Thế Giới Tu Chân

Chương 284: Chương 284: Đại trận






Trong một hố sâu, Tả Mạc đang không ngừng đào xuống.

Miệng hố phía trên đỉnh đầu giờ chỉ thấy bằng bàn tay, chỗ này đã là sâu dưới đất khoảng năm mươi trượng. Hố rộng khoảng một trượng, nữ tu đứng cách đó không xa. Ngẩng đầu nhìn lên, độ cao năm mươi trượng khiến người ta có cảm giác muốn ngạt thở.

Đột nhiên, Tả Mạc ngừng việc, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

“Chúng ta lên thôi.” Hắn nói với nữ tu. Mặc dù nữ tu không nghe được nhưng hắn vẫn bắt chuyện, nói xong liền bay lên trên, nữ tu theo sát bên người.

Bay lên miệng hố, Tả Mạc ngừng lại, hít một hơi thật sâu.

Toàn lực đánh ra một đòn Lưu Ly Thiên Ba!

Một nắm tay như lưu ly nhanh chóng chìm vào trong hố, ầm ầm nổ vang dưới đáy động.

Ầm!

Dung nham địa hỏa đỏ rực không ngừng phun lên, tựa như hung thú thời viễn cổ vừa xổ lồng, đứng cách xa như vậy Tả Mạc vẫn cảm nhận được khí tức nóng bỏng ùa vào mặt.

Dung nham đỏ thẫm không ngừng phun ra từng tia lửa, đối mặt với uy thế của tự nhiên Tả Mạc cũng không nhịn được hơi biến sắc. Nếu không cẩn thận bị cuốn vào trong địa hỏa, trừ khi có tu vi kim đan còn không sợ là xương cốt cũng chẳng còn.

Ngoài kinh hãi, khuôn mặt hắn cũng nhiều thêm vài phần hớn hở.

Lôi theo nữ tu tiếp tục bay lên, dòng chảy dung nham cuối cùng cũng tuôn tới mặt đất, nơi này là trung tâm đại trận do Tả Mạc bố trí. Dung dam đỏ thẫm sền sệt chậm rãi chuyển động, chảy vào trong động, phù văn trên bốn vách động đột nhiên sáng bừng lên.

Tả Mạc cuối cùng cũng không kìm nổi mà nở nụ cười!

Thành công rồi!

Cuối cùng cũng thành công rồi!

Ngay trên đỉnh đầu hắn, thành Kim Ô bỗng nhiên sáng rực trong đêm, vô số luồng sáng vàng kim như những con cá lội ngược dòng, bay lên trên bầu trời thành Kim Ô. Những tia sáng vàng kim này không ngừng ngưng tụ trên bầu trời thành Kim Ô, lúc tụ lúc tán.

Mọi người trong thành Kim Ô đều bị dị biến đó làm kinh động, ai nấy dồn dập ra khỏi phòng, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy ánh sáng vàng kim!

Tu giả tinh thông phù trận đều biến sắc, những luồng sáng vàng kim như con cá đang bơi kia thi thoảng lại thấy được bóng dáng của phù văn, chẳng lẽ là phù trận gì lợi hại? Thủ đoạn như vậy thực sự cao thâm khó lường! Cũng không biết là phù trận gì mới có thể tạo thành dị tượng kinh thế hãi tục như vậy.

Các thế lực đóng ở ngoài thành cũng liên tiếp bị kinh động.

“Kia là gì?”

“Chẳng lẽ trong thành có dị bảo xuất thế?”

. . .

Chỉ thấy trong bóng đêm, nơi xa xa thành Kim Ô sáng rực, ánh sáng vàng kim chói mắt bao phủ nơi đó, như một vầng thái dương giữa đêm đen.

“Công trình thật lớn!” Trên một đỉnh núi, một người trung niên mặt đầy râu tán thưởng. Bên cạnh hắn là một gã to lớn lưng hùm vai gấu.

“Sao lại nói vậy?” Gã to lớn hỏi.

