Thế Giới Tu Chân

Chương 561: Chương 561: Bắt đầu chiến tranh






“Đây là tình báo chúng ta sưu tầm được, phát hiện ra khe hỗn đỗn.” Tạ Sơn đầy mệt mỏi nhưng hai mắt lại vô cùng sáng: “Tổng cộng có ba giới!”

“Đông Lưu giới, Trung Thương giới và Vân Quan giới.”

Một hình ảnh thật lớn hiện ra, đó là một giới đồ.

Công Tôn Sai nghe rất kĩ sợ rằng sẽ bỏ qua chi tiết nào đó. Đám người Ma Phàm Ngụy Nhiên tất nhiên cũng ở nhóm này.

“Khe hỗn động ở Đông Lưu giới tạm thời không có động tĩnh gì, khe hỗn độn ở Vân Quan giới thông tới yêu giới, hơn nữa còn tới Địa Kiền môn tại Vân Quan giới, thế lực rất mạnh, có sáu chi chiến bộ, chiếm một nửa địa bàn ở Vân Quan giới.” Tình báo Tạ Sơn có được vô cùng rõ ràng, hắn nhẹ giọng nói: “Trung Thương giới là mục tiêu tốt nhất của chúng ta, không những gần chúng ta nhất hơn nữa môn phái đứng đầu ở đây đã bị đánh tan. Bọn họ đang rơi vào hỗn loạn. Đã xác định được kẻ xâm lấn là một chiến bộ của ma tộc, khe hỗn độn đối diện khẳng định là đi ma giới, không thể nghi ngờ. Cụ thể là giới nào thì chưa bắt được tù binh ma tộc nào vậy không thể xác định được.”

“Chỉ cần là ma giới thì đều có giá trị với chúng ta.” Công Tôn Sai vừa mở miệng mọi người liền tập trung lắng nghe.

Hắn đứng lên, chậm rãi nhìn qua từng người, mọi người không khỏi ngồi ngay ngắn lại, không khỏi run lên.

“Mọi người đều đã nắm được tin tức của sư huynh.” Giọng Côn Tôn Sai rất bình tĩnh, tóc rối tung trên trán nhưng không thể nào ngăn được đôi mắt sáng quắc kia.

“Mục tiêu của chúng ta rất đơn giản, đó chính là trợ giúp sư huynh! Nhưng nếu chúng ta tiến vào bất cứ ma giới nào cũng chỉ khiến toàn bộ ma giới đó không chết không thôi với chúng ta.”

“Nhưng, chúng ta có thể vươn xúc tu của mình vào ma giới, như vậy đã có thể trợ giúp sư huynh.” Hiên nhiên Công Tôn Sai đã suy nghĩ rất cặn kẽ, hắn nói tiếp: “Chúng ta có thể thông qua Vệ Doanh và Thời Đông để xây dựng nên chiến bộ ma tộc của chúng ta, những chiến bộ ma tộc này sẽ tiến vào ma giới, chỉ như thế mới có thể trợ giúp cho sư huynh. Thậm chí chúng ta có thể đem toàn bộ Vân Hải giới thành nơi mà tu giả yêu ma có thể cùng tồn tại, điều này không dễ nhưng cũng không phải không có khả năng.”

Tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ, chậm rãi tiêu hóa, sau đó khẽ gật đầu, trong mắt hừng hực chiến ý.

Mẹ trẻ mỉm cười, dáng vẻ ngượng ngùng như tiểu hài tử lại hiện lên, đôi mắt càng ngày càng sáng, bình thản nói: “Nhưng trước đó, chúng ta cần có địa bàn để đi tới ma giới! Chúng ta cần càng nhiều chiến bộ! Chúng ta cần càng nhiều tài nguyên! Chúng ta cần càng ngày càng cường đại!”

Trong mắt mọi người đều hiện rõ sự điên cuồng, bọn họ cảm thấy máu huyết trong người như muốn sôi lên.

“Các ngươi phải chuẩn bị cho tốt, rõ chưa?”

Công Tôn Sai nghiêng mặt, nụ cười ma quỷ cùng chiến ý điên cuồng như ánh sáng và đêm tối đan xen vào nhau.

“Vâng!” Mọi người cùng đứng lên, đồng thanh hét lớn.

Công Tôn Sai đi tới bên cạnh hình ảnh của Trung Thương giới, ẩn sau dáng cười ngượng ngùng là chiến ý vô tận.

“Bắt đầu chiến tranh rồi!”

---------------------------

Tiến triển của Thời Đông ở Tiểu Man giới vô cùng nhanh, bây giờ toàn bộ Tiểu Man giới đã bị hắn nắm trong tay. Năm đó tuy không được trọng dụng nhưng danh tiếng của hắn tại Tiểu Man giới khá cao, mọi người đều biết rõ Thời Đông là một vị chiến tướng rất lợi hại.

Cho nên khi Thời Đông đột nhiên quay giáo lại, ngoại trừ lão đại năm xưa của hắn cố gắng kêu gào thì các thế lực khác không ai dám ho he gì. Ở ma giới chuyện như này mỗi ngày đều có. Đối với những gia tộc cao quý thì còn có vinh quang nào đó muốn giữ lại, nhưng đối với những thế lực nhỏ, cường giả làm vua, nắm tay người nào lớn người đó làm lão đại.

