“Trấn Nam Thắng từ lúc nào lại trở nên phồn hoa như vậy?” Lôi Bằng tùy tiện nhìn quanh, đầy vẻ hiếu kỳ.
Không riêng gì gã, những người khác cũng hiếu kỳ quan sát. Minh Tiêu phái khai trương tại trấn Nam Thắng, tin tức này đã sớm truyền khắp cả Tiểu Sơn giới. Ý đồ của Minh Tiêu phái ai cũng hiểu nhưng tình thế này người ta mạnh, cũng chẳng có lực mà giãy ra.
Một lượng lớn tu giả tiến vào trấn Nam Thắng, khiến cho trấn Nam Thắng trở thành nơi phồn hoa nhất cả Tiểu Sơn giới. Điều này đã trợ giúp rất lớn cho đám Lôi Bằng, cho dù nhìn từ góc độ nào, đám người qua đường đều không có vẻ gì quá thu hút.
Dẫn đầu là Tạ Sơn, Tạ Sơn từng có kinh nghiệm làm lãnh đạo, hơn nữa còn có kinh nghiệm giao tiếp cùng người khác, nên được Công Tôn Sai chỉ định làm đội trưởng cho lần hành động này.
Thấy được nhiều điểm thần kỳ của ông chủ, lại trải qua vài lần huyết chiến, tâm tính của Tạ Sơn giờ đã thay đổi không ít, phần lớn những tâm tư vụn vặt trước kia giờ đều phai nhạt. Gã hiểu rõ cho dù để mình lên làm ông chủ cũng tuyệt đối không cách nào làm được tới mức này. Đám người Lôi Bằng vì sao lại nguyện ý theo Tả Mạc, không phải vì bọn họ bị khí chất bá vương linh tinh gì đó của Tả Mạc thuyết phục, chỉ là bọn họ phát hiện cuộc sống hiện giờ tốt hơn trước đây nhiều lắm.
Đối với phần lớn người mà nói, điều này cũng đủ rồi.
Một nhóm lăm người, tu vi cao nhất là Tạ Sơn, ngưng mạch tam trọng thiên, tu vi thấp nhất là Niên Lục, ngưng mạch nhị trọng thiên. Nhìn qua, đội ngũ này không có điểm nào lợi hại.
Song Tạ Sơn hoàn toàn tin tưởng đối với nhiệm vụ lần này.
Mười lăm người này đều là kẻ lão luyện trong doanh trại, phối hợp vô cùng ăn ý. Nhưng khiến gã chắc chắn nhất là mười lăm người kể cả hắn đều là tu giả lĩnh ngộ được “ý”!
Bao nhiêu tu giả từng qua tay Tạ Sơn, nhưng chưa từng gặp được một đội ngũ mạnh mẽ như vậy, không, ngay cả nghe qua cũng thưa. Cho dù là đệ tử của Minh Tiêu phái cũng không thể nào có nhiều tu giả lãnh ngộ được “ý” như vậy!
Mười lăm tu giả lĩnh ngộ được “ý” đây tuyệt đối là một lực lượng đáng sợ.!
Có thể lãnh đạo một đội ngũ như vậy, mỗi khi nghĩ tới gã lại thấy hưng phấn khó tả.
Trước khi kiếm trận xuất hiện, cả doanh trại chỉ có năm tu giả lĩnh ngộ được kiếm ý. Cho tới giờ, tu giả đi vào kiếm trận tổng cộng có hơn ba mươi người, lĩnh ngộ được “ý” thì có đến chín! Trong đó tám người lĩnh ngộ là kiếm ý, Lôi Bằng tu đao quyết, lĩnh ngộ được là đao ý. Tình huống đặc biệt nhất là Tông Như. Tông Như từ sau lần trước bị thương khôi phục lại đã tự nhiên ngộ ra quyền ý. Đây cũng là người duy nhất trong mười người không trải qua kiếm trận mà lĩnh ngộ ra “ý”.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà những người này nguyện ý theo Tả Mạc. Đối với tu giả mà nói, không thứ gì có thể kích động bọn họ hơn thực lực tăng tiến. Gia nhập vào môn phái lớn để làm gì? Chẳng phải để tăng cao thực lực, sớm ngày đột phá cảnh giới sao? Những người này vì nguyên nhân tính cách, đa số đều có kinh nghiệm buồn bã chia tay với muôn phái. Chuyện lục đục trong môn phái lớn bọn họ hiểu rất rõ.
