiền tài không chỉ làm rung động lòng người, lòng của yêu cũng không khác gì. Huống chi, đánh bại Tiếu ma Qua không chỉ thu được tiền thưởng, bất cứ ai đánh bại Tiếu Ma Qua đều có thể lập tức vang danh thiên hạ. Dù sao đây cũng là Thập Chỉ Ngục, sẽ không chết người, cùng lắm cũng chỉ là thần thức bị thương tổn thôi. So sánh với đống tiền lời đó, chút nguy hiểm đấy nào có đáng gì, trời đất này dễ gì tìm được chuyện tốt được cả danh lẫn lợi như vậy?
Tả Mạc như một khối nam châm lớn không ngừng hút yêu ở các nơi tới.
Mắt thấy vài bóng người đã sắp bay tới gần, con ngươi lạnh nhạt trong sáng của Tả Mạc đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo vô song.
Không chút dấu hiệu, vài người kêu lên thê lương thảm thiết.
Vài bóng người như đột nhiên bị thứ gì đó chém thành hai nửa, thân hình bị chặt đứt còn bay về phía trước vài trượng rồi mới biến mất giữa không trung
“Cẩn thận! Có đao băng!”
“Là ảo trận.”
Tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp, không ai ngờ Tiếu Ma Qua lại không chút động tĩnh bày ra ảo trận đao băng ở cách hắn xa như vậy! Huýt, rất nhiều người không khỏi hít một hơi lạnh. Đao băng, ảo trận đều không phải yêu thuật cao cấp, đao băng là tiểu yêu thuật, ảo trận cũng là do hai loại thủy yêu thuật cấp thấp tổ hợp thành.
Khiết đám yêu hít một hơi lạnh là vị trí mấy người bị trúng đao kia còn cách Tiếu Ma Qua ít nhất một trăm năm mươi trượng.
Không chút động tĩnh bày ra một cái bẫy ở cách xa một trăm năm mươi trượng, tâm tư, thực lực, thiếu một thứ cũng không được. Rất kiều kẻ lúc trước còn đang mơ mộng giờ như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, một luồng khí lạnh bốc lên từ sâu trong đáy lòng họ.
Tiền thưởng không phải dễ cầm như vậy.
Bốp bốp.
Lại vài luồng sáng lóe lên, vài kẻ đã bị giội khỏi Bàn Cờ Hoang Thú. Rất nhiều yêu thậm chí không rõ vài tên này gặp phải ám toán ra sao, bầu không khí đột nhiên khẩn trương hẳn lên. Một ít yêu thậm chí đã nảy sinh ý thối lui, bước chân họ chậm lại, chần chờ bất định nhìn Tiếu Ma Qua.
Biểu hiện của đối phương vô cùng trấn định, lẽ nào hắn có chỗ dựa hay sao? Nếu không có chỗ dựa sao hắn lại không hề hoang mang như vậy.
Đội ngũ nhanh chóng kéo giãn cự ly, người tâm tư linh hoạt sẽ có cảm giác nguy hiểm. Để người khác tới dò xét ngọn nguồn cũng được, có thể kiên trì tới cuối cùng mới có thể chiếm được tiện nghi.
Tả Mạc lẳng lặng đứng đó, như không thấy kẻ địch đang đến từ khắp bốn phương tám hướng.
Hắn cũng không phải đang giả vờ trấn định, trong lòng hắn bình thản như nước, thần thức của hắn hoạt bát trước giờ chư từng thấy, nhất cử nhất động xung quanh dường như đều được thu vào đáy lòng hắn. Cảm giác như cá gặp nước khiến mỗi dây thần kinh trên người hắn đều cảm thấy sung sướng, hắn có thể cảm giác rõ ràng được cảnh vật xung quanh đầy những lực lượng tương tác vô hình.
Đột nhiên, trong lòng hắn hiểu ra.
Đây là Bàn Cờ Hoang Thú, đây là địa bàn của hắn!
Ầm!
Đầu óc hắn như ầm ầm nổ tung, thiện ý mơ hồ xung quanh như dầu sôi tưới lủa, hừng hực bùng nổ.
Bàn Cờ Hoang Thú!
Hắn như nhìn thấy hoang thú toàn thân bao phủ trong sương khói đang theo dõi hắn, cặp mắt nó hung tợn đỏ tươi như đèn lồng, song không có vẻ hung tàn thô bạo, nó chỉ nhìn hắn thật sâu.
Trong thức hải, tiếng thở dài của Bồ yêu vang lên.
