Minh Liệt, Tùng Viên đáng thương, có thể nói tai bay vạ gió, bị Lương Vi vừa vặn đánh lén. Tuy rằng Minh Liệt vẫn luôn duy trì cảnh giác, đợt đánh lén của Lương Vi không tạo thành thương vong quá lớn, song vẫn khiến bọn họ chật vật không chịu nổi.
Sau lần chiến đấu trước, thù hận đối với tu giả của Lương Vi đã khắc sâu vào tận xương cốt, thủ hạ nòng cốt của đội ngũ hắn đều là những người sống sót trong quân đoàn Băng Sương, vừa thấy đám người Minh Liệt, con mắt lập tức tràn đầy tơ máu, sát ý bùng phát.
Một bên tích lực đã lâu, một bên thì vội vàng ứng chiến, tuy quân của Lương Vi không có cao thủ nhưng vẫn đè ép quân của Minh Liệt.
Sắc mặt Minh Liệt trầm xuống, đội ngũ trước mắt tuy bố trí không cao nhưng chiến pháp hung mãnh, không sợ chết!
Ánh mắt hắn chuyển tới chiến tướng trẻ tuổi anh tuấn trong trận, lòng đầy kinh ngạc. Việc phân chia chức vụ của yêu ma, Minh Liệt hiểu rất rõ. Đội ngũ tạo cho hắn áp lực lớn này không ngờ lại không phải quân đoàn trung tâm của yêu tộc! Còn vị chiến tướng trẻ tuổi này chẳng qua chỉ là một chiến tướng bạch ngân!
Không thể nào?
Từ lúc nào mà quân đoàn yêu tộc bình thường lại lợi hại tới vậy? Từ lúc nào mà một chiến tướng bạch ngân lại chống lại được mình?
Hắn liên tục ra vài lệnh, đều bị đối phương làm tiêu tán trong vô hình. Trong năm hơi thở! Tròn năm hơi thở! Minh Liệt hạ sáu mệnh lệnh, nhưng tình huống hai bên vẫn không hề thay đổi!
Sắc mặt Tùng Viên cũng trở nên nghiêm trọng, hắn không phải chiến tướng nhưng cảm thụ đuợc lại càng rõ ràng. Hắn có cảm giác bọn họ đã lọt vào một cái lưới lớn, không thể dùng lực nổi!
Một kiếm tu cách hắn mười trượng bị vài luồng yêu thuật đồng thời bắn trúng, kêu thảm một tiếng, toàn thân vỡ tan thành vô số mẩu băng vụn!
Tiếng kêu thê thảm vang lên liên tiếp, đối phương phối hợp cực kỳ ăn ý, phẩm cấp của yêu thuật cũng không cao, song khi phối hợp lại lại có uy lực kinh người. Trong mắt Tùng Viên hiện lên ý buồn, chết tại chiến trường, ngay cả hồn phách cũng chẳng chạy thoát nổi!
Yêu thuật và ánh kiếm soi rọi hư không, có vài luồng chìm vào huyết vụ, khấy động huyết vụ!
Hai bên va chạm thật ngắn ngủi cũng thật khốc liệt!
Lương Vi không cử dộng, lạnh lùng quan sát đối phương, thấn thức của hắn như tấm lưới lớn tản ra, mỗi chi tiết trên chiến trường đều rơi vào nắm bắt của hắn. Vòng bảo hộ trên người chiến yêu đi đầu trong nháy mắt bị vài luồng kiếm qunag đánh tan, hắn không kịp kêu lên một tiếng đã hóa thành một cơn mưa máu.
Băng Tâm Nguyên yên lặng vận chuyển, tâm như băng nguyên, không nhiễm bụi trần. Lương Vi trước đây rất được quân đoàn trưởng yêu mến, âm thầm truyền cho hắn yêu thuật cao cấp nhất quân đoànBăng Sương, Băng Tâm Nguyên.
