Khối bùn xám đó tháp nhỏ vừa phun ra lúc nãy. Tiểu Hắc chẳng chút hứng thú với khối bùn xam xám ấy, chỉ có chim ngốc thích nó. Tâm tình ba đứa nhỏ đều vô cùng tốt, nhất là chim ngốc ngạo nghễ chiếm lấy vị trí lão đại, hai đứa nhỏ khác cũng mười phần tín phục chim ngốc.
Vì vậy nên tháp nhỏ vừa phun ra bùn xám liền lập tức đưa cho chim ngốc. Thời gian này Tả Mạc cũng bận tới hoa mắt váng đầu, làm gì có thời gian tới quản ba tên này? Nếu hắn biết chim ngốc nuốt mất nhiều bùn xám như vậy nhất định trong lòng chảy máu không thôi.
Đó là bao nhiêu tinh thạch hả???
Chim ngốc hồn nhiên không chút giác ngộ hai chữ tiết kiệm, thoải mái nuốt đám bùn xám đó vào. Phẩm cấp của pháp bảo thu được cao hơn trước đây không ít, trước đây chỉ chủ yếu là pháp bảo cấp hai, giờ thì trong thương khố chất đầy pháp bảo cấp ba. Vì không tìm được người mua, những pháp bảo chẳng tu giả nào dùng này đều tiến vào bụng tháp nhỏ.
Chỉ cần nhìn cơ thể béo hơn so với trước đây vài phần là có thể thấy thời gian này tháp nhỏ thoải mái tới mức nào.
Chim ngốc cũng theo đó được thơm lây.
Không ngờ, chim ngốc bỗng lộ vẻ đau đớn, lông vũ trên cơ thể đều run lên bần bật. Gió xoáy nhàn nhạt mà thân thể nó bất ngờ sinh ra bắt đầu không ngừng đảo quanh.
Tháp nhỏ và Tiểu Hắc lập tức trở nên khẩn trương.
Dưới cánh chim ngốc đột nhiên tỏa ra khí xám, luồng khí xám mông lung này như sinh vật sống, dọc theo nó, lông vũ không ngừng uốn lượn lay động. Chim ngốc tựa hồ càng thêm đau đớn, thân thể run rẩy càng lúc càng kịch liệt, khí xám với tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng lan tràn dọc theo cơ thể nó.
Trong thời gian ngắn, khí xám đã lan dọc theo cái cổ thon dài, lan về phía trước, cho tới khi chạm tới con mắt nó.
“Ô!”
Một tiếng rên đầy đau khổ khiến cho tháp nhỏ và Tiểu Hắc sợ tới mức ngây ngốc ra tại chỗ.
Phiu.
Một âm thanh cực nhỏ vang lên, như một thứ gì đó bị đốt cháy.
Toàn thân chim ngốc bao phủ bởi một lớp khí xám đậm đặc, nhìn từ xa trông như một lớp mây xám không ngừng bốc lên. Một chút sắc xám tản ra theo làn khói, không ngừng tỏa ra bên người nó, xoay tròn theo gió nhẹ, kéo theo từng vòng tròn màu xám cực nhỏ.
Đường cong mỏng manh màu xám càng lúc càng nhiều, tựa như một con tằm vô hình đang không ngừng nhả tơ. Tơ xám dày đặc không ngừng bay quanh chim ngốc, dần dần hình thành một cái kén màu xám. Chính giữa kén là một khối không ngừng tỏa khói xám.
"Ô!"
Tiếng kêu đau đớn như phát ra từ tận đáy lòng, Bao Dịch vừa bị kinh động, sắc mặt đại biến, tháp nhỏ và Tiểu Hắc cũng hoang mang lo sợ.
Kén xám đột nhiên bay lên trời, lưu lại một chuỗi bóng xám, biến mất nơi xa xăm.
Tả Mạc đang điên cuồng xây thành sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Chết tiệt!” Chân đạp mạnh xuống, bay lên trời.
“Lúc về sẽ tính sổ với các ngươi!”
