Thế Giới Tu Chân

Chương 302: Chương 302: Khởi đầu mới






Ầm ầm ầm!

Hơn mười hạt đào lôi âm cùng lúc phát nổ!

Ánh sáng gai mắt bùng lên phía sau lưng hắn.

Tả Mạc cảm thấy sau lưng như bị đập mạnh, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu, không kịp có phản ứng gì, hắn ôm lấy nữ tu, tựa như một thiên thạch rơi thẳng từ trên trời xuống, lún sâu vào trong lòng đất.

Ầm!

Mặt đất thật cứng!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tả Mạc trước khi hôn mê.

Ma Phàm nhìn tường thành đã sụp xuống gần một nửa, nhớ lại cảnh tượng hai ngày trước, hắn cũng không khỏi run sợ trong lòng. Đại trận trong thành Kim Ô bị phá hủy hoàn toàn, laaufp hù chiến cũng bị hủy gần hết.

Thời điểm mấu chốt nhất, ông chủ ném ra không biết bao nhiêu hạt đào lôi âm cứu mạng mọi người.

Hạt đào lôi âm cùng phát nổ, cứng rắn tạo giội ra một khu vực trống diện tích khoảng mười mẫu.

Ngọn núi xung quanh thành Kim Ô không được may mắn như vậy, bị nổ tung, không còn chỗ nào hoàn hảo. xung quanh thành Kim Ô không còn khu đất nào còn nguyên, khắp nơi đều bị cày xới bừa bãi.

Trên bầu trời, nơi nơi đều thấy tu giả Chu Tước doanh bay qua bay lại tuần tra. Sau trận chiến từng có một ít tu giả có ý đồ gây rối, muốn chiếm chút tiện nghi song bị Chu Tước doanh trong lòng vốn nghẹn một cục tức giết sạch. Chu Tước doanh trong trận chiến thủ thành này tạo thành tác dụng nhỏ tới mức đáng thương, điều này khiến họ cảm thấy rất tức giận.

Thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, ngay cả ông chủ cũng trốn không thoát, đối với Chu Tước doanh vốn được trui rèn trong chiến đấu, cứ đánh là thắng, không thể nghi ngờ là điều vô cùng nhục nhã.

Không ai ngờ, trận chiến này kết cục lại là ông chủ cứu mọi người, đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

Khuôn mặt Ma Phàm chẳng chút vui vẻ, ông chủ giờ hãy còn hôn mê chưa tỉnh, điều này cũng khiến ai nấy trong lòng đều lo lắng. Giờ trong đoàn đội, ông chủ là người đứng đầu chân chính. Không ai tưởng tượng nổi nếu ông chủ không còn sẽ xảy ra tình huống gì.

Có lẽ đội ngũ thật vất vả mới ngưng tụ này sẽ phải chịu số phận tan rã.

Ma Phàm nhai nhai cọng cỏ xanh, hai chân vô thức đá lên hòn đá.

“Lão Phàm, lão Phàm!” Bên tai bỗng truyền tới giọng nói đầy vui mừng của Tạ Sơn.

“Ừm.” Hắn quay sang, mờ mịt trả lời một tiếng.

Tạ Sơn gấp gáp nói: “Ông chủ tỉnh rồi!”

Ma Phàm như bị sét đánh trúng, một lát sau mới đột nhiên phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Ông chủ tỉnh rồi?”

“Ha ha, vừa mới tỉnh! Vừa lúc ta đang trực!” Tạ Sơn có phần đắc ý nói.

“Thật tốt quá!’ Ma Phàm thì thào tự nói.

“Đúng vậy, thật tốt quá…”

Tin tức Tả Mạc tỉnh lại nhanh chóng truyền khắp thành Kim Ô, trong thành Kim Ô ai cũng vui mừng, sự lo lắng mấy ngày gần đây đều bị quét sạch.

Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, không nhịn được rên lên một tiếng. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vui sướng được sống sau cơn hoạn nạn. Hắn bỗng dưng biến sắc, hỏi Công Tôn Sai: “Nữ tu đâu?”

Sắc mặt Công Tôn Sai bỗng trở nên cổ quái.

