Thế Giới Tu Chân

Chương 548: Chương 548: Bệnh nan y






Con ngươi màu vàng hơi đỏ giống như mắt rắn, rõ ràng không có chút khí tức nguy hiểm nào. Tả Mạc cảm giác như bị người ta bóp cổ vậy, không thể hô hấp nổi.

Đây là do thực lực chênh lệch sao? Tả Mạc sợ hãi.

Ngay khi Tả Mạc cảm thấy hít thở không thông thì lực lượng loạn lưu vốn đang yên tĩnh trong người như bị một khối hỏa tinh ném vào, ầm một cái, nổ tung!

Vô số loạn lưu như hồng thủy tràn bờ, điên cuồng va chạm kích động khắp cơ thể Tả Mạc.

Áp lực vô hình bao phủ khắp người giống như bọt biển biến mất tiêu.

Tả Mạc cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn, một lần nữa có thể hít thở. Trong cơ thể, lực lượng loạn lưu mất đi mục tiêu cũng dần bình tĩnh trở lại.

Từ đầu đến cuối, Tả Mạc không hề động, không ai biết trong cơ thể hắn đang phát sinh biến hóa mạnh mẽ như thế.

Tằng Dịch đăm chiêu rồi mỉm cười nói: “Lần này thỉnh Tả tiên sinh tới đây là có việc muốn nhờ.”

----------------------------

Tạp Trác cẩn thận kiếm tra thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, thoáng nhìn qua thiếu nữ này là có thể nhận ra những nét tương tự Tằng Dịch, hẳn đây là nữ nhi của hắn. Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ, môi đỏ mọng ướt ái nhu mềm khẽ nhếch lên, đôi mi thanh tú cau lại tựa hồ đang chịu đựng đau đớn nào đó.

Không lâu sau trên trán Tạp Trác xuất hiện mồ hôi. Sau khi hắn được cứu tỉnh lại, mất rất nhiều thời gian mới hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Hoang mang mất một lúc, rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại. Nếu chỉ một mình hắn gặp phải sự tình nguy hiểm như này hắn sớm đã run lên rồi nhưng hắn có chỗ dựa là lão sư nên hắn không cần phải lo lắng.

Thủ đoạn của Tả Mạc tầng tầng lớp lớp không thể tưởng tượng nổi, Tạp Trác vô cùng tin tưởng. Thậm chí Tạp Trác mơ hồ nhận ra chỉ cần là ma văn thì không thể nào làm khó được lão sư.

Tạp Trác kiểm tra, ma văn trên người thiếu nữ từ từ hiện lên.

Ma văn màu trắng ngà xuất hiện trên da thịt nõn nà trắng sáng, nếu như không nhìn kĩ thì rất khó để phát hiện ra. Tả Mạc cũng có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ma văn màu trắng ngà.

“Không quá dễ.” Vệ ngưng trọng nói: “Cánh cửa lớn nhất của bạch nha xà ma chính là tấn chức tướng giai. Nếu có thể tấn chức thành công thì có thể luyện thành bạch nha ma thể. Nếu như tấn chức thất bại liền biến thành bộ dạng như vậy. Ma văn màu trắng ngà là ma văn văn không thành thục.”

“Ma văn không thành thục?” Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy điều này.

Vệ ngẩng đầu thoáng nhìn qua Bồ yêu, Bồ yêu hừ lạnh rồi mở miệng nói: “Ma văn trên thân thể không phải vừa thành liền bất biến. Khi ngươi ở thời điểm đột phá cảnh giới, ma văn trên người cũng biến hóa theo, trở nên thành thục và hoàn mĩ hơn, đây gọi là thục hóa. Nhưng nếu như trên đường tấn chức gặp phải tình huống nào đó, ma văn thục hóa bị gián đoạn vậy sẽ biến thành hình dạng này.”