Tiếng hét phẫn nộ của Tả Mạc từ xa xa truyền lại, mọi người phía dưới hai mắt nhìn nhau, đều không rõ có tình huống gì.
Một lát sau, Tạ Sơn mới hỏi thử Công Tôn Sai: “Lão đại, có cần phái người theo không?”
Công Tôn Sai lườm mấy kẻ đang nóng lòng muốn đi bên cạnh nói: “Các ngươi muốn lười biếng sao? Mơ cũng không được. Tất cả phấn chấn lên, cả đám các ngươi cùng lên cũng chẳng phái đối thủ của nữ nhân kia.”
Đám người lập tức ngượng ngùng. Lúc này bọn họ mới nhớ ra nữ tu bên người ông chủ kinh khủng tới mức nào!
Tả Mạc vô cùng lo lắng đuổi theo, chim ngốc lại đang bị khí xám bao phủ, bay với tốc độ cực nhanh, hắn dốc hết sức lực cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp. Hắn vừa sốt ruột vừa phẫn nộ, con chim kia, chờ anh đuổi được mi, mi cứ chờ ăn đòn đi!
Tháp nhỏ tâm thần tương thông với hắn, chỉ nửa khắc này hắn đã biết rõ nguyên do mọi chuyện.
Càng nghĩ càng căm tức, anh đây vất vả mệt nhọc như vậy, đám các ngươi còn đi gây loạn, đúng là không muốn sống nữa rồi!
Trong lòng nghĩ tới một số cực hình sẽ sử dụng sau khi bắt được chim ngốc, không biết có phải do lửa giận kích thích không, tốc độ của hắn lại tăng thêm một phần. Toàn lực thi triển Phích Lịch Lưu Quang Dực, hắn như một tia điện, tốc độ nhanh chóng vô cùng!
Cho dù hắn bay nhanh thế nào, nữ tu vẫn không chút cố sức mà bám sát. Song đang lúc quan trọng, Tả Mạc cũng chẳng có tâm trạng nghĩ tới điểm này.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh nữa lên!
Mọi tâm tư của hắn đều đang chìm đắm trong đôi Phích Lịch Lưu Quang Dực trên lưng. Sau một thời gian xây thành, tạo dựng ba mươi sáu lầu phù chiến dùng Dương Sát Cương Lôi, bất tri bất giác, lý giải của hắn đối với lôi điện đã bước lên một bậc mới. Phích lịch cũng là một loại lôi điện, hắn nhanh chóng lĩnh ngộ, nắm giữ bí quyết.
Ánh sáng trên Phích Lịch Lưu Quang Dực bùng lên mạnh mẽ, cánh chim biến mất, như một luồng sáng lôi điện bao phủ toàn thân Tả Mạc, tốc độ lại tăng thêm vài phần!
Ông!
Khí lôi phá không khiến người ta kinh hãi run rẩy, thanh âm tuy nhỏ nhưng truyền đi rất xa.
Song đuổi liền vài canh giờ, Tả Mạc vẫn mất dấu. Cho dù hắn tăng tốc ra sao cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bóng xám kia từ từ rời xa cho tới lúc biến mất.
“Cô biết nó đi đâu không?” Tả Mạc nôn nóng dừng lại, hỏi nữ tu.
Nữ tu đứng bên lặng lẽ không nói gì, tựa như không nghe thấy.
“Hướng nào vậy? Nói cho ta đi!” Tả Mạc vụng về ra dấu, giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Nữ tu như bức tượng đá không nói một lời.
“Nói mau!” Tả Mạc bỗng dưng nổi giận!
Nữ tu thờ ơ, vẫn không nhúc nhích.
Thấy nữ tu yên lặng đứng nhìn mình, Tả Mạc đang nổi giận bừng bừng không biết vì sao lại nhanh chóng tỉnh táo lại, lửa giận trong mắt cũng từ từ tắt đi.
“Xin lỗi, vừa rồi ta đã thất thố!” Tả Mạc chân thành xin lỗi, tuy hắn biết đối phương không nghe không thấy. Mình thực sự bị lửa giận xông tới mê muội cả đầu óc rồi, tỉnh táo, cần tỉnh táo!