Trong doanh trại, chỉ cần người liều mạng tu luyện, thời điểm chiến đấu dũng mãnh không sợ chết, ngươi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Có pháp quyết, có pháp bảo, có kiếm trận, có phù trận, thực lực mỗi người đều đột ngột tăng mạnh.
Mười lăm tu giả lĩnh ngộ được “ý” này là lực lượng tinh nhuệ nhất trong doanh trại, Tạ Sơn tin tưởng, chỉ cần không gặp phải tu giả kim đan, bọn họ tuyệt đối không cần lo chuyện an toàn.
Tạ Sơn hoàn toàn không lo lắng vấn đề an toàn, gã chỉ mong là nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành tốt một chút.
Bất quá trước khi tới đây gã đã định đi gặp một người quen cũ.
Người quen cũ của gã tên là Bao Dịch, là một thương nhân chợ đen, cái gì cũng bán. Trước đây y luôn kiếm được một chút linh cốc, trong ngành nghề này cũng có chút danh tiếng.
“Ông chủ Bao.” Tạ Sơn cười lớn bắt chuyện, để không khiến người khác chú ý, gã tới một mình.
Bao Dịch vừa cao vừa gầy, như một cây trúc, nhìn thấy Tạ Sơn, mắt lập tức sáng ngời, vội vàng nhiệt tình nói: “Ông chủ Tạ, cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Vào vào vào, ngồi đi! Ngồi đi!”
Y và Tạ Sơn đã từng giao dịch vài lần, hai bên đều quen biết tương đối, y biết thủ hạ của Tạ Sơn có hơn một trăm người. Loại khách này đều là đối tượng quan tâm trọng điểm của bọn họ. Chẳng qua đã khá lâu Tạ Sơn không tới, trong lòng y có phần tiếc nuối, cho rằng tám chín phần mười là đã bị giết chết. Không ngờ hắn vẫn còn sống, đối với Bao Dịch mà nói, đây quả thực là chuyện tốt.
“Sao lại vắng vẻ như vậy?” Tạ Sơn vừa đi tới, vừa nhìn xung quanh, hơi kinh ngạc hỏi.
Khuôn mặt Bao Dịch đầy vẻ khổ sở: “Ai, không có cách nào. Giờ Minh Tiêu phái trực tiếp bán hàng, mấy kẻ bán hàng nhỏ như chúng ta kiếm sống càng lúc càng khó.”
“Hả, Minh Tiêu phái không phải chỉ bán sỉ sao?”
Bao Dịch giải thích: “Minh Tiêu phái quả thực chỉ bán sỉ. Song việc bán lẻ này không phải cứ muốn là làm được. Không có ngọc điệp, căn bản không mua được linh cốc.”
“Với thủ đoạn của ông chủ Bao, kiếm mấy tấm ngọc điệp không phải chỉ là chuyện uống chén trà sao?” Điểm này Tạ Sơn thực vô cùng kinh ngạc. Bao Dịch có nhiều mối, giao tiếp quan hệ phức tạp vô cùng, hạng người tam giáo cửu lưu đều có thể thông đồng được. Kiếm mấy tấm ngọc điệp hẳn không làm khó được y mới đúng.
Bao Dịch cười khổ: “Ài số ta nó khổ, ngay cả uống nước lạnh cũng dính răng. Đại trưởng lão ngoại đường của Minh Tiêu phái, Hạ Tường, trước đây có chút khúc mắc với ta.”
Tạ Sơn lúc này mới bừng tỉnh ra, làm bộ nhíu mày: “Hóa ra là thế, vậy cũng khó rồi.”
