Thế Giới Tu Chân

Chương 762: Chương 762: Khí phách “Chim” lộ ra ngoài






"Nói mau!" Tả Mạc trừng mắt nhìn Thuần Vu Thành Nhưng vẻ đắc ý trên mặt Thuần Vu Thành không giảm đi chút nào, hắn vẫn giả vờ thần bí, hạ giọng nói:" Tiểu Hắc có thiên phú trời sinh là rất mãn cảm với linh khí, điều này cũng là nguyên nhân khiến nó có khả năng dò xét được linh mạch. Nhưng sau khi nghiên cứu thì đệ phát hiện ra, khả năng của nó xuất phát từ đôi râu. Hơn nữa nó không chỉ mẫn cảm với linh khí, mà còn mẫn cảm với một số thứ khác nữa, ví dụ như là sát khí, nhiệt độ,khí tức vv... Có thể nói rằng, thứ làm cho nó có cảm giác mạnh nhất là những biến động."

"Những biến động?" Tả Mạc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cái đáp án này nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Không sai, là biến động." Khuôn mặt Thuần Vu Thành trở lên nghiêm túc hẳn: "Đây mới chính là nguyên nhân nó có khả năng dò xét được như vậy, linh mạch hay pháp bảo đều có tần xuất linh lực dao động đặc biệt, chính những tần xuất dao động này bị Tiểu Hắc 'bắt' được lên bó mới tìm được ra. Biện pháp nuôi dưỡng bình thường chính là: Kkhông ngừng cường hóa râu của nó, làm cho nó càng thêm nhậy cảm với những dao động. Đệ đã dùng dược liệu có lượng linh lực lớn để kích thich liên tục đôi râu của nó, để nó quen thuộc với dao dộng của linh lực. Nhưng hiện nay, đã qua thời đại linh lực rồi, chỉ có thần lực mới là cần thiết. Hơn nữa thần lực cũng có dao động, theo lí thuyết thì bản chất của hai thứ không khác nhau là mấy, cả hai đều là một loại lực lượng mà thôi. Đệ có một suy nghĩ thế này, nếu như có thể làm Tiểu Hắc nhớ kỹ được dao động của thần lực, vậy chẳng phải nó có thể tìm được những bảo bối có chứa thần lực hay sao?"

Càng nói Thuần Vu Thành càng trở lên hưng phấn: "Vì vậy đệ đã tìm những tài liệu có chứa khí tức hoặc thuộc tính theo đúng thần lực, thế nhưng loại tài liêu này thật sự quá quý giá và ít ỏi! Nói đến điều này mới nhớ, tên hỗn đản Bao Dịch này quả là một tên vô cùng keo kiệt và bủn xỉn! Mỗi lần đệ tới chỗ hắn lấy tài liệu, ắn đều trưng ra cái bộ mặt của thần giữ của, làm đệ tức chết đi được!"

Khi nói đến Bao Dich, Thuần Vu Thành liền nghiến răng nghiến lợi, Tả Mạc thì lơ đễnh làm như không nghe thấy gì, tính cách của Bao Dịch vốn là như thế, cho lên mới là nhân tuyển tốt nhất để chưởng quản thương khố. Nếu không có người như vậy quản lý thì gia sản của Tả mạc làm sao có thể cung cấp đủ cho một đám gia hỏa điên cuồng tiêu xài này được.

"Thế kết quả ra sao, thành công rồi sao?"

Tuy Thuần Vu Thành vô cùng oán trách Bao Dịch, nhưng việc đó chỉ là do hai bên có tranh chấp về tài liệu mà thôi, còn bản thân hai người thì không có ân oán cá nhân nào, cho lên hắn lập tức bị chủ đề của Tả Mạc thu hút sự chú ý.

Sau một hồi do dự, hắn mới chậm chạp nói: "Trên lí thuyết mà nói, chắc là thành công"

"Còn thực tế thì sao?" Tả Mạc liếc mắt nhìn như nhìn thấu mấy cái tiểu kế của hắn.

