Thế Giới Tu Chân

Chương 433: Chương 433: Đấu sức






Trong mắt Lương Vi tràn ngập sợ hãi, đội ngũ của Minh Liệt giống như một thanh đại kiếm sắc nhọn nghênh đón lũ kiếm quang tí hon đang chụm đầu đánh tới.

Khí thế của họ ngưng tụ lẫm liệt, kiếm mang của kiếm tu thuyền đen lại tản ra giống như pháo hoa, trước mặt họ giống như sợi tóc nhỏ bé và yếu ớt, chỉ bẻ là gẫy. Những kiếm tu từ thuyền đen luống cuống tránh né.

Thế như chẻ tre, vậy mà không ai dám ngăn cản!

Nỗi khiếp sợ trong lòng Minh Liệt đã sớm tan thành mây khói, sự tự tin của một vị hoàng kim chiến tướng đang tràn ngập khắp thân thể hắn! Từng tầng từng tầng kiếm tu đang đứng bên cạnh bảo vệ hắn, sư huynh Tùng Viên đã cầm chắc Tùng Văn kiếm, thần sắc cảnh giác.

Ngoài ra năm tên kiếm tu kim đan đang ổn định khống chế đội ngũ. Bọn họ tuy rằng không phải xuất thân từ Côn Lôn nhưng một thân tu vi của họ nếu đặt trong phái thì đều là nhân tài kiệt xuất. Những người này đều là do sư phụ của Minh Liệt tuyển chọn cẩn thận cho hắn, chính là để bảo vệ sự an toàn của hắn.

Chỉ riêng đội ngũ này đã đủ để hắn cảm thấy tự tin mười phần. Côn Lôn cảnh là cảnh lớn nhất trong bốn cảnh thiên, biên giới rộng lớn vô cùng, bởi vậy chiến bộ đông đảo, khó tránh được những thành phần phức tạp, vậy mới có phân chia nội ngoại gần xa.

Ví dụ như kim đan, kiếm tu kim đan của môn phái phổ thông đạt được phúc lợi bình thường nhất, mà những kiếm tu kim đan của các môn phái phụ thuộc vào Côn Lôn đạt được rất nhiều thứ tốt, ngoại môn đệ tử của Côn Lôn càng tốt hơn nữa, về phần đệ tử nội môn thì mỗi người đều thống lĩnh một chiến bộ.

Kim đan ở chiến bộ Minh Liệt đều xuất thân từ những môn phái phụ thuộc vào Côn Lôn. Những môn phái này có quan hệ vô cùng thân thiết với Côn Lôn, tương đương ngoại vi của Côn Lôn.

Huống hồ còn có Tùng Viên sư huynh áp trận.

Nhớ tới bản thân vừa rồi còn hoảng sợ, Minh Liệt không khỏi cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, ngầm hạ quyết tâm, trận này nhất định phải thắng!

Chớ tưởng đệ tử nội môn của Côn Lôn thân phận tôn sùng, đến chỗ nào đều có thể hô phong hoán vũ nhưng thực tế họ phải cạnh tranh rất khốc liệt mà người khác khó có thể tưởng tượng ra được. Rốt cuộc đệ tử nội môn của Côn Lôn có bao nhiêu người? Minh Liệt không biết. Hắn có thể chuyên lĩnh một bộ, điều này không quá ngạc nhiên, dù sao hắn cũng là hoàng kim chiến tướng, là đệ tử nội môn.

Thế nhưng để cướp được nhiệm vụ lần này, hắn đã tốn không ít khí lực. Trước khi đi sư phụ luôn luôn dặn dò, muốn hắn nỗ lực nhiều hơn. Chưởng môn xử sự cực kì công bằng, có công liền thưởng, hắn ở tiền tuyến nếu có thể thu được thắng lợi thì nhất mạch của họ sẽ được hưởng không ít chỗ tốt.

Đương nhiên, hắn được hưởng lợi nhiều nhất!

Nghĩ đến điều này, trong đầu hắn không tự chủ mà điên cuồng, quét ngang toàn bộ chiến trường, bỗng nhiên hắn bắt đầu bấm đốt ngón tay. Linh lực cả người tập trung, sở tu “thiên hành” được vận chuyển đến cực hạn!

Trong mắt hắn dường như có vô số quang điểm lưu chuyển.

Những quang điểm giống như ngôi sao này vận chuyển không ngừng, trong đầu hắn chiến trường từng chút một rõ ràng hơn.

Trong giây lát hắn mở mắt, một tia hàn mang chợt loé lên.

Thủ đoạn của đối phương là không đồng nhất!

Chiến bộ giống như chuỷ thủ cắm thẳng vào mặt đối phương, những kiếm tu kia nhìn thấy cảnh này giống như gà bay chó chạy, liều mạng chạy trốn, vòng tròn cứ dần khép lại.

Nhắm thẳng vào đội ngũ đối phương, hình thành nên thế bao vây.