“Nàng thế nào?” Tả Mạc nôn nóng khó giải thích.

Tuy còn chưa biết tình huống cụ thể song nữ tu nhất định có quan hệ không tầm thường với mình. Hình ảnh nữ tu liều mình cứu hắn, cả đôi mắt ẩn chứa tâm tình kia thi thoảng lại hiện lên trước mắt hắn.

Ngươi rốt cuộc là ai...

Trên người nàng, rất nhiều vấn đề Tả Mạc đang hoang mang có thể tìm được đáp án.

Song ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì !

Nhìn ra Tả Mạc đang sốt ruột, Công Tôn Sai không đùa nữa, vội vàng nói : « Huynh tới xem thì biết. »

Khi Tả Mạc thấy nữ tu bỗng sững sờ tại chỗ.

Nữ tu yên tĩnh ngồi ở góc phòng, tựa hồ không chút chú ý tới sự tồn tại của hai người.

“Nàng, tu vi của nàng…” Tả Mạc run giọng hỏi.

Công Tôn Sai lắc đầu: “Nàng tỉnh lại trước ngươi nhưng không hiểu sao tu vi lại biến thành không còn.”

Trái tim Tả Mạc phút chốc trầm xuống, hắn trầm mặc đi tới trước mặt nữ tu. Khi hắn thấy đôi mắt trống rỗng của nàng, trong lòng đột nhiên run lên, sống mũi cay cay.

Đôi mắt trong suốt đầy vui vẻ, lưu luyến kia…

Nàng yên tĩnh trầm mặc ngồi đó, Tả Mạc đi tới trước mặt nhưng nàng vẫn như không cảm giác được. Tả Mạc vươn tay, lắc lư trước mặt, nàng vẫn không chút phản ứng.

“Ngươi kiểm tra thân thể cô ta một chút đi.” Giọng nói của Bồ yêu bỗng dưng vang lên, có vẻ nghiêm túc.

Tả Mạc nhanh chóng nhếch môi, vươn tay lên đặt lên người nàng.

Nàng như con rối không hề cử động.

Tả Mạc biến sắc.

Kinh mạch trong cơ thể nàng đã gãy hết, lực lượng màu tím kỳ dị kia đã biến mất không chút tăm hơi. Chỉ còn lại một chút sinh cơ cực kỳ yếu ớt, như ngọn nến tàn trước gió, lúc nào cũng có thể tắt mất.

Ngay cả hồn phách của nàng hắn cũng không cảm nhận được.

Sao lại như vậy?

Tả Mạc đầu óc ông lên một tiếng, trống rỗng.

Không biết bao lâu sau, hắn mới phục hồi tinh thần, nhìn khuôn mặt xấu xí vẫn đang ngây ra của nữ tu, nhất là nhìn vào ánh mắt trống rỗng vô thần của nàng, dây cung trong lòng như bị kích thích.

Ánh mắt đang mờ mịt bỗng trở nên kiên quyết.

Hắn tiến vào thức hải gặp Bồ yêu. Bồ yêu nhìn hắn một cái, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Thành thật mà nói, rất khó.”

Thanh âm của Bồ yêu nghiêm túc, trầm thấp, hoàn toàn không có vẻ bất cần đời ngày thường.

Tả Mạc vẻ mặt nghiêm túc: “Nói cho ta.”

Bồ yêu không nói điều kiện, chỉ liếc mắt nhìn Tả Mạc rồi ném cho hắn một quả cầu ánh sáng bên ngoài đầy phù văn lưu chuyển không ngừng, nói: “Đây là Độ Ách Quyết, kiếm được từ tay một vị thiền tu, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

Tinh thần Tả Mạc chấn động, vội vội vàng vàng tiếp lấy quả cầu.

“Đừng cao hứng quá sớm. Bộ pháp quyết này chỉ có thể bảo vệ một chút sinh cơ còn sót lại trong thân thể nàng.” Bồ yêu trầm ngâm nói: “Nếu ngươi thật sự muốn cứu nàng, tốt nhất là nghĩ cách kiếm thủy vân thai.”

“Thủy vân thai?” Tả Mạc hiếu kỳ hỏi, cái tên này hắn chưa từng nghe qua.

