Thế Giới Tu Chân

Chương 240: Chương 240: Chuyện gì đây?






Công Tôn Sai tìm được Tả Mạc, đem tin tức mà mình thu được nói rõ ra.

Càng nghe sắc mặt Tả Mạc càng khó coi.

“Tâm địa phái Minh Tiêu thật quá ác độc! Bọn chúng rõ ràng muốn lấy cả Tiểu Sơn giới nuôi riêng bọn chúng!” Tả Mạc trong lòng tức giận song cũng lập tức tỉnh táo lại: “Hành động của chúng ta phải nhanh mới được! Càng về sau sẽ càng khó khăn. Chờ ngoại đường của bọn chúng ổn định rồi, thủ hạ tay sai vô số, chúng ta muốn vượt qua, khó càng thêm khó.”

“Ừm!” Công Tôn Sai nặng nề gật dầu, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ giận dữ. Cách làm của phái Minh Tiêu chẳng khác nào coi tu giả trong Tiểu Sơn giới như linh thú nuôi nhốt trong vườn. Đến lúc đó bọn họ khác gì những tu nô kia.

“Ta có một cách.” Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cách gì?” Công Tôn Sai vội vàng hỏi.

“Bọn họ bán linh cốc, chúng ta bán bồ đoàn Hắc Luyện!”

Công Tôn Sai vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Bán bồ đoàn Hắc Luyện cho bọn họ có quá lãng phí không? Đến lúc đó giá cả tinh thạch ở Tiểu Sơn giới chắc chắn sẽ tăng vọt.”

“Bán!” Tả Mạc tàn nhẫn nói: “Không chỉ bán mà chúng ta còn phải bán lớn! Chỉ cần bồ đoàn Hắc Luyện được bán ra, sợi dây xích trên cổ mọi người sẽ không căng như trước nữa. Bố cục của phái Minh Tiêu cũng sẽ không hoàn thành, phí công phí sức. Minh Tiêu phái biết chúng ta làm hỏng chuyện của chúng chắc chắn sẽ giết tới cửa. Hắc hắc, chúng ta nhàn nhã ngồi đợi, bày ra một cái thòng lọng đợi bọn hắn chui đầu vào! Cường long không áp địa đầu xà. Đây là địa bàn của chúng ta, không phải nơi bọn chúng muốn làm gì thì làm.”

Hai mắt Công Tôn Sai lập tức sáng lên.

Hai người thương lượng trong phòng một hồi lâu, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười ha ha đầy âm hiểm vang lên.

Lôi Bằng và Tạ Sơn đều kinh ngạc phát hiện tâm tình của lão đại dường như không tồi, vẻ lo lắng trên khuôn mặt đã không còn. Bình thường mà nói, mẹ trẻ tâm tình tốt, cuộc sống của mọi người cũng dễ chịu hơn đôi chút.

Nhưng, bọn họ chưa kịp vui vẻ, đã nghe mẹ trẻ tuyên bố, từ giờ trở đi, tu luyện gấp đôi!

Lập tức tiếng kêu than vang khắp trời đất!

Cũng may đám tu giả trải qua chiến đấu tàn khốc, đối với việc tu luyện gian khổ cũng không bài xích.

Thực ra khiến mọi người thèm thuồng nhất là tòa kiếm trận kia, mỗi tu giả từ trong đó đi ra đều bế quan. Cho tới giờ đã có vài người thông qua kiếm trận ngộ được kiếm ý, đồ tốt nghịch thiên như vậy tất khiến khiến người ta thèm thuồng. Thế nhưng người nhiều cháo ít, kiếm trận mỗi lần chỉ có thể cho một người tu luyện, Công Tôn Sai cũng cảm thấy đau đầu, chỉ còn cách đem nó làm phần thưởng chiến công.

Thấy doanh trại khí thế ngất trời, Công Tôn Sai cũng đầy cảm khái, nếu mình có thêm chút thời gian nhất định có thể huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ thực sự!

Đáng tiếc, bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.