"Cũng không biết nữa" Thuần Vu Thành là loại người chỉ có thể làm ra mấy cái thủ đoạn nho nhỏ vụng về, nhưng hắn không nói dối, nhất là những việc có liên quan đến lĩnh vực của hắn: "Toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, nhưng kết quả thế nào? đệ cũng không biết nữa. Bởi vì chưa có người nào làm như vậy, cho nên đệ không tìm được trường hợp nào để so sánh, còn kết quả cuối cùng như nào thì có lẽ chỉ có thể đợi nó ra khỏi thú trì mới biết được"

Thuần Vu Thành sợ Tả Mạc hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn, cho nên hắn vội vàng dội một gáo nước lạnh vào đầu Tả Mạc:"Nhưng chuyện này cũng không thể nóng vội được, cho dù nó có thể nhận ra được dao động của thần lực, nhưng vẫn còn tồn tại một vấn đề khá nhậy cảm. Nếu như nó không có khả năng mẫn cảm với thần lực, thì những điều đó chỉ là vô dụng mà thôi. Nhưng đệ dám khẳng định phương hướng phát triển trong tương lai của tất cả các loại linh thú, yêu thú hay ma kỵ đều là thần lực, thần lực mới là con đường thành công nlất"

"Làm không tồi" Tả Mạc khẳng định thành quả của Thành sư đệ, bản thân hắn cũng không phải loại người có con mắt thiển cận, hắn cũng biết rõ trong khoảng thời gian ngắn, phuơng pháp nuôi dưỡng này cũng không mang lại lợi lộc gì to lớn lắm, nhưng nó lại là một bước tiến cần thiết để đặt nền móng cho tương lai sau này.

"Tiểu Hắc không bị làm sao chứ?" Tả Mạc nhìn lại Tiểu Hắc đang cố gắng đập vỡ cái bong bóng, hắn không nhịn được hỏi lại.

"Bị làm sao là sao?"Thuần Vu Thành sửng sốt.

"Ta hỏi là: nó có gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng không?"Tả Mạc giải thích, đám tiểu nhỏ này đi theo hắn đã nhiều năm, bọn chúng có cường đại hay không cũng không quan trọng, hắn không muốn bọn chúng gặp phải nguy hiểm gì ngoài ý muốn.

"Tính mạng nguy hiểm?" Khuôn mặt Thuần Vu Thành hết xanh rồi lại đỏ, dần dần mầu đỏ lan xuống cổ, dường như hắn vừa phải nhận một nỗi khuất nhục vô cùng to lớn vậy, âm thanh gầm gừ trong cổ họng phát ra: "Chẳn lẽ trong mắt sư huynh, bản lĩnh của đệ lại kém cỏi như vậy sao?"

Tả Mạc không ngờ chỉ một câu nói vô ý của mình lai đã làm Thành sư đệ có phản ứng kịch liệt như vậy, hắn vội vàng thở dài, sau đó xin lỗi, sau một hồi an ủi cuối cùng cũng làmcho Thành sư đệ bớt đi lửa giận.

Cũng may cơn tức của Thành sư đệ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Khi hai người tới đuợc thú trì của tiểu tháp, thì hắn đã quên sach chuyện lúc trước, lại bắt đầu trở lên phấn khích.

"Tiểu tháp khác với các 'tiểu' nhỏ khác, nó vốn do pháp bảo sinh ra linh trí mà thành, hơn nữa nó còn là bản mạng pháp bảo của sư huynh. Theo như lí thuyết thì không thể dùng phuơng pháp nuôi dưỡng với nó được, nhưng linh trí của nó rất cao trong đám 'tiểu' nhỏ, chỉ có Chim ngốc mới hơn được nó về khoản này. Hơn nữa bản thân nó cũng là một hệ thống, từ thuộc tính ngũ hành diễn hóa thành âm dương. Đệ tuy không thông hiểu việc luyện khí, nhưng lại biết về linh thú. Tiểu tháp có linh trí cực cao, không khác mấy so với linh thú, lúc nào nó cũng biết mình phải làm cái gì"

Tả Mạc cẩn thận lắng nghe, trong đám tiểu nhỏ hắn yêu thích nhất là tiểu tháp.

"Nó có thể thôn phệ các loại tài liệu, sau đó nó phân giải những tài liệu đó thành bổn nguyên âm dương nhị khí hết sức tinh thuần. Trong cơ thể của nó có chứa rất nhiều bổn nguyên âm dương chi lực, nhưng hai loại bổn nguyên chi lực này lại có tính chất hoàn toàn tương phản nhau, vừa kết hợp với nhau lại vừa bài xích nhau. Tình huống này xuất hiện rất nhiều trong những linh thú có song thuộc tính.