“Bồ yêu, ngươi biết nó bay về phía nào không?” Tả Mạc chìm vào ý thức hải hỏi Bồ yêu.
“Vừa rồi nó bay theo hướng đông.” Bồ yêu bất đắc dĩ nói: “Thực lực của ta giờ tổn hao quá nhiều, phạm vi của thần thức cũng nhỏ hơn trước đây.”
“Hướng đông!” Tả Mạc không chút do dự bay thẳng về hướng đông.
Chim ngốc chết tiệt! Anh mà bắt được nhất định vặt trụi lông trên người mi, xem sau này mi còn bay thế nào được? Tả Mạc bực tức suy nghĩ.
Tiếp tục thôi động linh lực, toàn lực sử dụng Phích Lịch Lưu Quang Dực, bay vút trên bầu trời. May mà gần đây thân thể hắn mạnh lên nhiều. Thân thể, thần thức, linh lực, trong ba phương diện này, linh lực tăng trưởng không dễ thấy như thân thể nhưng trong thời gian này cũng tăng trưởng không ít.
Linh lực của hắn giờ đã đạt tới hai mươi lăm tinh, cách nhị trọng thiên chỉ có năm tinh. Tả Mạc không biết rằng tốc độ tăng trưởng điên cuồng như vậy nếu truyền ra sẽ khiến người khác kinh hãi tới mức nào!
Mỗi trọng thiên, lúc đầu tăng trưởng luôn nhanh chóng song đến thời kỳ cuối tốc độ lại giảm dần. Chỉ năm tinh nhìn qua không nhiều song nhiều kẻ lại phải tốn tới ba đến năm năm, thậm chí lâu hơn. Song Tả Mạc biết, tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn tuy có chậm lại song biên độ nhỏ hơn tu giả phổ thông nhiều.
Hắn không biết là vì ma thể hay cái gì khác.
Lúc này cũng chẳng có tâm tư nhìn lại, hắn thôi động linh lực, toàn lực bay về hướng đông.
Bay liền một hơi, tới lúc bóng đêm phủ xuống vẫn không thấy tung tích, dõi mắt nhìn xung quanh cũng chẳng có dấu vết gì. Sắc mặt Tả Mạc âm trầm hẳn đi, thực sự không nhịn nổi nữa chửi ẩm lên: “Chết tiệt!”
Bất quá lúc này linh lực của hắn đã tiêu hao gần hết, cũng chẳng còn sức để bay tiếp, đành hạ xuống.
Tiện tay lấy ra mấy viên tinh thạch, bày một phù trận Bổ Nguyên rồi khoanh chân nhập định khôi phục linh lực.
Ma thể trọng tố, phù trận trên người hắn trước kia đã sớm bị phá hỏng song ma thể này vẫn có năng lực tự lọc tạp chất. Những luồng linh lực được hút vào Tả Mạc vẫn kiên trì luyện hóa. Linh lực thu được tuy không có tạp chất nhưng sau khi luyện hóa lại càng thêm tinh thuần, khi vận dụng càng thêm thuạn buồm xuôi gió.
Tốn mất một canh giờ, Tả Mạc mới mở mắt một lần nữa, một luồng tinh mang chợt lóe lên trong bóng đêm rồi biến mất.
Hắn vừa đứng dậy, tinh thạch trên mặt đất đã bộp một tiếng hóa thành bụi phấn.
"Thật phiền phức!" Tả Mạc bay lên trời, dõi mắt nhìn khắp xung quanh, cười khổ thì thào tự nói.
Bóng đêm thâm trầm, cảm giác mát tới tận xương tủy, tầng mây hạ xuống thật thấp, tối như mực không chút ánh sáng. Tả Mạc dứt khoát bay về phía trước, một lát sau đã đi ra khỏi tầng mây.
Tầng mây cuối cùng bị hắn bay qua, bầu trời sao mênh mông xuất hiện trước mắt.