Chờ sau này ra khỏi Tiểu Sơn giới, mình sẽ tìm sư huynh, luyện lại một đội ngũ chân chính.

Nếm thử tư vị làm chiến tướng, hắn thấy làm việc khác quả thực nhạt như nước ốc.

Bất quá, chuyện kế tiếp thật khiến người ta chờ mong!

Đem rất nhiều việc giao cho Công Tôn sư đệ, chuyện của bản thân mình cũng khiến Tả Mạc da đầu tê dại. Điểm then chốt trong kế hoạch này chính là bồ đoàn Hắc Luyện, hơn nữa còn là một lượng lớn bồ đoàn Hắc Luyện.

Luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện cũng không khó, nhưng số lượng thực sự quá nhiều. Trong khoảng thời gian này chỉ luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện cho tu giả trong doanh trại cũng đã tốn hết toàn bộ thời gian không tu luyện của Tả Mạc rồi. Mà hiện giờ cần số lượng so với cái này còn lớn hơn nhiều, hơn nữa hắn không có một trợ thủ nào, mọi việc luyện chế đều cần hắn tự hoàn thành.

Điều này rõ ràng là không thể thực hiện!

Hắn quyết định chọn một số tu giả trong doanh trại từng có cơ sở luyện khí tới làm trợ thủ. Chẳng qua khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là trong bốn trăm năm mươi tu giả, có cơ sở về luyện khí không ngờ lại hơn năm mươi người. Đợi Tả Mạc hỏi lại mới biết, những tu giả này đại đa số không môn không phái, cuộc sống sau khi ngưng mạch cũng khá giả, song trước khi nhưng mạch chẳng khác gì tu giả hạng bét.

Về cơ bản, ai ai cũng thành thạo lấy một nghề, linh thực, nuôi dưỡng, luyện khí vân vân, cơ hồ cái gì cần cũng có. Tả Mạc và Công Tôn Sai đều ngạc nhiên tới mắt trợn tròn.

Bọn họ đều có chút căn cơ, thậm chí phần lớn trong đám bỏ thời gian cho luyện khí còn lâu hơn Tả Mạc. Song vì không được giảng dạy theo hệ thống, bọn họ chỉ có thể làm một số ít công việc rất cơ bản. Sau khi ngưng mạch, bọn họ gần như không làm nữa.

Nhưng có hai tu giả ngoại lệ, trong đó một người tên Cát Vĩ, một người tên Tôn Bảo. Hai người trước khi Tiểu Sơn giới có biến cố luôn lấy luyện khí mà sống, tạo nghệ về phương diện này của họ so với Tả Mạc cao thâm hơn nhiều. Tìm được hai người này Tả Mạc như vớ được chí bảo.

Hắn thậm chí không tiếc lấy ra hỏa Kim Ô đưa cho hai người.

Hai người như bị tinh thạch trên trời đập vào đầu, hạnh phúc tới thiếu chút nữa ngất xỉu. Hỏa Kim Ô! Đây là hỏa Kim Ô đấy! Hai người đã hao phí vô số tâm tư, tốn vô số sức lực cũng không có được hỏa chủng khiến mình thỏa mãn.

Cho nên khi Tả Mạc tiện tay ném cho bọn họ mỗi người một cái hộp Linh Lung, nói bên trong lưu trữ một ngọn hỏa Kim Ô, bọn họ thiếu chút nữa run tay làm rơi cả hộp.

Hạnh phúc có thừa song cũng khiến bọn họ vô cùng coi trọng ông chủ.

Nói đùa sao!

Đây là hỏa Kim Ô đấy!

Loại lửa cấp bốn!

Loại lửa mà phàm là tu giả luyện khí luyện đan đều ước mơ tha thiết!

Song còn không đợi hai người thầm đắc ý trong lòng đã thấy Tả Mạc lựa ra mười tu giả có trình độ luyện khí cao nhất, phát cho mỗi người một hộp lung linh!

Cát Vĩ và Tôn Bảo đều triệt để ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt như trông thấy quỷ!