Năm đó Thời Đông giằng co với lão đại, không đợi hắn tiến công thì đám thủ hạ của gã đã đồng loạt phản bội. Thời Đông không được trọng dụng không phải ai cũng biết nhưng Thời Đông lợi hại ra sao ai cũng biết, hơn nữa bọn họ so với người thường càng biết rõ hơn. Vì an toàn của bản thân, bọn họ nhanh chóng đầu hàng.

Thời Đông đại thắng xông lên, nhanh chóng dựa theo chỉ thị của mẹ trẻ bắt đầu giải trừ chiến bộ của địa phương, chọn lọc tinh nhuệ tiến vào Hôi doanh.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thực lực của Hôi doanh liền mở rộng ra gấp ba, đây còn là do hắn chọn lựa những ma tộc tinh nhuệ nhất.

Hắn biết rõ, Hôi doanh muốn hình thành nên sức chiến đấu còn cần một khoảng thời gian nữa.

Nhưng có đại nhật khổ vệ khiến hắn có đủ tự tin biến Hôi doanh thành chiến bộ nhất lưu!

Nhưng hắn đã đánh giá thấp thực lực của Quy đảo.

Rất nhanh hắn nhận được lệnh của mẹ trẻ, Hôi doanh quay về Quy đảo tiến hành huấn luyện đặc biệt.

Huấn luyện đặc biệt?

Hắn hơi ngờ ngợ, huấn luyện như nào mà gọi là đặc biệt?

Nhưng hắn cũng hiểu rõ bản thân phải làm như nào, lập tức hạ lệnh xuống.

----------------------------

Tả Mạc không hề biết rằng hành trình của bọn họ đang có vô số người để ý.

Danh tiếng của đồ tể Vệ doanh chấn nhiếp khắp nơi, người hữu tâm tất sẽ để ý. Tuy không có ai muốn trêu chọc Vệ doanh nhưng việc âm thầm điều tra thì cũng chẳng ảnh hưởng tới ai.

Nơi đây nhất định đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt, chợ tan hoang, đất cháy đen, tất cả đều nói rõ điều này.

Mọi người đều rất tập trung, bọn họ không lo gặp đạo phỉ nhưng rất lo khi gặp chiến đấu quy mô lớn, nhất là chiến bộ của tu giả.

Đám người Thọ Bình không quen tu giả nên khi chiến đấu thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tả Mạc cũng không muốn gặp bởi vì có khả năng thân phận sẽ bị tố giác, tuy Vệ Doanh đã được Vệ dạy bảo, không khác gì so với ma tộc nhưng những cao thủ của các đại môn phái kia đều sâu không thể lường được, vạn nhất lộ tẩy vậy tuyệt đối không phải việc tốt gì.

Những gia hỏa mồm kêu trừ ma vệ đạo tuyệt đối sẽ lao tới chém giết bọn họ.

Thiên Diệu vệ và Vệ Doanh đều cẩn thận phòng bị, từ điểm này có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa song phương. Thiên Diệu vệ thì như lâm đại địch, cẩn thận từng li từng tí. Còn Vệ Doanh thì cực kì trấn tĩnh, trong mắt thi thoảng lóe lên quang mang chứng tỏ bọn họ đang âm thầm phòng bị.

Đẳng cấp cao thấp đã được phân định!

Thọ Bình thầm lắc đầu, thật sự chán nản. Nhưng rất nhanh hắn liền ném tất cả tạp niệm lại phía sau, mọi việc trước mắt đều bất bình thường.

Bỗng, một bóng đen chợt lóe lên, trong phút chốc lao vào trong đội ngũ của Vệ Doanh.

Tốc độ thật nhanh!

Thọ Bình lo lắng, tên dò xét trạm canh gác này tốc độ thật nhanh, vượt qua bất cứ người nào Thiên Diệu vệ.

----------------------------

“Phía trước đang có hai đội ngũ chiến đấu, đều là ma tộc, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.” A Văn báo cáo tình hình phía trước một cách giản lược.

Tả Mạc nhíu mày, đây là lộ tuyến họ phải đi qua, không thể nào đi đường vòng được.

“Đi xem sao.”

Rất nhanh đội ngũ yên lặng tiến tới, chiến trường kịch liệt hiện ra trước mắt mọi người.

Trên trời đầy hỗn loạn, các nhóm ma tộc nhỏ bị vô số ma tộc có hai cánh mặc lục bao vây. Đây là mặc lục ma tộc, giống sói, tốp năm tốp ba chợt tụ chợt tán, che phủ bầu trời, tiếng gào thét vang lên không dứt.

“Là lục quỷ dạ xoa!” Vệ nhắc nhở Tả Mạc: “Tốc độ của chúng rất nhanh, sức chiến đấu không tồi, thiên tính lạnh bạc thèm sát, am hiểu nhất là triền đấu, phải cẩn thận.”