“Nguyên lai là như vậy!” Bây giờ lý giải của Tả Mạc đối với ma văn đã rất thâm sâu, Bồ yêu chỉ cần chỉ điểm qua loa là hắn đã hiểu rõ.

Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy vướng mắc.

Vấn đề như này không phải dễ giải quyết.

Quả nhiên, Vệ bất đắc dĩ nói: “Loại tình huống này ở ma giới gọi là bệnh nan y!”

Bồ yêu trầm mặc không nói, hắn tuy nghiên cứu ma văn nhưng tình huống như này không thuộc phạm trù hắn nghiên cứu.

Tả Mạc căng óc ra nghĩ.

Tạp Trác sau khi làm xong kiểm tra, mồ hôi đầy đâu lui xuống, hắn tràn trề hi vọng nhìn Tả Mạc, hắn cảm thấy không gì có thể làm khó lão sư.

“Tả tiên sinh, thế nào rồi?” Tằng Dịch mở miệng hỏi, cặp đồng tử màu vàng pha đổ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.

Da đầu Tả Mạc tê đi, hắn biết rõ nếu như nói thẳng không có cách nào thì hắn đừng nghĩ sống mà bước ra khỏi đây.

“Giới chủ là bạch nha ma xà!” Tả Mạc bỗng nói.

“Tả tiên sinh quả nhiên có nhãn lực.” Trong mắt Tằng Dịch hiện lên dị sắc, bạch nha xà ma là ma tộc rất hiếm thấy, người biết rõ rất ít, đối phương chỉ liếc mắt qua đã nhận ra, chỉ riêng nhãn lực và học thức uyên bác đã khiến Tằng Dịch tăng thêm mấy phần hi vọng.

“Bạch nha xà ma tấn chức tướng giai liền có thể luyện thành bạch nha ma thể, ta chỉ nghe đồn không nghĩ tới đó là sự thật.” Tả Mạc vừa nói vừa vắt óc suy nghĩ.

Tạp Trác nghe thấy thì miệng há hốc ra, điều này với hắn thực sụ quá mới lạ.

Mắt Tằng Dịch khẽ nhíu lại, bỗng cười nói: “Học thức của Tả tiên sinh thật uyên bác, tại hạ bội phục, vậy tình huống của tiểu nữ tất tiên sinh sẽ có kiến giải, thỉnh tiên sinh giải thích một chút.”

Tả Mạc thản nhiên nói: “Quý tiểu thư khi tấn chức tướng giai thì thất bại, ma văn trên người đang thục hóa thì bị gián đoạn, bây giờ trong cơ thể chỉ là một khoảng hỗn loạn, tính mệnh khó bảo toàn.”

Trong mắt Tằng Dịch bỗng lóe sáng, Tả Mạc chỉ cảm thấy Tằng Dịch trước mặt bỗng biến thành cự nhân cao vạn trượng, cảm giác áp bách khiến hắn không thở nổi.

Lần này loạn lưu trong cơ thể hắn không có bất cứ động tĩnh gì.

Tằng Dịch lập tức ý thức được việc mình làm, vội vàng thu hồi khí tức. Tả Mạc cảm thấy cả người được thả lỏng, một lần nữa có thể hít thở được.

Ma thể tướng giai có lực lượng rất đáng sợ!

Trong lòng Tả Mạc thầm hoảng, nghe Tằng Dịch trầm giọng nói: “Tại hạ tìm Hoán Văn sư không ít hơn trăm, có thể nói ra được bệnh trạng chỉ có một mình Tả tiên sinh, bội phục bội phục. Nếu như Tả tiên sinh có thể chẩn đoán bệnh vậy nhất định sẽ có biện pháp để giải quyết.”

Tả Mạc cắn răng nói: “Nói thật, tình huống như này đây là lần đầu tiên tại hạ nhìn thấy. Tuy biết rõ nguyên nhân nhưng muốn tìm biện pháp giải quyết vậy tại hạ cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần.”