“Cũng không hẳn.” Bao Dịch vẻ mặt cầu xin, than thở: “Vốn tới Nam Thắng nhìn xem có cơ hội gì tốt không. Tạ lão đại coi như vừa vặn, hai ngày nữa ta phải đi rồi.”
Y lập tức miễn cưỡng xốc lại tinh thần: “Tạ lão đại lần này tới đây muốn mua cái gì? Chỗ này của ta còn chút hàng, số lượng không nhiều, phẩm chất thật ra không tồi. Nếu Tạ lão đại cảm thấy hứng thú cứ ra giá rồi đóng gói cầm đi.”
Tạ Sơn ngoài miệng cười ha hả, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ. Ông chủ nếu đã muốn xây thành, hẳn đã nghĩ đánh một trận lớn. Gã không phải người không kiến thức, biết một cái thành không dễ gì xây lên được. Tên Bao Dịch này tuy lòng có hơi đen chút nhưng là một cao thủ buôn bán, lại có thù hận với Minh Tiêu phái, sao không mượn sức chứ?”
Tạ Sơn lần đầu tiên được giao trọng trách, đương nhiên muốn thể hiện một phen. Nếu có thể lập công lớn, lúc trở về xin ông chủ một ngọn hỏa Kim Ô, ông chủ hẳn sẽ không từ chối.
Nhiệm vụ lần này tuy là tìm kiếm tu giả hiểu việc xây thành, nhưng nếu có thể tìm thêm nhàn tài, công lao của mình chẳng phải sẽ lớn hơn ư?
Hắn đã làm lão đại một thời gian, tất nhiên hiểu được cách suy nghĩ vấn đề của một ông chủ.
Thấy Tạ Sơn tựa hồ không hứng thú với hàng của mình. Trong lòng Bao Dịch càng cay đắng. Những ngày này, chuyện hắn khúc mắc với Hạ Tường không biết vì sao lại truyền ra ngoài, việc làm ăn của hắn lập tức tuột dốc không phanh, cửa nẻo vắng vẻ. Mánh lới trong đó hắn làm sao không biết?
“Nơi này không lưu người, người tất có nơi khác! Năng lực của lão Bao ngươi không cần nói, chúng ta làm ăn với nhau không chỉ một lần, cũng coi là hiểu rõ, thế nào, có hứng thú tới chỗ huynh đệ ta không?” Tạ Sơn cười cười nhìn Bao Dịch.
Bao Dịch giật mình nhìn Tạ Sơn. Tạ Sơn nói rõ ràng như vậy, hắn đương nhiên hiểu có ý gì. Song chính vì vậy hắn mới cảm thấy ngạc nhiên. Tạ Sơn tuy có hơn trăm huynh đệ dưới tay, nhưng với dúm người đó, ở Tiểu Sơn giới cũng chỉ được coi là thế lực nhỏ. Giờ khẩu khí của hắn lớn vậy, lẽ nào Tạ Sơn giờ phát đạt rồi?
Y quen thuộc với Tạ Sơn, biết rõ hắn không phải loại người cuồng vọng không biết trời cao đất dày gì.
Trong lòng thầm suy nghĩ, Bao Dịch hỏi lại: “Lẽ nào Tạ lão đại không sợ vì vậy mà trở mặt với Minh Tiêu phái?”
Tạ Sơn cười ha hả: “Lão Bao ngươi không cần thử, Tạ mỗ nếu đã nói ra lời này tất nhiên có vài phần nắm chắc.”
Vẻ mặt Bao Dịch càng thêm thận trọng: “Tiểu đệ tới đó, không biết sẽ làm gì?”
“Đương nhiên làm việc ngươi vốn làm, buôn bán thôi.” Tạ Sơn suy nghĩ một chút nói: “Nhưng việc này ta cũng không dám bảo đảm, còn phải xem ông chủ nói sao đã.”