“Thành này dường như ẩn tàng phù trận cực kỳ lợi hại, trận thế đó rõ ràng hòa cùng đại trận tạo thành quang cảnh lúc này. Hôm qua vào thành ta đã phát hiện tòa thành này dùng vật liệu cực kỳ đặc thù, đại nhân chắc chắn không đoán được.” Người trung niên cười nói.

“Ồ, dùng tài liệu cao cấp gì vậy?” Gã to lớn hiếu kỳ hỏi.”

“Hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của đại nhân, tường của tòa thành này chẳng qua chỉ là đá xanh bình thường.”

“Không thể nào?” Gã to lớn ngây ngốc, ra sức lắc đầu: “Nếu dùng đá xanh mà có thể xây một tòa thành kiên cố như thế, chỉ sợ Tiểu Sơn giới sớm đã thành lầu san sát.”

“Ài, quả thực là đá xanh, chỉ có điều đá xanh này đã được hỏa kim ô luyện chế.” Người trung niên mỉm cười.

“Hóa ra là thế!” Gã to lớn đột nhiên hiểu ra.

Khuôn mặt người trung niên lộ vẻ bội phục: “Tâm tư của người này cực kỳ xảo diệu, tòa thành này tuy nhỏ song thực tế hắn lại dùng phép luyện khí.”

“Phép luyện khí? Chẳng lẽ hắn coi thành Kim Ô như một món pháp bảo?” Gã to lớn lại ngây ngốc.

“Không sai. Cả tòa thành Kim Ô này bày đầy phù văn, mọi kiến trúc đều do phù văn nối thành một thể, tạo thành cục diện cùng tiến cùng thoái. Ban ngày ánh mặt trời sẽ hình thành một cột sáng chiếu xuống thành, đại nhân có để ý tới không?”

“Chẳng lẽ trong đó cũng có gì lạ?”

“Trong ánh mặt trời ẩn chứa chút ít hỏa Kim Ô, được thành Kim Ô hấp thu không ngừng, càng lâu ngày tòa thành này càng tinh thuần, đây chẳng phải phép luyện khí sao?” Người trung niên chớp chớp đôi mắt, tán thưởng nói: “Ánh mặt trời tuy tốt song cần thời gian lâu dài, vị thành chủ này hiển nhiên không chờ nổi. Nếu thuộc hạ đoán không sai, hắn chắc sẽ dẫn địa hỏa lên tôi luyện thành này, vì vậy thuộc hạ mới nói là công trình thật lớn.”

“Dẫn địa hỏa lên tôi luyện thành sao?” Gã to lớn thần sắc vẫn ngây ngốc, qua nửa buổi mới lắc đầu nói: “Không ngờ Tiểu Sơn giới cũng là nơi tàng long ngọa hổ, lại có nhân vật lợi hại tới vậy. nếu cứ trừng mắt bỏ qua ta cũng không cam lòng, tiên sinh thấy sao, có thể chiêu lãm không?”

Người trung niên lắc đầu: “Đại nhân yêu hiền tài như vậy là việc tốt. Nhưng ta đã quan sát người này, thế lực đã thành, thủ hạ dưới tay lại có cả chiến tướng nữa, chỉ sợ lai lịch không đơn giản. Huống hồ, danh sách điều động của đại nhân nay đã đầy, nếu chiêu mộ được thì đưa đi đâu đây?”

Gã to lớn nghe lời, lại ngây dại nửa ngày rồi mới than một tiếng.

“Đại nhân ngài cũng không nên buồn phiền.” Người trung niên nhẹ nhàng an ủi: “Bản môn lực lực hùng hậu ra sao, tài nguyên dồi dào, chỉ cần đại nhân có thể ổn định cắm rễ trong môn phái, muốn chiêu nạp chút kỳ nhân dị sĩ cũng chẳng phải việc khó. Lần này môn chủ phái đại nhân tới điều tra chuyện ở Tiểu Sơn giới, rõ ràng là có ý bồi dưỡng, đại nhân chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thôi, cần gì buồn phiền vì một người.”