Ví dụ như hai thuộc tính thủy hỏa, một khi hai thuộc tính này xung đột với nhau sẽ làm cho linh thú vô cùng thống khổ, đồng thời cũng ảnh hưởng tới thực lực của linh thú. Điểm then chốt để giải quyết vấn đề này là dựa vào tính chất của hai thuộc tính tương phản, sau đó dùng phương pháp kết hợp khéo léo làm cho hai thuộc tính tương khắc trở thành tương sinh. Ví dụ như 'Ương thủy hỏa liên'. hai thuộc tính âm dương càng dễ giải quyết, hai thuộc tính này có một tổ hợp hoàn mỹ, đó chính là 'Âm dương ngư'

Khi nói về những kiến thức của việc nuôi dưỡng, Thuần Vu Thành như biến thành con người khác, cả người toả ra khí thế tự tin cường đại, hắn khua hai tay, âm thanh có lực, nói: "Nếu muốn hình thành lên âm dương ngư, điều kiện quan trọng nhất là độ cân bằng của hai thuộc tính, chỉ cần hai thuộc tính cân bằng một cách tuyệt đối thì tự nhiên sẽ hình thành lên âm dương ngư. Vì vậy đệ liên tục cho nó ăn những tài liệu có chứa âm thuộc tính và dương thuộc tính, đồng thời không ngừng điều chỉnh độ mạnh yếu của hai cỗ lực lượng bổn nguyên trong người nó, hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự tính của đệ, sư huynh, ngươi nhìn này..."

Lời nói của Thuần Vu Thành còn chưa dứt, tiểu tháp trong dược trì sau khi nhìn thấy Tả Mạc đến, nó liền thoải mái nhào vào lòng Tả Mạc.

Tả Mạc cầm lấy đỉnh tháp của nó sau đó nhấc lên, đưa ra trước mặt xem xét.

Tiểu tháp vỗ mái tháp mầu đen phình phịch phình phịch, mang lại cho Tả Mạc cảm giác vô cùng thân thiết.

Nó càng ngày càng phát phì rồi.

Trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng oán hận, bất kể là đỉnh tháp mái tháp hay thân tháp đều tròn và bóng hơn trước mấy lần. Nhưng biến hóa lớn nhất chính là: tầng cao nhất của thân tháp, bên dưới đỉnh tháp có thêm hai cái âm dương ngư nho nhỏ, giống như hai con mắt nho nhỏ vậy. Càng làm cho Tả Mạc không nói lên lời là: nó có thể dùng thân thể béo phì để đè ép âm dương ngư tạo thành bộ dáng như đôi mắt đang nhấp nháy.

"Con hàng này thành tinh rồi!"

Tả Mạc vừa vui mừng vừa cảm khái lầm bầm, tháp nhỏ nhận ra được sự vui sướng của Tả Mạc, nó không ngừng dùng thân thể béo tròn bóng nhãy cọ sát vào tay Tả Mạc.

"Chà cái gì mà chà, cái đồ phá gia, nuốt nhiều tài liệu như vậy mà chỉ béo cái thân, cho dù bán ngươi đi cũng chẳng đủ để trả nợ" Tả Mạc tỏ ra quyết liệt, còn tay hắn nhẹ nhàng đem con hàng đang béo phì với biên độ lớn để lên vai.

Mái tháp của tiểu tháp vỗ liên tục thể hiện liềm vui trong lòng nó, rồi nó hết nhảy sang vai trái của Tả Mạc lại nhẩy sang vai phải, đùa giỡn vô cùng vui vẻ.

'Đúng là thành tinh thật rồi!" Thuần Vu Thành cũng không nhịn được mà nói: "Pháp bảo có linh tính như vậy vẫn là lần đầu tiên đệ nhìn thấy"

"Chim ngốc thế nào rồi?" Tả Mạc lập tức hỏi.

"Hắc, lại thêm một đứa thành tinh" Thuần Vu Thành hiện lên vẻ mặt đầy mầu sắc, nói tiếp: "Sư huynh đi theo ta sẽ biết."

Lần trước Tả Mạc đi tới dung nham trì, lúc này chim ngốc vẫn có bộ dạng thoải mái như trước.

"Con chim này chắc chắn không phải là một con chim bình thường" Thuần Vu Thành không nhịn được nói: "Nó có linh tính cực cao, cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, Sư huynh nhìn bộ lông của nó mà xem"

Tả Mạc nhìn theo ngón tay của Thuần Vu Thành chỉ tới, lập tức phát hiện ra lông của chim ngốc có mầu đỏ tươi, đẹp một cách dị thường, càng làm người ta không thể tin nổi là trên lông chim không ngừng tỏa ra từng chùm hỏa diễm.