“Bọn chúng có nhược điểm gì không?” Tả Mạc hỏi. Nếu như mẹ trẻ có mặt ở đây nhất định sẽ không hỏi điều này, mẹ trẻ đối với tất cả các binh chủng của ma tộc đều nắm rõ như lòng bàn tay.

“Bọn chúng hiếu chiến, nóng tính, khả năng chiến đấu không cao.” Vệ nói nhanh: “Nhưng ngươi phải cẩn thận, bọn chúng tuy khả năng chiến đấu không cao, kỉ luật không tốt nhưng lục quỷ dạ xoa lại rất dễ có chiến tướng, bạch ngân chiến tướng trở lên thực lực đều không tồi. Kì thực xà ma cũng dễ dàng có chiến tướng.”

Tả Mạc rất nhanh nhìn thấy một ma tộc khoác áo choàng đỏ tươi trên chiến trường, ma thể khôi ngô, vô cùng dũng mãnh, tay trần đứng ở đầu trận, mỗi lần ra tay đều có một đoàn hỏa quang, lục quỷ dạ xoa xông tới chỉ cần hơi vô ý bị hỏa quang quét trúng liền biến thành tro bụi, mắt thường cũng có thể nhận thấy.

Chiến bộ này thương vong khá lớn, sở dĩ chưa bại, hơn nửa là có công của vị nam tử ma tộc này.

“Đại nhân, bọn chúng dường như đang bảo vệ ai đó.” Dã Lăng thấp giọng nói, hắn nhiều kinh nghiệm, thoáng nhìn đã phát hiện dị tượng.

Tả Mạc ừ một cái, hắn cũng để ý thấy chiến bộ này chỉ còn hơn ba trăm ngươi nhưng vẫn ngoan cường vây thành vòng tròn bảo hộ một lão giả.

Thương vong của lục quỷ dạ xoa cực cao nhưng bọn chúng giết người đến đỏ mắt rồi, người trước ngã xuống người sau liền tiến lên, lớp lớp xung kích trận địa đối phương.

Mỗi một lớp xung kích bọn chúng đều có người ngã xuống, tất nhiên chiến trận của đối phương cũng sẽ xuất hiện thương vong.

Tả Mạc vẫn đứng nhìn, một phương không sợ thương vong, một phương nửa bước không lùi, chiến đấu thật thảm khốc. Hắn đã sớm nghe Bồ yêu và Vệ nói qua, ma tộc rất thiện chiến, chiến tranh của họ vô cùng tàn khốc. Giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên như thế, ngược lại, tu giả chiến đấu còn kém nhiều lắm.

Thọ Bình trông thấy lục quỷ dạ xoa thì sắc mặt khẽ biến.

Đặc biệt khi nhìn thấy thật nhiều lục quỷ dạ xoa bay trên trời, chỉ sợ không dưới bảy tám trăm. Lục quỷ dạ xoa không phải là đám đạo phỉ ô hợp, bảy tám trăm con lục quỷ dạ xoa đủ để tấn công một tòa thành.

Nhớ tới chợ tan hoang mà bọn họ vừa đi qua, tâm Thọ Bình chợt trầm xuống, chẳng lẽ đó là do lũ lục quỷ dạ xoa này gây nên?

Hắn không khỏi nhìn về phía Tả Mạc, thấy thần sắc của đối phương vẫn bình tĩnh tự nhiên không chút hoảng hốt nhất thời cảm thấy xấu hổ, bản thân cũng là chiến tướng từng gặp qua vô số máu tươi vậy mà ngay cả một thiếu niên cũng không bằng.

Vẻ mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng Tả Mạc có chút lo lắng. Hắn tuy không có biến thái như mẹ trẻ nhưng kinh nghiệm thực chiến của bản thân còn nhiều hơn chiến tướng bạch ngân phổ thông nhiều.

Song phương sống mái với nhau, trong thời gian ngắn chỉ sợ không thể kết thúc.

Tuy nhóm của nam tử kia ít người nhưng ý chí ngoan cường, hơn nữa còn có người chỉ huy, phòng thủ cực kì nghiêm chỉnh, lục quỷ dạ xoay ngoài việc loanh quanh ở ngoài thì chẳng có biện pháp gì.

Chỉ sợ chiến đấu sẽ duy trì tới rạng sáng ngày mai, Tả Mạc thầm đoán.

Nhưng điều hắn không muốn nhất chính là thời gian bị kéo dài.

Rất nhanh, hai bên giao chiến đã chú ý tới đám người Tả Mạc.

Nam tử phía sau trận bỗng nói vọng ra, giọng già nua: “Không biết vị bằng hữu nào? Tại hạ là Đào Hưng của Vô Tẫn thành, rất mong bằng hữu ra tay tương trợ, khi chiến đấu kết thúc tại hạ nhất định có hậu tạ!”

Đối phương tuy xin giúp đỡ nhưng vẫn giữ nguyên phong độ, trong giọng nói không có chút hoảng loạn.

“Đào Hưng!” Hai mắt Thọ Bình mở to ra, thất thanh hô lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.