“Tiên sinh nói cũng phải.” Gã to lớn lúc này mới khôi phục thần sắc, khuôn mặt còn có vẻ tức giận: “Hừ, lão già Minh Tiêu cũng thật to gan, không ngờ dám phá hỏng cả một giới, đúng là không muốn sống nữa rồi.”

Trên đường đi hắn đã gặp và thấy toàn cảnh thảm khốc vô cùng.

"Chỉ sợ theo như tin tức loan truyền, hắn cũng sống không dễ." Người trung niên trong mắt lấp lánh ánh lạnh: "Đồ đệ của hắn bị giết cũng coi như báo ứng, theo phỏng đoán, thời điểm các thế lực khác tham dự vào cũng không xa nữa rồi."

Gã to lớn đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, Hoàng Trác Quang có phải là người trong đó dọn dẹp hay không?” Hắn chỉ tay về phía thành Kim Ô.

Người trung niên ngây ra, tim đập mạnh hẳn lên: “Cũng có thể! Nhưng chuyện này chẳng quan hệ gì tới chúng ta.” Hắn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Chính sự gấp gáp, sao hiện ban ngày là cơ hội ngàn năm có một đối với đại nhân. Vận khí của ngài quả thực không tồi.”

Bọn hắn được phái tới điều tra chuyện yêu quân xuất hiện ở Tiểu Sơn giới, tìm kiếm khe nứt hỗn độn, không ngờ lại gặp phải dị tượng sao hiện ban ngày.

“Nhưng giờ chúng ta vẫn chưa có kết quả.” Gã to lớn có phần bất lực nói.

“Cứ từ từ, cái này không gấp được.” Người trung niên cũng bất lực trả lời.

Tiểu Sơn giới loạn thành một cục, ngoại đường hành động lớn trước giờ chưa từng có, cùng với thành Kim Ô đột nhiên quật khởi khiến hai bên lập tức trở thành tiêu điểm được chú ý nhất của ở Tiểu Sơn giới. Các loại tin tức không ngừng lan truyền, phân đường của ngoại đường đã bị phá hủy một phần ba.

Mà không quá hai ngày sau lại nghe được tin đội ngũ thần bí kia liên tục đánh tan ba đội ngũ chi viện của ngoại đường.

Những tu giả bị đánh tan trốn về, tô thêm màu mè cho sự lợi hại của đội ngũ này, khuôn mặt của bọn chúng vẫn còn vẻ sợ hãi, trở thành chứng cứ có sức thuyết phục nhất. Tin tức nhanh chóng lan truyền, mà ngoại đường lại đột nhiên có thái độ khác thường, tập trung lực lượng, không ngừng tiến về phía thành Kim Ô.

Chỉ cần hơi thông minh lập tức sẽ hiểu lực lượng thần bí này dường như có liên hệ với thành Kim Ô.

Thế lực giữa hai bên dồn dập lui về phía sau thành Kim Ô, mọi người đều chờ hai thế lực lớn này va chạm.

Lần va chạm này là đối đầu giữa hai lực lượng mạnh mẽ nhất Tiểu Sơn giới.

Ngoại đường tất nhiên không cần nói, mặc dù tổn thất ba ngàn người song vẫn có đội ngũ đạt tới con số bảy ngàn. Đội ngũ lớn như vậy như cái máy ủi, mọi thế lực dám ngăn cản đều bị chúng dùng khí thế như Thái Sơn ép thành vụn phấn.

Thành Kim Ô đột nhiên xuất hiện, chỉ vài chục ngày ngắn ngủi đã nhảy lên thành tồn tại gần với ngoại đường. Hỏa Kim Ô, bồ đoàn Hắc Luyện, ba mươi sáu tòa lầu phù chiến, cả đội ngũ thần bí kia nữa, khiến cho thành Kim Ô lập tức trở thành trung tâm của Tiểu Sơn giới.

Thành Kim Ô tựa hồ không phát hiện bước chân của ngoại đường đang tới gần, vẫn điên cuồng bán bồ đoàn Hắc Luyện ra. Điều này cũng khiến nó trở thành con đường tất yếu mà các tu giả lựa chọn để lui lại, mọi người dồn dập dùng hết sức có thể để mua bồ đoàn Hắc Luyện.