Lương Vi tuy chỉ là chiến tướng bạch ngân, nhưng trải qua trận chiến vô cùng gian nan đó, hắn cũng đã thoát thai hoán cốt. Chính vì thấy được điểm này nên hội đồng trưởng lão mới cho phép hắn hành động độc lập lần này.
Luơng Vi hiểu rất rõ ưu khuyết điểm của hai bên, thủ hạ của hắn không có cao thủ, tuyệt đối không thể rơi vào thế giằng co. Cao thủ của đối phương vẫn nằm trong bảo vệ dày đặc, nếu muốn dùng nhân số để đổi lại, vậy hy sinh quá lớn.
Một đòn đắc thủ, không hề ham chiến, quay người rút lui!
Huyết vụ trải rộng khắp Đô Thiên Huyết Giới là yểm hộ tốt nhất cho yêu ma. Hơn ngàn chiến yêu đồng thời lui lại, đội ngũ chỉnh tề nhất trí, chiến yêu bọc hậu đều lóe lên tia sáng trên tay.
"Ngừng!" Minh Liệt hét lớn, gọi mấy thủ hạ tính truy kích lại, trận hình của đối phương rất nghiêm chỉnh, không chút kẽ hở.
Sắc mặt Minh Liệt tái mét, truy kích ngược lại sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
Công tác thống kê chiến đấu nhanh chóng có kết quả. Minh Liệt tổn thất gần tám ngươi người còn đối phương chỉ mất có sáu người. Tỷ hệ hao tổn cách xa như vậy như một bàn tay, tát thẳng vào mặt hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo hờ hững trước khi đi của đối phương như cười nhạo sắc bén nhất. Một chiến tướng bạch ngân cũng dám càn rỡ trước mắt mình như vậy!
Minh Liệt hít một hơi thật sâu, khiến bản thân duy trì bình tĩnh.
Tùng Viên biết điều, không nói gì. Thật ra hắn cũng bị đòn tấn công mãnh liệt vừa rồi làm chấn động. Từ khi còn rất trẻ hắn đã bắt đầu ra ngoài lịch lãm, cũng đã trải qua vài lần mạo hiểm, nhưng mãi tới giờ hắn mới hiểu, những kinh nghiệm mạo hiểm trước đây của mình khi so sánh với chiến tranh thực sự, chỉ như một đứa trẻ.
Trong chớp mắt, tám muơi người đã bị xóa sổ, tàn khốc tới mức nào!
Nhưng khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo lại là chiến tướng trẻ tuổi kia, ánh mắt lạnh lùng khốc liệt, không chút cảm tình. Một đòn đắc thủ, không hề dây dưa, dứt khoát lưu loát tới dọa người. Nhìn sắc mặt tái mét của Minh Liệt, Tùng Viên biết tâm tình của sư huynh lúc này đang kém tới mức nào.
Hắn không hiểu về chiến tướng, nhưng cũng biết trình độ của sư huynh Minh Liệt ở Côn Luân cũng là nhân tài kiệt xuất. Bằng không bản môn cũng không đưa hắn ra chiến trường.
Minh Liệt sư huynh lại chịu thiệt trong tay một chiến tướng yêu không ai biết, tin tức này nếu truyền lại môn phái chắc chắn sẽ khiến mọi người xôn xao.
Nơi này quả nhiên nguy cơ bốn bề!
Tùng Viên thầm chột dạ.
oOo
Chiến đấu sau đó không khiến Tả Mạc chú ý, tất cả mọi sự chú ý của hắn đều đặt ở ba luồng ma binh đang lao tới. Hắn quan sát rất tỷ mỉ, Bồ yêu tuy xấu bụng nhưng sẽ không bắn tên không đích.
Vừa nghiên cứu tỷ mỷ, lập tức có phát hiện mới, chiến tướng của ma quả nhiên khác chiến tướng của yêu!
Chiến tướng của yêu là thông qua thần thức để khống chế đội ngũ, như điều khiển cánh tay, tiến lui như một. Còn chiến tướng của ma lại hoàn toàn không quan tâm tới đội hình, rối loạn không chịu nổi.
