"Tin tức này có chính xác hay không? Thế nào mà ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy?" Tạ Sơn nhỏ giọng lầu bầu, bọn họ nấp trong mây, xung quanh bày trận pháp, nếu không tới gần, chắc chắn khó phát hiện nổi.
"Gấp cái gì!" Tả Mạc trừng mắt, trong lòng cũng hơi lo lắng. Tin tức thu được đều là nhờ Thương Vị Minh, dẫu sao trong số thủ hạ của hắn cũng chỉ có Thương Vị Minh là quen với Vân Hải giới.
Thương Vị Minh nhanh chóng hỏi thăm ra nơi ở của Trữ Nhất, đám người căn cứ theo bản đồ các giới, cuối cùng tìm được con đường này.
Mấy ngày trước Thương Vị Minh trà trộn vào thành Bách Việt, nghe được từ một đầy tớ của Trữ Nhất là mấy ngày nay hắn sẽ tới Hư Linh thành.
Vì vậy đám người Tả Mạc bắt đầu ôm câu đợi thỏ.
Bọn họ đã đợi ở đây ba ngày song vẫn không thấy tung tích Trữ Nhất đâu. Có điều cũng may là tu vi mọi người đều cao, ngoại trừ Tạ Sơn lầu bầu ngoài miệng hai câu ra, mọi người vẫn rất bình tĩnh. Tông Như nhắm mắt đả tọa, công phu thiền định của hắn ngày càng thâm sâu, bất động như núi. Vi Thắng nhắm mắt xếp bằng ngồi bên, thanh kiếm đen đặt trên đùi, thần sắc thanh tĩnh.. Thúc Long vẫn chưa tới, hắn lưu lại trên đảo trấn thủ. Vạn nhất cao thủ đi hết, bị người ta bịt kín tổ chim, vậy đúng là lỗ lớn rồi.
Bỗng nhiên, phía xa xuất hiện vài điểm đen.
Tả mạc mắt sắc, lập tức nhìn thấy người cầm đầu là Trữ Nhất!
Vi Thắng mở mắt, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, Tông Như cũng đồng thời mở mắt, trên tay nhiều thêm Thập Tự Chuyển Kinh đồng, nhẹ nhàng lay động Chuyển Kinh đồng. Tạ Sơn lặng lẽ cười, Song Thận kiếm hiện lên trong tay.
Tả Mạc nhìn kỹ hai người bên cạnh Trữ Nhất, đều mặc trang phục người hầu, chắc là nô bộc của Trữ Nhất.
Đợi đám người này bay tới gần, Tả Mạc đột nhiên quát nhẹ một tiếng: "Ra tay!"
Ra tay đầu tiên là Vi thắng!
Hai mắt lóe lên hai luồng sáng, kiếm đen trong tay khẽ chuyển động không chút âm thanh, đâm nhẹ vào hư không!
Cùng lúc đó, Tông Như, Tạ Sơn đồng thời phát động! Chỉ thấy Tông Như một tay dẫn vào không khí, kinh văn trên thân ống Thập Tự Chuyển Kinh đồng, từng cái từng cái một sáng lên, kinh văn sáng lên tự động tách khỏi Chuyển Kinh đồng, những kinh văn này không biến mất trên không trung mà như những chữ vàng, từng cái từng cái một liên tiếp bay về phía Trữ Nhất. Tổng cộng bảy chữ vàng, mỗi chữ lại bao hàm linh lực thiền gia, tiếng phạn âm vang lên xung quanh!
Song Thận kiếm của Tạ Sơn vẽ ra từng luồng kiếm mang bảy màu, như từng ánh cầu vồng sau cơn mưa, trong vẻ mỹ lệ là sát khí lẫm liệt!
Đại Nhật Ma Thể của Tả Mạc khai hỏa toàn bộ, dùng khí thế sấm sét đánh về phía Trữ Nhất!
Sát chiêu do bốn người súc thế đã lâu, một khi phát động là không lưu lại chút gì!
Mắt thấy Trữ Nhất sắp đầu lìa khỏi cổ, bỗng nghe thấy một tiếng cười dài vang lên bên cạnh hắn: "Quả nhiên là Minh Công thần cơ diệu toán!