Bồ đoàn Hắc Luyện tuy giá cả đắt đỏ song so với linh cốc nó có quá nhiều ưu thế.

Cũng có không ít thế lực đề nghị giúp đỡ thủ thành nhưng đều bị Bao Dịch uyển chuyển cự tuyệt. Điều này cũng khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ, mọi người sau khi mua bồ đoàn Hắc Luyện không hề rời khỏi mà đóng phía sau thành Kim Ô.

Đưa mắt nhìn lại, phía sau thành Kim Ô chi chít những tu giả, phóng mắt nhìn không thấy cuối. Có tới một nửa tu giả của Tiểu Sơn giới tụ tập ở đây, bọn họ muốn tận mắt thấy lần va chạm mãnh liệt này.

Kết quả của cuộc chiến liên quan trực tiếp tới cuộc sống về sau của bọn họ.

Sâu trong lòng, tám phần mười tu giả coi trọng ngoại đường. Bảy ngàn tu giả có tổ chức, lực lượng kinh khủng như vậy khiến người người kinh hãi. Cho dù đội ngũ thần bí kia có thuộc về thành Kim Ô nhưng nhân số quá ít, dùng để quấy rối còn được còn thủ thành sẽ chẳng có mấy tác dụng. Huống hồ còn có kim đan Minh Tiêu lão tổ tọa trấn.

Bọn họ chỉ hiếu kỳ, thành Kim Ô rốt cuộc sẽ kiên trì được bao lâu.

Nhưng lập tức, ngoài dự đoán của mọi người, ngoại đường bắt đầu giảm bớt tốc độ, không hiểu vì sao tốc độ đại quân đi tới càng lúc càng chậm, áp lực lại càng khiến người ta cảm thấy hít thở không thông. Người hơi có kiến thức đều hiểu ngoại đường đang nghỉ ngơi hồi phục trước khi quyết chiến.

Thành Kim Ô ngày ngày vẫn buôn bán như bình thường. Rất nhiều tu giả phía sau thành đều thở dài, nếu thành Kim Ô thực sự rơi vào tay ngoại đường vậy thật quá tiện nghi cho chúng. Thành Kim Ô rốt cuộc có bao nhiêu thứ tốt? Không ai biết. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, chắc chắn chất cao như núi.

Bồ đoàn Hắc Luyện cũng chẳng tiện nghi!

Thành Kim Ô là nơi giàu nhất Tiểu Sơn giới hiện giờ.

Đả thông địa hỏa xong, Tả Mạc cũng thoải mái hơn, đại trận hoàn thành khiến lòng hắn buông lỏng hơn nửa.

Đại chiến sắp tới song hắn chẳng hề sợ hãi ngược lại lại bình tĩnh thong dong. Ai nấy thấy ông chủ trấn tĩnh như vậy, bầu không khí khẩn trương trong thành cũng giảm bớt đi nhiều. Lòng nhiệt tình của mọi người ngược lại lại nhanh chóng tăng lên.

Chỉ cần ông chủ còn, họ còn cần lo gì.

Tả Mạc bay tới lầu phù chiến,

Ba mươi sáu lầu phù chiến giờ trở thành nơi bận rộn nhất, Đông doanh và Tây doanh cũng khẩn trương tiến hành huấn luyện trước trận. Bọn họ hiểu lần thủ thành này bọn họ mới là chủ lực chân chính.

Ai nấy xoa tay ra sức huấn luyện, biểu hiện tốt không chừng còn được tiến vào Chu Tước doanh, đó là nơi mà mọi người đều trông ngóng, mong đợi được vào. Trận chiến này là cơ hội tốt nhất của họ.

Tả Mạc bắt chuyện với tướng lĩnh Đông doanh, Tây Doanh rồi bay lên tầng cao nhất.

Lần này hắn tới là xem xét hạt đào lôi âm được đặt trong lầu phù chiến, dùng cương lôi bồi luyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.