Ông chủ! Bao Dịch kinh ngạc. Sau lưng Tạ Sơn có người sao! Có thể thu phục được Tạ Sơn hẳn là thế lực không kém. Hắn quan sát Tạ Sơn, thấy hắn khi nói tới ông chủ tự nhiên lộ vẻ tín phục. Hơn nữa thế lực này dường như không quá e ngại Minh Tiêu phái, điểm này khiến hắn không thể hiểu được. Hắn không nghĩ ra có thế lực gì ở Tiểu Sơn giới không chút cố kỵ Minh Tiêu phái?
Tạ Sơn cũng là kẻ thành tinh, thấy thế sao còn không biết trong lòng Bao Dịch đang nghĩ gì, cười ha hả, dùng lời nói đánh thức Bao Dịch: “Ông chủ Bao còn lưỡng lự gì chứ? Tạ mỗ ta thực sự không nghĩ ra có chuyện gì còn tồi tệ hơn hiện giờ!”
Bao Dịch nghĩ, cũng đúng, có chuyện gì tệ hơn hiện giờ chứ? Đối phương nếu biết mình trở mặt cùng phái Minh Tiêu vẫn dám mời chào, hẳn có chỗ dựa. Trên người hắn còn chút tích cóp, song giờ người người biết hắn trở mặt cùng Minh Tiêu phái, chỉ sợ đã có kẻ nhắm vào.
Đừng xem Minh Tiêu phái cấm tranh đấu ở trấn Nam Thắng, nếu mình bị cướp. Minh Tiêu phái âm thầm ngáng chân là chuyện chắc tới tám chín phần mười.
Nghĩ thông rồi, hắn không hề do dự nữa: “Nếu Tạ lão đại đã xem trọng Bao Dịch ta, ta sao lại không biết suy xét. Từ nay về sau còn cần Tạ lão đại chiếu cố nhiều hơn!”
“Ha ha! Nói hay lắm!” Tâm tình Tạ Sơn lập tức tốt hơn không ít.
Bao Dịch bỗng cười nói: “Chúng ta tới lần này, chắc chắn không phải nhắm vào linh cốc hả.”
“Chúng ta” hai từ này lập tức kéo gần quan hệ hai người không ít, Tạ Sơn đối với việc Bao Dịch đồng ý nhanh như vậy cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn giơ ngón tay cái với Bao Dịch nói: “Lão Bao thật lợi hại. Ông chủ nghe nói rất nhiều tu giả tụ tập ở Bao Thắng trấn nên phái ta tới xem có thể mời chào một số nhân tài không.”
Gã dự định để lộ ra một ít tin tức với Bao Dịch. Lần này gã tới vốn muốn hỏi thăm chút tin tức từ Bao Dịch. Song vì sự an toàn, gã cũng không nói thẳng ra là muốn tìm tu giả biết về dựng thành.
Bao Dịch trầm ngâm nói: “Không biết ông chủ của chúng ta cần tìm nhân tài về khía cạnh nào? Tiểu đệ ở Nam Thắng cũng đã lâu, có lẽ biết được một hai.”
Tạ Sơn hai mắt sáng ngời: “Chỉ cần có tài về một ngành là được.”
Bao Dịch trong lòng vẫn có chút tâm tư, ông chủ mà mình chưa được gặp này có thế lực hùng hậu, ý chí không nhỏ. Thời kỳ này ở Tiểu Sơn giới, cuộc sống của các tu giả khác ngoài tu giả chiến đấu đều cực kỳ gian khó.
Nếu đã định gia nhập, Bao Dịch quyết định biểu hiện một phen.
Ở bất cứ nơi nào, muốn được coi trọng, cách đơn giản nhất là để ông chủ thấy được năng lực của mình, hiểu được giá trị của mình!
“Nhân thủ của chúng ta có nhiều không?” Hắn hỏi.
“Cũng đủ.” Tạ Sơn vô cùng tin tưởng.
“Nếu đã nói vậy…” Bao Dịch vững tâm, thâm độc nói: “Chẳng bằng chúng ta chơi lớn một chút.”