Bốp!
Trữ Nhất ở ba trượng trước mặt bỗng nổ tung thành một quầng sáng!
"Thủ đoạn này cũng chẳng có gì quang minh!" Một người hầu bên cạnh Trữ Nhất bỗng nhanh chóng biến đổi, lộ ra chân thân, chỉ thấy hắn khoác một chiếc áo cà sa Minh Hoàng, cầm trong tay một cái Vi Đà Xử cao cỡ thân người, không giận mà uy!
Trên Vi Đà Xử của hắn, vòng đồng leng keng rung động, từng quầng sáng trong suốt tỏa ra từ những vòng đồng đó, lan tới ba trượng xung quanh ba người. vừa rồi chính hắn là người đã chặn một kiếm vô thanh vô tức của Vi Thắng.
"Ha ha, chỉ chút thuật nhỏ mà thôi." Một người hầu khác bên cạnh Trữ Nhất cũng lộ ra chân thân, râu dài mặt tím, trang phục văn sĩ khí chất nho nhã.
Hắn giơ tay phóng ra một màng khói năm màu, màn khói đó gặp gió lớn bổng, che phủ bầu trời! Đám người Tả Mạc còn chưa kịp phản ứng đã bị màn khói bao phủ lại! Chữ vàng mất đi mục tiêu cũng bị cuốn vào trong lớp khói năm màu, ánh kiếm bảy màu của Tạ Sơn cũng bị màn khói đó nuốt sạch.
Bốn người Tả Mạc chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi, đều cũng biến sắc!
"Trữ huynh, Viên Tín đại sư, có thể từ từ bắt đầu, không cần sốt ruột! Ngũ Hành La Yên Tráo của lão phu cũng có thể kéo dài một thời gian." Cố Minh Công vuốt râu cười, trong giọng nói vừa có vẻ khiêm tốn vừa có vẻ ngạo nghễ.
Bảy chữ vàng mất đi mục tiêu cũng tự động trở lại bên người Tông Như, bắt đầu từ từ chuyển động xung quanh hắn.
"Thủ đoạn của Minh Công thật cao cường!" Trữ Nhất cười lớn nói: "Ha ha! Giờ thì đừng ai mong trốn! Đã lâu không nếm mùi máu rồi, giờ đã đưa tới cửa rồi thì một tên cũng đừng mơ trốn nổi!"
Trong tay hắn bỗng nhiều thêm một cái ô máu, thân ô như thấm đẫu màu máu, lộ ra mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta chỉ muốn nôn mửa! Trong ô mơ hồ truyền ra rất nhiều tiếng tru của oan hồn, như khóc như than, khiến người khác nghe được mà kinh hãi!
Ngửi thấy mùi máu tươi này, trong mắt Viên Tín hiện lên một chút chán ghét khó thấy, hắn không nói gì, chỉ nhỏ giọng tụng niệm kinh văn.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười lớn tùy ý của Trữ nhất, cuồn cuộn như sấm, thô bạo không nói nên lời, kẻ nhát gan sợ là mật cũng vỡ tan ngay!
Tả Mạc sắc mặt căng thẳng, không ngờ đối phương lại đã sớm chuẩn bị! Bọn họ tự cho là mưu toan đủ bí ẩn rồi, không ngờ lại rơi vào trong bàn tính của đối phương, chỉ chớp mắt mà vị trí chủ khách đảo ngược, bọn họ lâm vào cảnh nguy hiểm!
Trữ Nhất còn chưa ra tay, song thực lực mà Cố Minh Công và Viên Tín biểu hiện ra cũng đã cực mạnh! Viên Tín có thể đỡ được một kiếm của đại sư huynh, chắc chắn sẽ không đơn giản!
Mà tấm màn khói năm màu biến đổi không ngừng lưu chuyển không nghỉ trước mặt cũng khiến Tả Mạc cảm nhận được lực lượng vô cùng cường đại của phù trận đang chảy trong đó!
Màn khói này thật kỳ quái!
Tả Mạc vừa rồi nghe thấy Cố Minh Công gọi nó là Ngũ Hành La Yên tráo, lẽ nào màn khói năm màu này là do năm loại khói ngũ hành tạo thành?