“Ừ, thủy vân thai có thể tẩm bổ cho thần hồn, thích hợp nhất cho thần hồn bị tổn thương.”

“Thần hồn bị tổn thương?”

“Ừ, bí kỹ của cô ta rất quỷ dị, là thiêu đốt thần hồn để tạo thành uy lực cực lớn.” Sắc mặt Bồ yêu ngưng trọng: “Đây cũng là lần đầu ta thấy bí kỹ quỷ dị như vậy. Lai lịch của cô ta chỉ sợ không đơn giản.”

Nói xong, Bồ yêu nhìn thoáng qua Tả Mạc. Trong lòng hắn có điểm ngạc nhiên, Tả Mạc có thể có quan hệ không bình thường với nữ tu, chỉ sợ cũng không đơn giản. Chỉ là lúc bình thường hắn cũng không nhìn ra Tả Mạc có điểm nào không đơn giản.

Bồ yêu thu liễm tâm tư, nói tiếp: “Vốn lần này cô ta hẳn phải chết, may mà còn lưu lại trong người ngươi một phần thần niệm…”

Thân thể Tả Mạc chấn động, thất thanh nói: “Nàng có thần niệm trong cơ thể ta?”

“Viên Ngũ Hành Lưu Ly châu tong cơ thể ngươi, trong đó có thần niệm của cô ta.” Bồ yêu âm thầm may mắn, trước đây mình không bóp nát hạt châu đó, bằng không giowfp hiền phức rồi.

“Ngũ Hành Lưu Ly châu…” Tả Mạc thì thào tự nói.

“Chờ tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ có thể nhìn ra huyền cơ trong đó.” Bồ yêu nói: “Viên Ngũ Hành Lưu Ly châu này là bảo bối hiếm thấy.”

Tả Mạc vô tri vô giác nắm chặt tay lại.

Đột nhiên, hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.

Từ trước tới nay hắn đều thiếu một mục tiêu chính xác, kể cả khi ở Vô Không Sơn cũng vậy. Cuộc sống kéo dài ở tầng chót khiến cho yêu cầu của hắn đối với sinh hoạt rất thấp, sau khi yêu cầu cơ bản nhất được thỏa mãn, hắn cảm thấy mờ mịt.

Nữ tu và hắn không hẹn mà gặp, giờ nhìn lại, phảng phất như số mệnh.

Hắn biết rõ, nữ tu nhất định rất quan trọng, cực kỳ quan trọng đối với mình!

Quan trọng đến đâu mới có thể đặt một tia thần niệm trong cơ thể người kia? Hắn nghĩ không ra. Nhưng hắn biết, ngoại trừ nữ tu, không ai làm được điều này.

Chỉ có điểm đó là đủ rồi!

Tả Mạc rời khỏi thức hải nhìn nữ tu. Khuôn mặt xấu xí của nàng vẫn ngây ra song lúc này không khiến trong lòng hắn có chút phản cảm nào. Đột nhiên, nhớ tới khuôn mặt cương thi trước đây của mình, hắn không khỏi cười lên khó hiểu.

Số mệnh của cương thi và nữ quỷ sao?

“Về sau gọi ngươi là A quỷ đi.”

Nữ tu vẫn thẫn thờ như vậy.

Độ Ách quyết có phần thâm thúy phức tạp, chủ yếu là do Tả MẠc cũng không hiểu gì nhiều về thiền tu. Lý giải của Bồ yêu đối với thiền tu cũng không nhiều, theo hắn nói, thứ này là do hắn lột được sau khi giết chết một gã thiền tu.

Cũng may bên cạnh có thiền tu tương đối chính tông Tông Như, giúp Tả Mạc giải quyết không ít chuyện.

Bồ yêu phán doán không sai, Độ Ách quyết quả thực giúp A Quỷ ổn định một chút sinh cơ, nhất là dưới tiếng thiền âm phạn xướng, khí tức tịch mịch trên người A Quỷ tiêu tan đi rất nhiều.

Tả Mạc như được cổ vũ lớn, càng thêm ra sức.

Vài ngày sau, Công Tôn Sai dẫn một nữ tu tới trước mặt Tả Mạc.