Minh Liệt cười nhạt, chiến tướng phổ thông nếu bị đối phương bao vây nhất định sẽ thập phần hoảng loạn, nhưng với kẻ tinh thông chiến thuật như Minh Liệt thì đây chính là một cơ hội rất tốt!

Trong mắt hắn, đối phương đang vây kín kia giống như thỏ đang ở miệng cọp, một đâm là chết. Chiến bộ của hắn khí thế ngưng tụ, không phải chính là một thanh chuỷ thủ bén nhọn sao?

Đi nào!

Mặt Minh Liệt bị sự phấn khích làm cho hồng lên, giống như nhìn thấy con mồi của mình vậy!

“Giác mộc trận!”

Giá túc chúc mộc, lấy thất túc Đông Phương đứng đầu, giống như Thương Long chi giác chính là đánh kẻ đứng đầu!

Giác mộc chiến trận là điển hình của đột kích chiến trận.

Kiếm tu đã sớm quen thuộc với mệnh lệnh của Minh Liệt đại nhân nên lập tức hiểu ra, tất cả phát lực!

Bọn họ không chút do dự, lại không bảo lưu chút lực lượng nào, linh lực toàn thân bắt đầu vận chuyển. Phi kiếm trong tay ong ong run rẩy, giống như dã thú đang thèm máu, toàn thân run lên nhè nhẹ, từ sâu trong hồn phách một luồng chiến ý bắn ra, tràn ngập toàn bộ thân thể họ!

“Côn Lôn!”

Vô số phi kiếm bay lên, tiếng gào thét giận dữ vang lên cùng với sự kiêu ngạo và cuồng nhiệt!

Trong nháy mắt, kiếm mang như biển gần, ầm ầm cuốn đi tất cả!

-----------------------------

Mặt ửng đỏ, nếu ai không để ý nhìn qua sẽ thấy vẻ mặt Công Tôn Sai lúc này giống như một đứa trẻ đang thẹn thùng vậy.

Nhưng với những kẻ quen thuộc với vẻ mặt này như đám người Tông Như thì bọn họ hiểu rằng – Công Tôn đại nhân đang phấn khích!

Không sai, Công Tôn Sai đang rất phấn khích!

Chỉ trong giây lát, biểu hiện của đối phương đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn.

Trong tao ngộ chiến như này, chiến tướng có rất ít thời gian để phát huy, ngoại trừ chiến tướng có năng lực phản ứng cực tốt, còn đòi hỏi phải có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chỉ huy đội ngũ!

Một đội ngũ thành thục lại gặp phải công kích trong chớp nhoáng, thường sẽ không cần chiến tướng chỉ huy liền dựa vào bản năng để đưa ra phản ứng chính xác.

Đó là Công Tôn Sai còn dùng thần thức, dù cho đưa ra phản ứng cũng cần phải mất đôi chút thời gian.

Cơ hồ trong nháy mắt, chiến bộ của Minh Liệt gần kiếm tu Chu Tước doanh nhất đã đưa ra phản ứng.

Toàn bộ phi kiếm trong tay họ hoá thành một đạo lưu quang, nghiêng nghiêng hướng đội ngũ đối phương đâm tới, cùng lúc đó bọn họ chạy đến vị trí trước mặt đối phương.

Mấy chục đạo kiếm quang bắt đầu phát động công kích nhưng không làm chiến bộ Minh Liệt ngừng lại, nó chỉ làm một số ít kiếm tu ở sườn bên phải dừng lại.

Nhìn qua thì đây không phải là ảnh hưởng gì nghiêm trọng, phải biết rằng trong huấn luyện hàng ngày thì không phải lúc nào chiến đấu cũng rơi vào tình trạng tốt.

Không ai để ý tới mười vị kiếm tu bị ảnh hưởng kia, trong mắt bọn họ, những gia hoả này giống như ruồi vậy, không thể không sinh ra ác tâm. Nhưng nếu để ý thì sẽ thấy uy lực của giác mộc trận bị mấy con ruồi này làm cho suy yếu.

Nhưng mà, bọn chúng không biết, kẻ chúng đang phải đối mặt là kẻ rất ngoan cường dù có ở vào thế yếu!

Trải qua áp lực kinh khủng biến thái của Bồ yêu, Công Tôn Sai đối với những biến hoá rất nhỏ của chiến trường đều cực kì mẫn cảm.

Hắn đã nhận ra được biến hoá rất nhỏ này.

Không chút do dự, thần thức khẽ động.

Vốn những kiếm mang phân tán khắp nơi rất nhanh đều tụ tập hướng tới bên sườn của chiến bộ Minh Liệt đánh tới, nhìn từ xa giống như những tợi tơ nhỏ quấn lên chiến bộ Minh Liệt!

Bọn họ đi dọc theo đội ngũ của đối phương, một khí phát hiện có cơ hội liền “cắn trộm” một miệng.

Tơ nhỏ quấn vào ngày càng nhiều, càng ngày càng dầy.