Tả Mạc nghe thấy tiếng thở dài thấm đượm tang thương đó, song giờ không phải lúc để nghiên cứu tỷ mỷ ẩn ý phía sau tiếng thở dài đó là gì, ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi hoang thú. Hắn ngửa đầu lên nghiêm mặt, hoang thú như núi ngồi xổm trước mặt hắn. Vóc dáng Tả Mạc cũng không thấp, song cũng chỉ với tới ngón chân mơ hồ của hoang thú mà thôi. Hoang thú từ trên cao nhìn xuống Tả Mạc, đôi mắt đỏ sậm âm trầm như biển, khiến người ta không đoán nổi.
Nó nhìn chằm chằm vào Tả Mạc trong chốc lát rồi thân hình từ từ biến mất, mãi tới khi không thấy đâu.
Tả Mạc giật nảy mình, những tiếng than sợ hãi, những tiếng kêu vang xung quanh truyền vào tai hắn như thủy triều, hắn như đã trải qua mấy đời. Lẽ nào vừa rồi là ảo giác? Tả Mạc dùng sức lắc lắc đầu, trước mặt nào có hoang thú gì?
Không kịp ngẫm nghĩ, kẻ địch gần nhất đã xông tới trong phạm vi trăm trượng.
Ảo trận đao băng không phải là cao cấp, đối phương chỉ cần hơi phòng bị sẽ không còn chút hiệu quả. Toàn bộ ảo trận băng đao đều đã bị quét dọn sạch sẽ, đám yêu thế tới như chẻ tre, tinh thần ai nấy đều cực kỳ phấn chấn!
Cho dù Tiếu Ma Qua có bản lĩnh ngất trời cũng không đối phó nổi nhiều người! Đám yêu xông tới đây số lượng đật tới hơn bốn mươi, hơn nữa còn có rất nhiều yêu vốn có ý định đứng ngoài nhìn lúc này cũng không nhịn nổi lao tới. Nói không chừng có thể đục nước béo cò thì sao? Nếu may mắn có thể kiếm lớn đấy!
Trong tay rất nhiều yêu đã lóe lên ánh sáng của yêu thuật, đám yêu cùng hăn phấn hẳn lên, một giây sau đã có hơn trăm đạo yêu thuật bắn về phía Tiếu Ma Qua như mưa dội xuống!
Tiếu Ma Qua dù lợi hại tới đâu cũng không thể thoát đuợc.
Thắng lợi đã ngay trước mắt, đám yêu đều kích động. Còn người đứng xem lại càng không ngừng phóng ra yêu thuật ghi chép lại, e sợ yêu thuật không đủ nhạy. TIếu Ma Qua bị vây đánh, đay chính là tin tức có thể làm chấn động yêu giới. Còn một số ít kẻ lão luyện thành thục càng nhắc nhở học sinh mình, đây chính là kết quả khi đắc tội với đại nhân vật không thể đắc tội. Ngươi có thể phá ngục thì sao? Người khác muốn dày vò ngươi thế nào mà chẳng được!
Tiếu Ma Qua trong trận vẫn không hề nhúc nhích, hắn tựa như không nhìn thấy ánh sáng của yêu thuật lóe lên trong tay đám yêu, hắn nhẹ nhàng vung tay phải lên.
Một bàn tay phải bình thường tới mức không thể bình thường hơn!
Một luồng sáng không chút chói mắt lóe lên trên đầu ngón tay phải được vung lên của hắn.
Hắn từ từ kêu lên: “Bàn Cờ Hoang Thú – Cục!”
Thanh âm không lớn, réo rắt như gió, thổi khắp mọi ngóc ngách của Bàn Cờ Hoang Thú. Tất cả yêu trong Bàn Cờ Hoang Thú đều bị kinh động, bọn họ lộ vẻ sợ hãi ngẩng đầu lên.
Giữa lúc im ắng này, năm mươi trượng xung quanh Tả Mạc, mặt đất đầy những ô cờ đen trắng bỗng như sống dậy, từ từ chuyển động.
Thời gian như ngừng lại trong một giây này, yêu xông vào phạm vi một trăm năm mươi trượng thân hình đột nhiên cứng lại tại chỗ.
Chỉ thấy bên người Tả Mạc, rất nhiều bức điêu khắc hình thù kỳ quái đứng đó. Bọn họ có kẻ vẫn giữ tư thế đang chạy, ánh sáng vẫn lóe lên trên tay, có thân hình hơi nghiêng về phía trước, phảng phất như lúc nào cũng có thể đổ nhào xuống.
Mọi âm thanh đều biến mất, phạm vi một trăm năm mươi trượng xung quanh Tả Mạc yên tĩnh như chết. Đám yêu đứng xem phía xa xa ngơ ngác nhìn cảnh tượng đầy quỷ dị và bất ngờ trước mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đều không hiểu, song ngay giữa ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Tả Mạc từ từ khoanh chân ngồi uống.
Trong đám người đứng xem bỗng có một kẻ toàn thân chấn động.
Khuôn mặt hắn đầy vẻ nghi hoặc, xoát một cái đã trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.