Không riêng gì bọn họ, mười người được chọn ra vốn đang vô cùng hâm một nhìn hai người, lúc này khuôn mặt đều dại ra, tay cầm hộp Linh Lung, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mộng rồi.

Tu giả còn lại cũng đều há hốc mồm, nhiệt độ trong căn phòng đột ngột tăng lên.

“Làm việc tốt nhé!” Tả Mạc mười phần huênh hoang phất tay, hưởng thụ ánh mắt mọi người, hắn tựa như được ăn nhân sâm, cả người thoải mái không nói nên lời.

Chẳng có cách nào, anh đây vốn nhiều hỏa Kim Ô mà!

Vốn có tu giả vì bị điều lại đây mà trong lòng bất mãn, giờ ai nấy như sôi máu, điên cuồng làm việc! Bọn họ làm việc nhiệt tình tới mức khiến Tả Mạc hết hồn, cứ như vậy khéo xảy ra tai nạn chết người mất.

Phù trận trên bồ đoàn Hắc Luyện, Tả Mạc truyền cho Cát Vĩ và Tôn Bảo. Sau khi Tả Mạc truyền thụ xong xuôi, hai người vẫn như hai tảng đá không chút nhúc nhích.

Từ đó trở đi hai người mới chính thức tâm phục khẩu phục.

Tả Mạc chuyên chú làm việc, nghỉ ngơi thì ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới ở cửa có một người đang đứng. Ồ, hắn lộ vẻ ngạc nhiên, tay cũng ngừng lại.

“Ngươi tỉnh rồi?” Tả Mạc hỏi, đối phương không ngờ cứ đứng đó, cũng không biết đã ở đó bao lâu rồi.

Nữ tu này ngây ra, như không nghe được hắn nói.

Sẽ không bị đánh tới ngu rồi chứ? Tả Mạc thầm nghĩ.

“Ngươi tên là gì?” Hắn hỏi dò.

Nữ tu không hề phản ứng.

“Chẳng lẽ thực sự bị dánh tới ngu luôn rồi?” Tả Mạc chống cằm suy nghĩ, hắn quyết định hỏi thử tiếp: “Ngươi có đói không?”

Nữ tu vẫn không phản ứng.

Nhìn khuôn mặt thon dài mà lại đầy mụn ghẻ, Tả Mạc bỗng có chút đồng cảm, hắn nhớ tới khuôn mặt cương thi trước kia của mình.

Khi nàng còn đang hôn mê, Tả Mạc đã kiểm tra qua, khuôn mặt nàng không hề có ngụy trang. Mụn ghẻ phủ đầy kín khuôn mặt đều cho loại độc tố nào đó trong cơ thể nàng, lại thêm vô số thương tích mới cũ, nàng có thể sống Tả Mạc đã cảm thấy là kỳ tích rồi.

Sau lần thử cuối cùng cũng thất bại, Tả Mạc đau đầu đành buông bỏ: “Tùy ngươi vậy.”

Hắn không biết đối phương có thể nghe hiểu không, nhưng trước mắt hắn có rất nhiều việc cần làm. Cho dù luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện đã được giao cho thủ hạ nhưng hắn vẫn còn công việc khác.

Bất cứ kế hoạch hoàn chỉnh nào cũng đều do rất nhiều điều kiện tạo thành.

Hắn quyết định làm việc của mình, song vừa xoay người bước đi đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau vang lên. Nữ tu này không ngờ lại không nói một lời theo sát phía sau hắn.

Tả Mạc lập tức thấy trán đau đau.

“Này, theo ta cũng không có tinh thạch đâu đấy!”

“Ta không rảnh chơi với ngươi, ngươi tự chơi đi!”

“Thật không có tinh thạch mà!”

“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không tránh xa một chút ta sẽ không khách khí đâu đấy!”

Tả Mạc ra vẻ thôi động pháp quyết, khóe mắt liếc nhìn động tác của nữ tu, con ngươi lập tức trợn tròn. Đối phương cũng vung tay phải lên, song đầu ngón tay lóng lánh ánh sáng, không khí xung quanh lập tức ngưng đọng lại!