Kiếm tu Côn Lôn bên cạnh sườn cảm thấy rất đau đầu, nếu như lúc trước chỉ có mấy dăm ba con ruồi chỉ quấy nhiễu đôi chút. Nhưng nhân số của đối phương đang tăng dần, giống như bầy lang sói, chỉ cần không cẩn thận một chút liền bị đối phương tợp cho một miếng.

Bọn họ không để ý rằng toàn bộ tinh thần của mình đã tập trung vào những kiếm tu đang thỉnh thoảng đi tới đi lui hai bên sườn đội ngũ.

Trong lúc không để ý nào, khí thế của toàn bộ đội ngũ từng chút một dần suy yếu.

Minh Liệt cảm thấy được nguy hiểm!

------------------------------

Đại nhật ma thể là sức mạnh mà Tả Mạc tin tưởng nhất, sau khi cơ thể một lần nữa đạt được sự cân bằng, đại nhật ma thể của hắn lại trở nên thuận buồm xuôi gió.

Nhưng, cảm giác thôi động đại nhật ma thể bây giờ khác xa so với trước đây.

Mỗi một khối cơ nhục của cơ thể đều biến hoá, đồng thời sẽ tác động lên hai cỗ lực lượng kia khiến nó cũng sinh ra biến hoá.

Linh lực giống như một lớp màng dính lên cơ nhục gân cốt hắn, thần thức thì giống như một loại dây quấn quanh hắn, điều này khiến Tả Mạc cảm nhận sâu sắc thế nào là rút dây động rừng.

Dưới tác dụng của đại nhật văn diễm chúng thuỷ chung vẫn ở tình trạng cân băng, điều này có nghĩa bất luận chỗ nào có biến hoá mới sẽ cần phải một điểm cân bằng mới.

Tả Mạc đang tìm điểm cân bằng này.

Đây chính là điểm tựa để có thể nhận thấy được lực lượng của đồng bạn!

Tìm kiếm kiểu này giống như người đi trong bóng đêm, đôi mắt mất đi tác dụng, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay, từng chút một tìm tòi.

Cách hắn không xa, A Văn đứng đó cảm giác vô cùng uỷ khuất, nhìn như một thằng ngốc…

Bỗng nhiên, hắn mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn đại nhân đang nhắm mắt.

Vừa rồi là ảo giác sao?

Trong mắt hắn có chút nghi hoặc, cẩn thận nhìn kĩ đại nhân, không thấy có chút phản ứng nào.

Ảo giác rồi!

A Văn bĩu môi, len lén làm mặt quỷ với đại nhân.

Bỗng nhiên, hắn giống như bị một tia chớp đánh trúng, mặt quỷ vẫn còn trên mặt.

Cả người đại nhân cách đó không xa đang run lên, hắn tựa như lão tăng đang nhập định, có một luồng khí tức không thể nói đang tràn ngập khắp thân thể hắn.

Một lát sau, A Văn mới hiểu đây là cái gì, đây là lực lượng khí tức!

Khí tức của đại nhật ma thể!

A Văn chần chừ, tuy rằng uy lực của đại nhật ma thể rất đáng sợ nhưng so với hoàn cảnh trước mặt thì không phải là điều gì to tát. Khí tức của đại nhật ma thể mọi người không hề lạ lẫm, bây giờ khổ vệ đoàn đều đã trải qua sự huấn luyện của Bồ yêu. Cho nên A Văn là người đầu tiên nhận thấy được tia khí tức này.

Khí tức phóng ra ngoài?

A Văn không hiểu Tả Mạc bị làm sao, lòng đầy nghi hoặc.

Tu luyện ma công là tu luyện thân thể, sức mạnh ẩn chứa trong thân thể, không thể như linh lực và thần thức phóng ra ngoài.

Hắn không tự chủ mà nghiêng đầu dựa vào tường, đại nhân sao có thể làm được.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, thân thể hắn không có bất luận dấu hiệu gì mà run lên!

Chuyện gì đã xảy ra?

Trong lòng A Văn rất hoảng sợ, vừa rồi hắn không hề động đậy. Nhưng vào lúc này, thân thể hắn lại run lên!

Đột nhiên mắt hắn trợn tròn lên, mắt nhìn chằm chằm vào người Tả Mạc.

Trong tầm mắt của hắn, thân hình đại nhân run lên, hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, thân thể hắn giống như bị bóng đè, không tự chủ được mà run lên!

Cái này… Cái này… Có chuyện gì vậy?

A Văn bị doạ hoảng sợ phát hiện thân thể hắn bị lực lượng gì đó khống chế mà lay động. Bất luận hắn nghĩ làm thế nào để dừng lại, thân thể hắn không đáp lại, vẫn bị khống chế mà lay động.

Trong tầm mắt hắn, thân thể Tả Mạc đang run lên với tần suất y hệt, chỉ bất quá biên độ nhỏ hơn hắn rất nhiều.

Tình trạng vô cùng quỷ dị khiến A Văn cảm thấy hồn phi phách tán, đầu óc trống rỗng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.