Nếu quả thực là vậy thì không ổn rồi! Trái tim Tả Mạc không ngừng trầm xuống!
Tu giả dùng pháp bảo do màn khói luyện chế thành đa số là tán tu bởi màn khói không chỉ nhiều chủng loại đa dạng, hơn nữa còn có thuộc tính ngũ hành vô cùng rõ ràng. Sưu tập năm loại màn khói khác nhau phân biệt thuộc thuộc ngũ hành đã rất không dễ dàng rồi, càng khó hơn là đem năm loại màn khói ngũ hành đó luyện chế hợp nhất!
Màn khói không thuộc cùng một hành sẽ phân biệt rất rõ ràng, không chịu dung hợp. Hai loại màn khói không thuộc cùng một hành, nếu muốn luyện hóa thành một đã cực khó rồi, mà mỗi khi tăng thêm một loại màn khói mới, độ khó của nó tăng thêm vài lần! Muốn đem năm loại màn khói ngũ hành khác nhau luyện chế thành một pháp bảo, độ khó trong việc này chẳng khác nào lên trời!
Khi Tả Mạc nghe thấy tên pháp bảo của đối phương, lập tức cảm thấy không ổn!
Hắn đã không còn thời gian để nghĩ xem rốt cuộc bọn họ sơ suất ở đâu, giờ chỉ hơi vô ý, sợ là hôm nay bọn họ sẽ phải thua ở nơi này!
Vốn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Tả Mạc nhanh chóng phán đoán ra tình thế của họ. Bốn đấu ba, vốn bọn họ hơi chiếm ưu thế về nhân số, nhưng với Ngũ Hành La Yên Tráo, ưu thế nhân số đã hoàn toàn bị triệt tiêu.
Một khi không còn ưu thế về mặt nhân số, bọn họ lâm vào nguy hiểm rồi! Về mặt pháp bảo, bọn họ đều kém Trữ Nhất, luận tu vi, bọn họ cũng không thâm sâu như đám Trữ Nhất. Ba người Trữ Nhất đều là tu giả kim đan kỳ thành danh đã lâu, tu vi ít nhất cũng ở mức nhị trọng thiên, Trữ Nhất thậm chí còn là tam trọng thiên đỉnh phong!
Từng người bọn họ bị cách ly ra, tiếp theo nhất định là đối phương tiêu diệt từng phần một!
Chết tiệt!
Đầu óc Tả Mạc xoay chuyển rất nhanh, tay cũng không để rỗi, lén nặn chỉ ấn, một luồng gió vô hình tỏa ra như rung động!
Là Phấn Khô Yên Minh Diệt chuyên phá giải ảo thuật!
Đỉnh đầu truyền tới một tiếng ồ của Cố Minh Công: "Pháp quyết này thú vị đây! Có điều lão phu khuyên ngươi một câu, đừng phí công nữa, Ngũ Hành La Yên Tráo này của lão phu ngũ hành lưu chuyển không ngừng, có phải là ảo cảnh đâu! Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, lão phu làm chủ lưu lại tính mạng cho ngươi!"
Làn gió tỏa ra, màn khói năm màu xung quanh vẫn không hề bị ảnh hưởng!
Quả nhiên không phải ảo cảnh!
Sắc mặt Tả Mạc lập tức trở nên càng khó coi!
Có điều hắn cũng không tức giận, Minh Hư Dực trên lưng khẽ rung, thân hình như điện, đột nhiên vọt mạnh lên!
Song cho dù bay thế nào, màn khói năm màu trước mắt cũng không thấy điểm cuối.
"Ha ha! Lão phu nói rồi mà, đừng có phí công! Ngũ Hành La Yên, tương sinh tương khắc, tuần hoàn không ngừng, tự thành thiên địa! Ngươi dù có thủ đoạn nghịch thiên đi chăng nữa, trong Ngũ Hành La Yên Tráo của lão phu cũng chẳng lật nổi trời!" Tiếng cười đắc ý của Cố Minh Công truyền tới tai Tả Mạc.