Song...
Trong tầm mắt Tả Mạc, những ma binh nhìn như rối loạn kia, khí tức không ngờ lại nhanh chóng tụ tập lại! Khí tức của hơn trăm ma binh tụ lại một khối, một khối trọn vẹn, uy thế bủa ra lập tức bất đồng!
Tả Mạc như nhìn thấy vài trăm gân bắp cơ thịt quấn lấy nhau, rồi đột nhiên xiết chặt, hóa thành một nắm tay!
Ba luồng ma binh như ba nắm tay chắc chắn khỏe mạnh!
"Chiến pháp của ma tộc biến phức tạp thành đơn giản, tụ lại làm một, lấy lực phá pháp, nhìn như đơn giản song lại cực kỳ hữu hiệu. Chiến tướng của ma tộc là loại yêu cầu vũ dũng cá nhân duy nhất trong ba loại chiến tướng." Giọng điệu Bồ yêu lại xoay chuyển: "Ngươi đầu ngu óc ngốc, chiến pháp của ma tộc tương đối thích hợp với ngưoi."
Tả Mạc thấy vậy nóng lòng muốn thử: "Làm thế nào mới tụ lại thành một được?"
Vệ bất đắc dĩ mở mắt ra, bất mãn lườm Bồ yêu một cái. Từ khi gặp quái thi, thấy kẻ còn cổ xưa hơn mình, tâm trạng cấp bách muốn tìm người thừa kế của Vệ trong lúc bất tri bất giác đã phai nhạt đi rất nhiều. Từ trong chấp nhất khôi phục tinh thần, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đối tượng mà mình bảo hộ năm đó sớm đã phai tàn trong con sông của năm tháng rồi.
Lời thề khắc trên bia mộ cũng chỉ là cất dấu của mình hắn.
Bồ yêu còn có thể gặp hậu duệ của bạn bè cũ, còn có liên hệ với thế giới hắn, không bị thời gian vứt bỏ. Còn Vệ, quá xưa, quá cổ, cổ đến nỗi cái gì cũng chẳng còn lưu lại.
Quái thi đi tìm cố hương của mình, Vệ lại cười khổ phát hiện, bản thân ngay ca rmục tiêu cũng chẳng tìm được.
Hứng thú của Vệ đối với việc tìm người thừa kế mới đột ngột xoay chuyển. Trước đây vẫn mong ước thể hiện sự tồn tại của mình, lần này bị Bồ yêu ném chuyện sang, Vệ cũng chẳng mấy hứng thú.
Hắn thuận miệng đáp: "Cái này khá khó luyện."
"Khó luyện hơn ma thể sao?" Tả Mạc hỏi.
Vệ cứng lưỡi, giờ mới nhớ kẻ trước mặt là quái thai, ngay cả Đại Nhật Ma THể đứng hàng thứ hai của cấp giáo cũng dễ dàng luyện thành!
"Không khó luyện như ma thể." Vệ vẫn quyết định nói thật.
"Vậy dạy ta đi!" Tả Mạc mở miệng thỉnh cầu, hắn cố trợn tròn con mắt to trong veo, ra vẻ khao khát, lấy lòng nhìn Vệ .
Về khoản không biết xấu hổ, Vệ hiển nhiên không phải đối thủ của Tả Mạc, đành nói: "Ma thể với chiến tướng là hai chuyện khác nhau, ta cũng không biết nhiều."
Bất quá khi thấy khuôn mặt như hoa hướng dương luôn quay về phía hắn của Tả Mạc, hắn cũng đành theo lý trí buông tay nói: "Chiến tướng của ma tộc quả thật khác với các chiến tướng khác. Điều đầu tiên họ phải học là có thể cảm ứng với lực lượng của đồng bọn."
"Cảm ứng với lực lượng của đồng bọn?"