Tằng Dịch cười cười nói: “Tả tiên sinh quá khiêm tốn rồi.”

Tuy mặt Tằng Dịch cười nhưng trong mắt Tả Mạc thì đó là một nụ cười đầy lạnh lẽo.

Tả Mạc biết rõ không thể từ chối được, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, nói tiếp: “Tại hạ không phải khiêm tốn. Loại bệnh này là lần đầu tiên tại hạ trông thấy, nhưng đã từng nghe nói qua. Ở rất nhiều nơi, nó được coi là bệnh nan y.”

“Bệnh nan y!” Tằng Dịch ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ đau thương nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.

Trong lòng Tả Mạc run lên, tâm tình của ma nhân này khống chế thật tốt, quá kinh người!

“Tại hạ tin nhất định Tả tiên sinh có biện pháp.” Tằng Dịch chậm rãi nói.

Tả Mạc hiểu rằng thời điểm mấu chốt đã tới, bình tĩnh nói: “Đúng là tại hạ có chút ý kiến nhưng rốt cuộc có khả thi hay không thì phải thử qua mới biết, không chắc được nhiêu lắm. Nhưng tại hạ vẫn nói rõ trước, nếu như giới chủ hi vọng tại hạ xuất thủ, vậy phải có đủ kiên trì, tính mệnh rất trọng đại, suy nghĩ của tại hạ cũng cần phải thử rất nhiều lần mới được.”

Tằng Dịch nghe vậy thì cười nói: “Đó là tất nhiên, ta sẽ phân phó xuống dưới, toàn lực phối hợp với tiên sinh. Vì để tiên sinh thuận tiện thử chỉ có thể ủy khuất Tả tiên sinh tạm ở đây rồi.”

Điều này không ngoài dự liệu của Tả Mạc, hắn gật đầu nói: “Tốt.”

Tằng Dịch đối với Tả Mạc vô cùng thức thời thì rất thỏa mãn, hắn tin rằng chỉ cần Tả Mạc bị giam lỏng ở đây vậy tuyệt đối sẽ không dám đưa ra thủ đoạn lừa gạt gì.

Lập tức Tả Mạc được đưa đến một khuôn viên cạnh đó, cửa vào có hai vị thống lĩnh giai ma tộc đứng trông.

Cho tới tận lúc này, Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Tả Mạc chưa từng cảm nhận được áp chế do cảnh giới cao với cảnh giới thấp rõ ràng như lúc này. Nếu không phải tâm tình hắn cứng cỏi, đối diện với Tằng Dịch đã sớm không thể khống chế được tâm tình.

Nhưng nghĩ tới hai vị thống lĩnh giai ma tộc đang đứng ngoài cửa, Tả Mạc chỉ có thể cười khổ trong lòng, này bọn họ có chắp cánh cũng không bay được.

Cho dù lực lượng của hắn có khôi phục cũng không có chút hi vọng.

Tằng Dịch có thực lực tướng giai, lại luyện thành bạch nha ma thể như thế đã đủ áp chế được Tả Mạc rồi.

Mặt A Quỷ vẫn như vậy, không chút biểu tình, không hiểu vì sao, Tả Mạc bỗng nhớ tới trong bão cát đầy trời, những sợi tóc bị gió thổi tung ngổn ngang che khuất tầm mắt, đôi chân trần tuyệt mỹ của A Quỷ bước đi thật đẹp.

Trên cát đá thô ráp, đôi chân trần mỹ lệ không chút tì vết, đẹp đến nao lòng. Không chỉ đẹp, đôi chân trần trong bão cát bước đi đều cố gắng hết sức, run lên nhè nhẹ.

Chưa từng dừng lại, từng bước một, hắn ở trên lưng.

Những hình ảnh này giống như những mảnh kí ức nhưng vô cùng rõ ràng.

Tả Mạc chớp chớp mắt, sự khó chịu mệt mỏi không cánh mà bay, hắn cảm thấy cả người tràn ngập sức sống. Khốn cảnh trước mắt không khiến hắn nổi giận, hắn tin bản thân nhất định có thể vượt qua khó khăn này.