"Ha ha, Minh Công việc gì phải nhiều lời với chúng!" Thanh âm lạnh lẽo của Trữ Nhất chen vào: "Thực chẳng thú vị, mấy con kiến hôi này không ngờ lại khiến ba ta cùng đi một chuyến! Minh Công chấm dứt chúng sớm đi, chúng ta xong việc sớm, tìm một chỗ thưởng trà, chẳng thoải mái sao?"
Viên Tín đại xư miệng niệm: "Thiện tai thiện tai!"
Cố Công Minh cao giọng cười: "Hai vị đã có nhã ý! Lão phu đành bêu xấu vậy!"
Đám người Tả Mạc chỉ thấy toàn thân cứng nhắc, không thể động đậy, những màn khói năm màu kia từ bốn phương tám hướng dồn tới, cùng lúc đó, từng luồng khói năm màu quấn lấy mọi người, như những con rắn độc sặc sỡ cuốn chặt lấy họ!
Màn khói nhẹ nhàng lúc này lại như dây kéo, cứng cỏi vô cùng, cho dù bọn họ có giãy dụa ra sao cũng không thể nhúc nhích nổi!
Ngay cả Tả Mạc có Đại Nhật Ma Thể lúc này cũng bị áp chế gắt gao, càng cố giãy dụa, lực lượng từ màn khói quấn trên người truyền tới càng thêm mạnh mẽ!
Lẽ nào lại thua ở đây?
oOo
Điền Hoành Ba liếm liếm môi, con mắt nheo lại, nở một nụ cười tàn nhẫn. Trong lòng hắn vẫn đang nghẹn một ngọn lửa giận, con mồi ngay trước mặt, trong lòng hắn đầy khát khao giết chóc!
Phía sau hắn là năm tu giả, bọn chúng tên thì sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, kẻ thì thong dong tự đắc, song tất cả đều không ngoại lệ, toàn thân sát khí lẫm liệt! Vừa nhìn năm người này là biết họ là kẻ lão luyện nơi sa trường, chỉ có người lão luyện mới có biểu hiện thong dong như vậy trước chiến trận!
Chiến tu kim đan kỳ của Điền gia đều ở đây!
Chỉ riêng sáu gã chiến tu kim đan này đã đủ để đối phó với một chiến bộ rồi!
Sau sáu người là một loạt chiến tu đông nghìn nghịt, ngay ngắn chỉnh tề!
Chiến bộ Điền Dạ!
Chính là chiến bộ đệ nhất Điền Gia vừa trở về từ chiến trường – Điền Gia chiến bộ!
Điền gia lần này có thể nói đã bỏ vốn ra rồi!
Ngoại trừ Điền Gia chiến bộ, hai chiến bộ tinh nhuệ khác của Điền gia cũng được điều đến!
Điền Vĩnh Thanh dự tính nhân cơ hội này, một đòn đọt luôn Quy Đảo đang sức cùng lực kiệt kia, không bỏ sót chút gì!
Điền Vĩnh Thanh vốn không nghĩ nhiều như vậy, song Cố Minh Công cơ trí hơn người, lập tức suy tính ra chắc chắn đám Tả Mạc sẽ mai phục dọc đường. Điền Vĩnh Thanh cũng là kẻ thông minh, vừa suy nghĩ cái lập tức hiểu ra.
Hiện giờ cao thủ Quy Đảo đi hết, trên đảo đang là thời điểm suy yếu nhất, cũng là thời gian cao thủ ít nhất!
Cơ hội ngàn năm khó gặp như vậy, sao bỏ qua được?
Một khi chiếm được lượng lớn linh điền trên Quy đảo, thu nhập của Điền gia lập tức tăng gấp đôi! Lại thừa dịp danh vọng đang tăng mạnh, mời chào anh hào, Điền gia quật khởi, không ai ngăn nổi!
Ngay cả Hư Linh phái cũng không cách nào ngăn cản!
Quy Đảo trước mặt như một miếng thịt cực kỳ màu mỡ, khiến mỗi người trong Điền Gia đều chảy nước bọt ròng ròng!
Từ nay trở đi, khối thịt này sẽ về Điền Gia rồi!
Trong mắt Điền Hoành Ba lóe lên sát khí, miệng quát lớn: “Giết!”
Chiến bộ đông nghịt như mây đen cuồn cuộn, dùng khí thế sấm sét ép về phía Quy đảo!