Vệ thở phào nhẹ nhõm, vẻ vô sỉ trên khuôn mặt kia rốt cuộc cũng biến mất, hắn cũng thấy tự nhiên hơn nhiều, nói tiếp: "Không sai, lực lượng của ma là lực lượng cơ thể, là của bản thân. Chỉ có cảm ứng với lực lượng của đồng bọn mới có thể liên thông với đồng bọn, tốc độ truyền của lực luơngj nhanh hơn nhiều so với âm thanh, cũng chuẩn xác hơn nhiều!"
"Vậy à..." Tả Mạc đăm chiêu.
Vệ bỗng mỉm cười, nhún vai nói: "Đừng hỏi ta làm sao để cảm ứng lực lượng của đồng bọn, ta không biết, ta chỉ là một cái bia một thôi."
Bản thân không biết nói dối, nhưng không biết vì sao, thấy Tả Mạc cau mày, tâm tình Vệ vừa rồi còn thấy bất đắc dĩ , giờ lại sung sướng hơn không ít.
"Cảm ứng lực lượng của đồng bọn..." Tả Mạc đau khổ suy tư, hắn như vừa lĩnh ngộ mơ hồ, nhưng khi bắt đầu ngẫm lại lại không chút thu hoạch.
Tả Mạc chìm vào trầm tư, ngay cả chiến trận liên tiếp bùng nổ cũng quên luôn.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc hưng phấn dị thường, không nói hai lời, nhanh chóng bắn khỏi mặt đất, biến mất không thấy đâu!
oOo
So với Tả Mạc phát hiện điểm lạ, Công Tôn Sai lại đã sớm quen tới mức không thể quen hơn với chiến pháp của ma tộc, trong cờ Dịch Chiến, những kẻ địch hắn phải đối mặt với đủ loại kẻ địch. Tuy chiến pháp hiện giờ khác với chiến pháp của Bồ yêu trong cờ Dịch Chiến, nhưng dù sao cũng là thừa kế từ một mạch.
Đối với Công Tôn Sai mà nói, chẳng có gì khác biệt.
Ba lớp xung kích kiểu sóng!
Ánh kiếm sặc sỡ vừa lóe lên như đóa hoa nở giữa không trung, giờ lại đồng loạt bừng sáng!
Tiếng rít vang lên giữa không trung, dội khắp màng tai, các kiếm tu Chu Tước doanh trong thời gian ngắn nhất đã tăng tốc tới cực hạn!
Kiếm tu hợp thành gợn sóng, đánh về phía ba luồng ma binh!
So với năm đó, Chu Tước doanh giờ càng thêm thành thục, chiêu bài ba lớp xung kích kiểu sóng được thi triển càng thêm thongd ong. Kiếm mang hợp thành gợn sóng, không thể thê lương thảm khốc như trước đây, giờ lại thêm vài phần co giãn, phảng phất như giữa đông đảo kiếm mang có một sợi dây vô hình xâu chuỗi chúng lại!
Hai bên ầm ầm va chạm!
Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
KIếm mang như gợn sóng lúc tụ lúc tan, chúng như một lưỡi dao, bay lượn như bươm bướm, không nhừng tước từng nhát một lên người đám ma binh đã tụ thành một cỗ.
Kiếm mang đan xen như thoi đưa!
Trong chớp mắt, ba luồng ma binh tử thương hơn nửa!
Cảnh tượng này chấn nhiếp toàn trường!
Tê Dã đang đầy tràn lửa giận, chiến ý dâng trào, thân hình vừa lao tới như bị một cánh tay vô hình kéo lại, ngưng bặt. Hắn không dám tin tưởng nhìn từng đạo kiếm mang như gợn sóng kia, chúng như một chậu nước đá dội thẳng từ đầu tới chân, khiến chân tay hắn lạnh buốt! Bên cạnh hắn, khuôn mặt Lam Thanh và các ma binh khác cũng lộ vẻ kinh hãi cực điểm!
Minh Liệt đang sắc mặt tái mét, thấy cảnh tượng đó lại như bị người ta điểm huyệt, ngây ra tại chỗ.
Trong huyết vụ, con ngươi Lương Vi đột nhiên co lại, sắc mặt biến đổi, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh!