Trên đỉnh núi, Hạ Tường nhìn trấn Nam Thắng đã nát bét, ngây ra trong cốc lát rồi gào góc thảm thiết.
Tả Mạc lòng cũng lạnh đi nhìn nữ tu cách đó không xa, nàng tựa hồ lại khôi phục trạng thái bất động lúc trước. Trải qua trận chiến ngày hôm qua, nữ tu trong mắt hắn dù nhìn ở góc độ nào đều có thêm vẻ đáng sợ âm trầm hơn nhiều.
Điều này khiến hắn chột dạ.
Biết quý sinh mệnh thì tốt nhất nên tránh xa nữ tu, nhất là những cô ả hung hãn biết tà pháp.
Hôm qua hắn cùng Bồ yêu nghiên cứu cả nửa ngày cũng chảng có manh mối gì. Việc phải làm vẫn phải làm. Nghỉ ngơi một đêm, hắn lại tiếp tục xây lầu canh chiến đấu phù trận.
Bất quá, trải qua trận đánh đó, đám tù binh vừa bắt được trong doanh lập tức trở nên ngoan ngoãn tới không thể ngoan ngoãn hơn. Nhưng vấn đề cũng theo đó mà tới, trong vòng ba trượng xung quanh Tả Mạc, căn bản không ai dám tới gần.
Tả Mạc vốn có chuyện muốn hỏi Viên Giang, nhưng vừa tới gần hai bước đã thấy Viên Giang sắc mặt trắng bệch, chân run cầm cập. Tả Mạc lại bỗng nhớ lại, có vài kẻ địch đã bị đã bị nữ tu hung hãn này hù chết, lập tức bước chân khẽ ngưng. Viên Giang là người mới hiếm có, nếu bị hù chết cũng thật quá lỗ. Hắn đành dừng bước.
Nghĩ tới cô gái như âm hồn bất tán kia cứ đi theo, mình chẳng phải cũng thành ôn thần không ai dám gần sao?
Tâm tình Tả Mạc lập tức lại tệ đi, phất tay cho Viên Giang rời khỏi. Thấy Viên Giang như được đại xá, chạy so với thỏ còn nhanh hơn, tâm tình của hắn lại càng tệ. Bất quá khi hắn nghĩ tới biểu tình âm trầm như nước của Bồ yêu, còn có vẻ căm giận không hề che dấu, tâm tình hắn lại đột nhiên tốt hơn không ít.
Quả nhiên, hạnh phúc luôn được thành lập dựa trên đau khổ của người khác. Tả Mạc cười ha hả, bắt đầu vùi đầu vào xây thành tiếp.
Như Tả Mạc thấy, tâm tình Bồ yêu quả thực rất tồi. Nữ tu xuất hiện khiến hắn cảm thấy thật thất bại. Không biết lai lịch, không biết công pháp, không biết thực lực ra sao, không biết... Nói chung là ngoài giới tính ra cái gì cũng không biết.
Mà hắn hết lần này tới lần khác lại chẳng có cách nào, nếu lúc thực lực hắn chưa bị hao tổn, cho dù trong lòng có khó chịu cũng có thể trực tiếp bóp chết đối phương. Song giờ thần hồn đều thương tổn nặng nề, làm việc phải cẩn thận, chỉ có thể dựa vào Tả Mạc. Tả Mạc là nơi hắn gửi hồn vì vậy kể cả hắn cũng nằm trong sự uy hiếp của nữ tu, điều này sao khiến Bồ yêu an tâm được?
Hơn nữa, hắn không nhìn thấu được nữ tu, điểm này khiến sự bất an trong lòng tăng lên mãnh liệt. Một khi xảy ra chuyện, hắn căn bản bất lực. Hắn đích thực thối lui tới bước đường cùng rồi, thực lực nữ tu không những cao thái quá lại còn vô cùng quỷ dị.
“Xem ra chúng ta phải hợp tác tạm thời rồi.” Bồ yêu nói với bia mộ, nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân này quá nguy hiểm!”
Bia mộ không chút động tĩnh.
Bồ yêu cười nhạt: “Lẽ nào ngươi không sợ hắn xảy ra chuyện? Ngoại trừ hắn ngươi còn lựa chọn khác sao?”
Bia mộ đột nhiên trơn bóng như gương, một thân ảnh mơ hồ hiện ra.
Bồ yêu nở nụ cười.
Có tòa lầu canh chiến đấu dùng phù trận đầu tiên, tốc độ xây của Tả Mạc đột ngột tăng nhanh. Điều này được hắn quy cho mình đã dần quen với biến hóa của thân thể mới. Tả Mạc đặt tên cho chiêu thức mình dùng lung tung kia là “từ trên trời rơi xuống.” Trong lúc vô ý “từ trên trời rơi xuống” khiến hắn hiểu ra rất nhiều diệu dụng của thân thể mới.
Nhất là thần thức, thần thức của hắn luôn không có nhiều tiến triển, phảng phất như kẹt ở một cánh cửa. Trên bầu trời lúc đó vô ý kích thích ngọn lửa hỗn loạn, trong lòng như lĩnh ngộ được, điểm đình trệ cũng được đột phá.
Thần thức tiến bộ đem đến tác dụng rất lớn, điều này cũng khiến cho tốc độ xây lầu của hắn tăng nhanh.
Điểm trắc trở nhất của lầu canh chiến đấu là chạm khắc phù trận, sau khi thần thức mạnh lên, khắc phù trận càng thêm thuần buồm xuôi gió. Thêm nữa đã xây một cái lầu trước rồi, tốc độ xây của hắn càng khiến người ta kinh hãi. Viên Giang đứng xa xa nhìn cũng ngày càng cảm thấy ông chủ là một quái vật.
Một nam một nữ hai tên quái vật.
Tốc độ cung ứng vật tư đột nhiên tăng lên khiến Tả Mạc và Tôn Bảo vội vàng tới váng đầu hoa mắt.
Tả Mạc dùng tốc độ trung bình hai ngày xây một cái lầu, cứ thế điên cuồng xây dựng. Chỉ thấy một cái lầu canh đột ngột mọc lên từ mặt đất, gần như tất cả đất trống đều bị Tả Mạc dùng để xây lầu.
Tả Mạc có cảm giác mãnh liệt, tiềm lực thân thể hắn đang từng chút từng chút một được khai phá.
Hoạt độc thể lực ép từng chút lực lượng trong thân thể hắn, điều khiển lửa giấy khiến linh lực hắn tiêu hao sạch sẽ, trạm khắc phù trận khiến thần thức hắn trống rỗng không còn.
Hắn đột nhiên có phầm mong đợi, khi tòa thành này chính thức hoàn thành, mình sẽ biến thành cái gì?
Vẻ khát khao cũng càng lúc càng dày thêm trong mắt tu giả ở doanh trại, tường thành kiên cố như vậy lại thêm lầu canh dày đặc, bọn họ có thể thấy không ai phá được.
Ngay lúc Tả Mạc đang hồ hởi xây lầu, bọn Ma Phàm điều khiển thuyền vận nô khổng lồ về tới doanh địa.
Nhìn tu nô đông nghịt, Tả Mạc không biết nên nói cái gì. Công Tôn Sai đưa ra một ngàn tù binh đã khiến hắn đau đầu vô cùng, vất vả lắm mới có thể dàn xếp ổn thoả. Ma Phàm lại đưa tới một ngàn tu nổ, lại còn chỉ là luyện khí kì…
Tả Mạc phẫn nỗ, chỉ vào đám tu nô, mặt không chút biểu tình: “Ta phải làm sao với bọn họ đây?”
Ma Phàm Tạ Sơn cả đám mỗi người đều cẩn thận, bọn họ hiểu rằng thu hoạch lần này có chút thái quá. Tạ Sơn nở nụ cười: “Tu nô có thể dùng để đào quặng mỏ mà!”
“Đào quặng mỏ? Ta không tin bọn họ so với tháp nhỏ làm tốt hơn.” Tả Mạc mặt tối sầm nói. Tháp nhỏ và Tả Mạc tâm đầu ý hợp, nghe thấy Tả Mạc khen mình không biết từ đâu chui ra. Đắc ý giãy giụa tháp thân có chút mập mạp, nhưng khi nó nhìn thấy mặt Tả Mạc đen như đáy nồi thì thân hình chợt cứng đờ, lập tức oạch một cái, bỏ trốn mất dạng.
Vô số lần nói cho nó biết, lúc tâm tình cha lúc không tốt, xuất hiện ở trước mặt hắn không có bất thứ điều gì tốt để ăn cả.
Ma Phàm dè đặt cười nói: "Ông chủ, ngài không biết ngoại đường kia thật là nghèo, nghèo đến nỗi chỉ có những tu nô này thôi. Chúng ta không có biện pháp nào khác, tay không mà quay về là không phù hợp với những lời dạy bảo của ngài đối với chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lôi Bằng vội vàng phụ hoạ, gật đầu lia lịa.
Tả Mạc cười nhạt: “Không sai, không sai! Các ngươi nhớ rất kĩ lời của ta nói.”
“Vâng!” Lôi Bằng đập thùm thụp lồng ngực đầy lông của hắn. Tạ Sơn và Ma Phàm liếc nhau, cả hai đèu ngậm miệng, hai người đồng cảm mà nhìn thoáng qua Lôi Bằng.
“Vậy ngươi nuôi bọn họ đi.” Tả Mạc lườm Lôi Bằng một cái: “Ngươi đã quên ta còn nói một điều khác nữa. Làm ăn mà bị lỗ không được làm. A, ta sẽ trừ vào phần thưởng của ngươi.”
Lôi Bằng phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, ôm cổ Tả Mạc mà lay: “Ông chủ! Ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi!”
Lửa giận trong lồng ngực Tả Mạc từ từ bốc lên, một cước đá Lôi Bằng ra xa hai mươi trượng, chửi ầm lên: “Các người cũng biết sai sao! À ừ! Biết một ngày các người tiêu tốn mất bao tinh thạch không? Năm khoả! Bảy trăm người, một ngày chính là ba ngàn năm trăm khoả tam phẩm tinh thạch đó! Ta giàu lắm sao? Ta bây giờ nghèo đến nỗi cơm không có mà ăn!”
Tất cả mọi người đều bị lửa giận của Tả Mạc doạ cho câm như hến. Nghĩ lại cũng phải, bọn họ mỗi ngày tu luyện đều phải tiêu hao tinh thạch, những tiêu dùng này đều là do ông chủ cung cấp. Trước đây bọn họ không nghĩ tới, bây giờ thấy ông chủ tính toán cũng cảm thấy giật mình. Rất nhiều người tâm sinh hổ thẹn, chỉ cần là tinh thạch dùng cho huấn luyện, ông chủ đều cung ứng đầy đủ, chẳng bao giờ thiếu.
“Aha! Bây giờ dẫn về nhiều tu nô như vậy, các ngươi muốn ta phá sản sao!” Tả Mạc vẫn chưa hết giận, không có gì khiến hắn cảm thấy phẫn nộ hơn việc phá sản.
“Ông chủ, chúng ta đi đoạt tinh thạch cho người!” Lôi Bằng vừa ngã đứng dậy biểu hiện quyết tâm.
“Không sai, ông chủ, không thể để ngài lỗ vốn được!”
“Cướp sạch của bọn chúng!”
Một đám nhất thời gào to, bộ dáng đằng đằng sát khí, một ngàn tu nô sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra.
“Những tu nô kia phải làm sao bây giờ? Bán?” Ma Phàm cẩn thận hỏi.
“Bán cho ai?” Tức giận trong lòng Tả Mạc tiêu tán không ít, hừ lạnh nói: “Đó không phải nói cho người khác biết chuyện ở trấn Nam Thắng là do các người làm sao?”
Mọi người nhất thời nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy khó nghĩ.
“Giết đi sao?” Tạ Sơn do dự một chút hỏi, mọi người xung quanh sắc mặt cũng không dễ chịu gì.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám tu nô ở gần nhất trở nên trắng bệch, cả đám quỳ xuống, liều mạng mà dập đầu, khóc lóc ầm ĩ khẩn cầu: “Đại nhân! Chúng ta biết làm việc! Việc gì chúng ta cũng sẽ làm! Đại nhân, chúng ta chỉ cần có cơm ăn…”
“Đứng lên! Đứng lên!” Tả Mạc đau đầu vô cùng, hắn chưa gặp qua tình huống này bao giờ.
Những tu nô kia nào dám đứng lên, toàn bộ quỳ xuống, liều mạng dập đầu: “Đại nhân…”
Tả Mạc buồn bực không thôi giận tới tím mặt: “Tất cả đều câm miệng cho ta, con mẹ nó, đứng lên! Ai muốn quỳ, chém!”
Lời này quả nhiên hữu hiệu, tất cả trở nên im lặng.
Tả Mạc không nói một lời, quay đầu bước đi.
Còn lại là đám Ma Phàm, người nhìn ta, ta nhìn người, mặt mỗi người đều lộ vẻ đau khổ. Những tên giả hoả lúc trước đề nghị mang đám tu nô này về giờ đây hối hận không thôi, nhưng lúc này ai cũng không có tâm tình để nói chuyện.
Tả Mạc rầu rĩ không vui tìm tới lầu canh phù chiến, đặt mông ngồi xuống, sau lại nằm. Đừng tưởng hắn bây giờ thủ hạ nhiều như vậy kì thực bản chất hắn vẫn còn rất trẻ và nhiều việc đời hắn vẫn chưa từng trải qua.
Vô Không Kiếm môn cũng có tu nô, đối với tu nô hắn có chút đồng cảm, bọn họ đều là những người đáng thương.
Nhưng mà sinh hoạt vốn đã không dễ, hắn mặc dù đồng cảm cũng sẽ không nhận tu nô tràn làn như này. Đám tu nô này là một hòn đá lớn, tàn sát tu nô, sự tình này hắn tuyệt đối không làm được.
Thường ngày, hắn khoanh tay làm ngơ khi đối diện với những điều này, ai có thể nghĩ tới một ngày loại chuyện như này lại rơi vào bản thân mình?
Tiểu Sơn giới nguy cơ tứ bề, mục tiêu của bọn là phái nhanh chóng ly khai, thời gian tinh lực đầu để mà chiếu cố một đám tu nô trói gà không chặt này? Lúc này Tả Mạc cần là những tu giả có sức chiến đấu cường đại, không phải là những tu nô không có sức chiến đấu như này.
Những tu nô này cũng cần tiêu hao linh cốc hoặc tinh thạch, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng nhân số đông đảo nên cũng không phải là con số nhỏ. Nguyên bản đã gánh nặng giờ càng nặng thêm.
Loại sự tình muốn mạng người ta sao mình lại gặp phải chứ?
Tả Mạc có tâm mà vô lực nằm xuống, nhìn phù trận tinh tế trên trần nhà, xuất thần mà nghĩ.
Bỗng nhiên, thanh âm của Bồ yêu chợt vang lên trong đầu hắn: “Ta có biện pháp.”