Trong phút chốc, con mắt của Tả Mạc trợn trừng, hô lên một tiếng thất thanh: "Phượng Hoàng vũ!"

"Nhận ra rồi à?" Thanh âm của Thuần Vu Thành trở lên mê luyến. Mặc dù hắn đã nhìn qua chim ngốc không biết bao nhiêu lần: "Trong truyền thuyết, lông của Phượng Hoàng có mầu đỏ tươi như máu, có thể tỏa ra một loại hỏa diễm đặc biệt, khi nó vỗ cánh lên xung quanh đều biến thành biển lửa. Phượng Hoàng niết bàn sống lại, chính là sinh ra từ hỏa diễm, theo lửa mà sinh ra và cũng theo lửa mà chết đi"

Tả Mạc ngây ra như phỗng.

"Trên thân nó không hề có tí huyết mạc Phượng Hoàng nào, vậy mà không ngờ nó có thể tấn cấp thành Phượng Hoàng. Nói thật, đệ cũng không biết Phượng Hoàng có phải có hình dáng như vậy không, vì đệ đã bao giờ nhìn thấy nó đâu. Nhưng dù cho chim ngốc không phải Phượng Hoàng thì chắc cũng không kém nhiều lắm. Hơn nữa điểm mạnh nhất của nó không phải ở hỏa diễm"

Sau khi phục hồi tinh thần, Tả Mạc buột miệng hỏi: "Thế ở điểm nào?"

"Thân thể!" Thần sắc Thuần Vu Thành hiện ra vẻ ngưng trọng: "Nó có thân thể cứng đến kinh người, so với ma thể còn cứng hơn. Đệ đưa nó rất nhiều yêu thuật và pháp quyết, vậy mà nó khinh thường chẳng thèm nhìn. Đệ có tìm một bộ ma công rồi đưa cho nó, nó chỉ nhìn thoáng qua rồi cũng vứt đi, về sau đệ mới biết được, nó muốn tu luyện ma công"

"Nó muốn tu luyện ma công?" Tả Mạc lắp bắp hỏi, chuyện này vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

"Đúng!" Thuần Vu Thành nghiêm túc gật đầu, nói tiếp: "Vì vậy đệ bắt đầu tìm ma công thích hợp cho nó, không ngờ nó khó tính vô cùng. Đệ liên tục tìm cho nó mười bộ ma công vậy mà nó vẫn không hài lòng. Huynh biết đấy, đệ rất bận rộn, thời gian đâu mà đi tìm từng bộ ma công cho nó lựa chọn, vì vậy đệ lấy tất cả ma công cao phẩm vất cho nó tự lựa chọn"

Trên mặt của Thuần Vu Thành hiện lên vẻ dở khóc dở cười: "Ai ngờ được, con hàng này lại tự mình chọn ra một bộ ma công"

Nét mặt Tả Mạc cũng trở lên kì quái:"Là bộ nào?"

" Đại Ám Luân hoàng tịch vũ "Thuần Vu Thành nói: "Về sau đệ mới suy nghĩ lại, chẳng lẽ con hàng này muốn trở thành Phượng Hoàng. Nhưng mà, điều này đệ chưa từng được nghe nói đến, việc một con chim bình thường tấn cấp thành Phượng Hoàng! Không hợp lý! Quá không hợp với lẽ thường rồi!"

Thuần Vu Thành liên tục lắc đầu, dường như muốn vứt cái suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu vậy.

"'Đại Ám Luân hoàng tịch vũ'..." Tả Mạc bị chấn động mạnh, không thể thốt lên lời.

Nếu như hắn nhớ không nhầm thì Bồ yêu có nói qua về bộ ma công này rồi, đó là bộ ma công không có khả năng tu luyện.

Cái con chim ngốc này...

Chẳng lẽ nó bị hồn của Phượng Hoàng nhập vào sao.

Tả Mạc nhìn chim ngốc đang ngâm mình trong dung nham, mí mắt nó đang khép hờ thể hiện ra bộ dáng vô cùng thích ý.

Càng nhìn Tả Mạc càng cảm thấy, vẻ híp mắt thích ý của chim ngốc có vị đạo gì đó. Sau một hồi suy nghĩ hắn mới nghĩ ra từ có thể tả được.

Đó chính là khí phách lộ ra ngoài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.