Tả Mạc có phần kinh ngạc nhìn Công Tôn Sai : « Sư đệ, vị này là ? »

« Đây là Dung Vi cô nương. » Công Tôn Sai giới thiệu một chút rồi nói tiếp : « Nàng hy vọng có thể hợp tác cùng chúng ta. »

« Hợp tác ? » Tả Mạc sửng sốt.

Dung Vi hành lễ nói : « Tại Hạ là người của Ô Hậu phủ ở Thiên Thủy giới, phụng mệnh tới Tiểu Sơn giới điều tra chuyện sao hiện ban ngày , khẩn cầu đại nhân tương trợ. » Rồi lập tức lấy ra vài món pháp bảo : « Tâm ý nho nhỏ, không đủ biểu hiện lòng thành, cũng xin vui lòng nhận cho. »

“Sao hiện ban ngày?”

Tả Mạc thầm giật mình, chết tiệt, sao hiện ban ngày, cái này chẳng phải mình à?

Cái gì mà Ô Hậu phủ, rốt cuộc có lai lịch gì, nghĩ cái gì mà đến điều tra mình? Trong lòng hắn lập tức vô cùng cảnh giác.

Hắn giả bộ không hiểu hỏi lại: “Sao hiện ban ngày chúng ta cũng thấy, chỉ không biết dị tượng này ám chỉ điều gì? Còn cần cô nương chỉ giáo.”

“Chỉ giáo thì không dám.” Dung Vi hơi khiêm nhường nói: “Sách cổ ghi chép, phàm là sao hiện ban ngày tất có đại yêu đại ma chữa thương.”

“Đại yêu đại ma?” Trong lòng Tả Mạc lại giật mình, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.

Về sau phải cẩn thận hơn, nếu còn xuất hiện thêm vài lần mình sẽ gặp nguy hiểm mất.

“Vâng, Hậu gia nghi ngờ có thể có đại yêu sâm nhập vào Tiểu Sơn giới.” Dung Vi nói, đây là suy đoán có khả năng nhất. Tiểu Sơn giới đã xuất hiện yêu quân, có xuất hiện thêm đại yêu nào đó cũng không có gì lạ.

Chỉ là Tiểu Sơn giới rốt cuộc có thứ gì mà khiến đám yêu gây chiến như vậy?

Tả Mạc thầm thở phào một hơi, vội vàng lắc đầu: “Dung cô nương nói đùa rồi, đừng nói đại yêu, cho dù là một đám yêu quân, đám người chúng ta cũng chẳng đủ dùng. Chúng ta định lập tức rời khỏi Tiểu Sơn giới, tới Thiên Thủy giới. Quý phủ ở Thiên Thủy giới đã lâu, chúng ta còn chưa thành thục, tới lúc đó còn xin được chỉ bảo một hai.”

Dung Vi có phần thất vọng, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng. Trừ phi có sứ mệnh đặc thù bằng không không ai nguyện ý ở lại Tiểu Sơn giới. Lần này nàng tới chủ yếu là có lòng kết giao.

Thế lực thành Kim Ô cho dù tiến vào Thiên Thủy giới cũng không thể coi thường.

Hiện giờ tạo quan hệ tốt chẳng có chỗ nào không tốt.

Lúc trước nàng còn có ý chiêu mộ Công Tôn Sai nhưng sau khi tận mắt thấy trận đại chiến kia, nàng lập tức bỏ qua suy nghĩ này.

Người như vậy không phải mình có thể mời chào.

Cũng may là mục đích của chuyến đi này đã đạt được, nàng mỉm cười lấy ra một phiến ngọc bài, đưa cho Tả Mạc.

“Tại hạ có việc trong người, không thể đi cùng các vị, thực sự tiếc nuối. Nếu các vị gặp phải việc gì khó khăn có thể cầm thẻ bài này tới Ô Hậu phủ. Hậu gia nhất định chào đón quý vị.”

Hai bên nói chuyện phiếm tiếp vài câu, Dung Vi liền cáo từ rời khỏi.

“Chúng ta sẽ tới Thiên Thủy giới?” Công Tôn Sai đột nhiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.