A Quỷ… Ta nhất định sẽ mang nàng rời khỏi nơi này!

Tả Mạc vô cùng tin tưởng.

Hắn bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện giờ của bản thân. Tuy thân hãm lao tù nhưng tốt xấu gì cũng có cơ hội. Trong khoảng thời gian ngắn, vấn đề an toàn không cần phải lo.

Khoảng thời gian này cũng đủ để mình làm việc gì đó.

----------------------------

Ba Lạp nhìn danh sách trước mắt, vô cùng đau lòng. Từ sau khi tên Hoán Văn sư lạ mặt kia tới, hắn đã mất vô số tài liệu. Ba Lạp là quản gia của giới chủ, mỗi lần lãnh đều cần có sự đồng ý của hắn. Cho dù giới chủ đã căn dặn hắn rất kĩ, đối phương cần cái gì đều phải tận lực thỏa mãn nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Nhưng hắn không dám động tay động chân gì, giới chủ yêu thương tiểu thư ra sao không ai không biết, nếu bời vì chuyện này mà khiến giới chủ tức giận thì đúng là đi vào tử lộ rồi.

Hắn cắn răng, đồng ý xuất.

Ba Lạp rất hiểu giới chủ, giới chủ tuyệt đối không phải là người mặc cho người ta lừa gạt, nếu tên Hoán Văn sư chết tiệt kia không thể cứu được tiểu thư, hắn nhất định sẽ chết rất thảm!

Rơi vào tay giới chủ, muốn chết cũng không phải dễ dàng!

Những Hoán Văn sư trước đây không ai sống sót rời khỏi.

Trong tiểu viện của Tả Mạc, ngoài cừa vẫn là hai tên ma tộc đứng trông, bọn họ chỉ có trách nhiệm canh gác, về phần bên trong phát sinh chuyện gì bọn họ không quan tâm.

“Ma văn ta dạy cho ngươi đã thuộc lòng chưa?” Tả Mạc hỏi Tạp Trác.

“Đã thuộc rồi ạ.” Tạp Trác thành thật nói.

“Vậy bắt đầu đi.” Tả Mạc không nói nhiều, đối với hắn thời gian là vô cùng quan trọng.

Tạp Trác cẩn thận chạm khắc ma văn vạn điệp thiết bối lên tay phải của Tả Mạc. Ma văn vạn điệp thiết bối không quá phức tạp, chỉ cần hai canh giờ Tạp Trác đã hoàn thành.

Sau đó Tạp Trác cầm nước thuốc đã phối từ trước, những nước thuốc này đều dùng tài liệu do Ba Lạp đưa tới phối hợp tạo thành. Tạp Trác lấy nước thuốc quét lên ma văn.

Cảm giác như thiêu đối từ bàn tay truyền ra khiến Tả Mạc mừng rỡ.

Tạp Trác không ngừng thay đổi nước thuốc, quét đi quét lại.

Cảm giác thiêu đối ngày càng mãnh liệt, Tả Mạc cảm thấy bàn tay mình như muốn bùng cháy vậy, toàn bộ bần tay đỏ bừng như bàn ủi bị thiêu.

Tạp Trác lấy ra nước thuốc cuối cùng, nước thuốc lóng lánh sáng bóng u lam.

Trong nháy mắt khi nước thuốc tiếp xúc với ma văn, cảm giác mát lạnh tới tận xương sinh ra khiến Tả Mạc không khỏi rên lên một tiếng.

Nước thuốc u lam vừa tiếp xúc với ma văn liền nhanh trong thấm sâu vào.

Rất nhanh, toàn bộ ma văn đều trở thành u lam phủ kín bàn tay Tả Mạc.

Khi nước thuốc cuối cùng rót vào ma văn, chợt phát sinh biến hóa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.