Ối mẹ ơi!

Tả Mạc hồn phi phách tán, vội vội vàng vàng tán bỏ linh lực trên tay, không ngừng nói: “Có gì từ từ nói… Có gì từ từ nói…”

Nữ tu vẫn như trước chẳng nói một lời nhưng cũng theo Tả Mạc, ánh sáng trên đầu ngón tay tán đi, cánh tay hạ xuống, không khí xung quanh lập tức khôi phục như thường!

“Một cô ả thật lợi hại!” Bồ yêu sợ hãi than lên trong đầu Tả Mạc, bất quá Tả Mạc nghe vào, rõ ràng có vẻ cười vui trên nỗi đau của kẻ khác.

Tả Mạc cũng chẳng có cách nào, nữ tu này căn bản không cách nào giao lưu. Về phần động thủ, nhớ lại ánh sáng kinh khủng vừa rồi, Tả Mạc rung mình một cái, một chút may mắn cuối cùng trong lòng cũng tan sạch.

“Ngươi muốn đi thì cứ theo đi!” Cùng đường bí lối, Tả Mạc đành lầm bầm đầy vẻ lưu manh.

“Ha ha ha ha!” Bồ yêu chợt cười lớn, một nữ tu không nói một lời khiến Tả Mạc cảm thấy cuộc sống đen tối vô cùng.

Tu giả xung quanh đều sợ hãi nhìn nữ tu phía sau Tả Mạc. Vừa rồi nữ tu biểu hiện ra thực lực cường đại khiến ai ai cũng kinh hãi. Tả Mạc mẫn cảm chú ý tới, trong ánh mắt những người này ngoại trừ kinh sợ còn một tia chán ghét, xa lánh.

Tả Mạc đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Nhưng hắn cũng biết đây là bản chất của con người. Lúc đầu gặp nữ tu hắn cũng bị mụn ghẻ đầy trên mặt hù dọa.

Hắn tiện tay lấy trong đống tài liệu một mẩu quặng màu đen, gọi ra hỏa Kim Ô, quăng quặng vào. Hỏa Kim Ô nóng rực lập tức hòa tan đá quặng thành một vũng nước thép đỏ bừng. Trong lòng Tả Mạc vừa động, lập tức có một lực lượng vô hình xé tan nước thép, nước thép từng chút từng chút thay đổi trạng thái.

Nữ tu nhìn chằm chằm vào hỏa Kim Ô và nước thép.

Một lát sau, trên tay Tả Mạc có một cái mặt nạ.

Mặt nạ màu đen, rất mộc mạc, không có hoa văn trang sức, quỷ dị nhất là tỷ lệ có phần mất cân đối, hai bên mặt trái phải không ngờ lại không đối xứng. Tả Mạc lập tức xấu hổ, cười nói: “Ách, lần đầu làm mặt nạ, ngượng tay ngượng tay! Ừm, để làm lại…”

Hắn đang định làm lại một cái, một lực hút truyền tới mặt nạ trên tay, mặt nạ lập tức bay tới tay nữ tu.

Nữ tu đeo mặt nạ lên.

“Ừm, vẫn nên làm lại cái khác!” Tả Mạc xoa xoa hai tay, xấu hổ nói.

Hai bên mặt quả nhiên không đối xứng… Trời ạ! Không ngờ mình lại phạm sai lầm ấu trĩ như thế! Thấy ánh mắt quái dị của đám thủ hạ xung quanh, hắn hận không kiếm kẽ nứt nào mà chui vào được.

Thật quá mất mặt!

Nữ tu không nói một lời, cũng không có ý tháo mặt nạ xuống.

Tả Mạc thấy vậy rất thức thời bỏ qua dự định luyện chế lại một cái khác. Hắn tiếp tục làm việc của mình, lại phát hiện nữ tu không hề quấy rầy hắn, như một người gỗ đứng sừng sững ở đó.

Tả Mạc cũng dần dần quen.

Chỉ có một câu hỏi luôn xoay quanh đầu hắn.

Cái này, rốt cuộc là có chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.