Mỗi ngôi sao đều tỏa sáng ngời ngời, bao phủ kín khắp bầu trời. Tầng mây dưới liên miên mênh mông không thấy bờ, dưới ánh sao lại như biển đen mịt mờ.
Cả biển mây và trời sao này chỉ có một mình hắn.
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy hắn chưa từng thấy, trong thời gian ngắn hắn đã ngây dại.
Một lát sau hắn mới thanh tỉnh lại, nhìn nữ tu lẳng lặng bay bên cạnh, tâm tình hắn đột nhiên tốt hơn, cười nói với nàng: “Chim ngốc tuy hơi ngu nhưng có phúc của kẻ ngốc, lần này hẳn cũng không gặp chuyện xấu gì.”
Hắn biết nữ tu không nghe không thấy, nói như vậy cũng chỉ để an ủi bản thân.
Đột nhiên xa xa hiện lên vài điểm sáng.
Tả Mạc lập tức chú ý tới, vội vàng quay sang.
Là kiếm mang! Tả Mạc chẳng hề xa lạ với những kiếm mang này, đó là ánh sáng khi kiếm tu điều khiển phi kiếm phi hành.
Những điểm kiếm quang này bay tới cực nhanh, từ chỗ nhỏ như hạt vừng biến thành lớn cỡ hạt đậu xanh. Tả Mạc cũng miễn cưỡng thấy được có bốn người tới, ba nam một nữ, đều là kiếm tu.
Trong lòng Tả Mạc thầm run sợ, thực lực cả bốn đều không tầm thường, tốc độ đạp kiếm phi hành không sai biệt mấy với mình toàn lực thi triển Phích Lịch Lưu Quang Dực.
Nhưng hắn cũng không tránh đi mà ngược lại chủ động tiến đón. Hắn muốn hỏi bốn người bọn họ có thấy chim ngốc không.
Bốn người bay tới cực nhanh, Tả Mạc thôi động linh lực, hét lớn: “Bốn vị chậm đã.”
Kiếm quang của bốn người ngưng lại, đứng cách Tả Mạc năm mươi trượng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tả Mạc. Một người trong nhóm mở miệng: “Các hạ ngăn chúng ta lại, có chuyện gì?” Trong lời nói có vài phần bất thiện.
“Xin lôi xin lỗi!” Tả Mạc chắp tay đầy thiện ý cười nói: “Thú cưỡi của tại hạ đột nhiên phát bệnh, tại hạ đuổi nó một lúc lâu, còn bị nó bỏ lại, mạo muội ngăn các vị lại muốn hỏi một chút. Dọc đường các vị có thấy một luồng khói xám bay qua không?”
Thần sắc bốn người cũng buông lỏng, một người nói: “Vừa rồi quả thực có một bóng xám xẹt qua, có điều tốc độ quá nhanh, chúng ta cũng không nhìn rõ lắm.”
Tả Mạc phấn chấn hỏi lại: “Không biết nó bay hướng nào?”
“Hướng kia.” Người đó chỉ về phía sau.
Tả Mạc vội vàng cảm tạ, đứng dậy bay theo hướng người đó chỉ.
“Sư huynh, huynh làm vậy là sao?” Nữ tu duy nhất không hiểu hỏi lại, dọc đường bọn họ đâu có thấy bóng xám nào.
"Ha ha." Người này cười âm hiểm: "Được rồi, chúng ta không đoạt được cũng không thể để bọn họ Hoàng dễ dàng đoạt lấy. Bằng không về sau trong Minh Tiêu phái phe của bọn ta sợ rằng chẳng sống yên được."
“Tu vi của người này hình như cũng không cao, ta thấy hắn mới chỉ ngưng mạch nhất trọng thiên.” Tên còn lại nghi hoặc nói.
“Ha ha, chúng ta cứ lẳng lặng theo sau, tới lúc đó các người sẽ biết.” Người này đã đoán trước nói: “Nói không chừng chúng ta đục nước béo cò, cũng có thể kiếm được chút lợi lộc.”