Thương Vị Minh thấy phù văn dưới chân không ngừng sáng lên, kinh hãi biến sắc, vội vàng nhắc nhở đám Tả Mạc: "Các ngươi mau chạy đi! Cẩn thận phù trận."
Mọi chuyện phát triển tới mức trước mắt, Thương vị Minh không còn hy vọng gì song hắn biết những người này là vì muốn gì hắn. Song họ lại không biết thực lực của nhà họ Nhâm tại thành Hư Linh này...
Với tính cách nóng nảy của Nhâm Tịnh lại chịu nhục như vậy, bọn họ nhất định khó thoát chết!
"Các ngươi không trốn thoát nổi đâu! Mau thả Nhâm tiểu thư ra, chúng ta sẽ thả cho các ngươi một đường sôngs!" Một chưởng quỹ thần sắc hung hăng nói với đám người Tả Mạc.
Đám người Tả Mạc chỉ cảm thấy một lực lượng vô hình đang trói buộc mình lại, cứ như bị một ngọn núi nhỏ đè trên lưng. Ngọc bài bên hông đám hộ vệ và chưởng quỹ của Vân Các tỏa sáng nhè nhẹ, hành động của họ không chịu ảnh hưởng chút nào.
Thần sắc đám hộ vệ và chưởng quỹ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, phù trận trấn điếm là do phù tu cao thủ bố trí, tiêu chuẩn ban đầu là có thể chống đỡ được đòn tấn công của tu giả kim đan kỳ.
Đám người cả gan làm loạn trước mắt này tuy thực lực không tầm thường, song giờ đại trận đã mở, họ có chắp cánh cũng khó bay!
"Các ngưoi không thoát nổi đâu! ta muốn chém các ngươi ngàn vạn đao! Không chết tử tế!" Tiếng thét khàn khàn chói tai của Nhâm Tịnh vang lên, cô ả như phát điên rồi!
Tả Mạc chẳng buồn nhiều lời, bôm bốm đánh tiếp, đánh tới mức hai mắt Nhâm Tịnh nổ đom đóm, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, lúc này cô ả mới nhớ ra mình vẫn còn nằm trong tay kẻ đáng sợ này.
Đánh đến khi cơn tức tiêu tan Tả Mạc mới hừ lạnh một tiếng: "Đúng là ít bị ăn đánh! Không đánh không chịu an phận!"
Nhâm tịnh run rẩy, kinh sợ im miệng không nói gì. Nam tử trước mắt tuổi không lớn, tướng mạo cũng chẳng hung ác, thế nhưng sát khí vừa lộ ra khiến cô ả câm như hến.
Khuôn mặt Thương Vị Minh nghẹn thành màu tương, tu vi thấp kém của hắn trước mặt đại trận yếu ớt như tờ giấy, chỉ miễn cưỡng chống đỡ.
Công Tôn Sai có Tông Như bảo vệ, ngược lại lại chẳng có cảm giác gì.
Tả Mạc liếc thấy tình huống của Thương Vị Minh, bèn nói: "Lão Tạ, trụ đèn thứ ba bên phải ngươi, đánh rơi nó!"
Hắn vừa tiến vào đã chú ý tới những trụ đèn này rồi, cửa hàng thế này nhất định sẽ bố trí đại trận, cái này cũng không có gì lạ. Lúc nào cũng cảnh giác với nguy hiểm xung quanh, không để bản thân rơi vào nơi nguy hiểm, điều này đã trở thành bản năng của Tả Mạc.
Tạ Sơn sớm đã ngứa ngáy chân tay, không nói hai lời, một đạo kiếm mang như cầu vồng rời tay bắn ra, như cắt đậu hữ tước thẳng trụ đèn thứ ba bên tay phải hắn như cắt đậu hũ.
Mọi người chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bớt.
"Cái thứ sáu phía sau ngươi!"
"Viên gạch bên tay trái, hàng thứ ba, xếp thứ tư dưới chân ngươi."
Tả Mạc lạnh lùng ra lệnh liên tiếp từng câp một, mỗi lần kiếm mang của Tạ Sơn hạ xuống, lực lượng đại trận lại yếu đi một phần. Dưới ánh mắt kinh sợ của đám hộ vệ và chưởng quỹ Vân Các, đại trận phòng thủ kiên cố trong lòng họ bị đối phương không ngừng làm hco suy yếu, thẳng đến lúc phù văn cuối cùng trên kim tinh diệu thạch ở sàn nhà cũng ảm đạm xuống, đại trận đã hoàn toàn hỏng mất.
Thương Vị Minh không còn bị áp lực song cũng như con cá gần chết, trước mắt hóa đen, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.
Ngay lúc đám hộ vệ và chưởng quỹ tuyệt vọng, một hộ vệ vừa hay thấy một thân hình quen thuộc, lập tức như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ra sức hét lớn: "Từ lão1 Từ lão! Cứu mạng với!"
Từ Chính Uy trong bòng tối cứng người, thầm kêu không ổn!
Thật ra hắn đã sớm tới, song thấy đối phương thoải mái đập hỏng đại trận như vậy, hắn cũng thầm nghĩ muốn rút lui! Tuy mỗi tháng hắn đều được một khoản cung phụng từ Vân Các, cũng từng đồng ý giúp trông nom đôi chút, nhưng nếu vì Vân Các mà vứt bỏ tính mệnh bản thân, hắn tuyệt đối không làm!
Đám ngu ngốc này! Đều mfu rồi hay sao? Chọc ai không chọc lại đi chọc một đám người hung hãn này!
Từ Chính Uy không phải kẻ không có mắt, đám người này xuất thủ lưu loát, không chút dây dưa. Sát phạt quyết đoán như vậy nếu không phải người đã từng trải qua giết chóc tuyệt đối không làm được!
Nói thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối không muốn trêu vào phiền phức lớn như vậy!
Đang lúc hắn chuẩn bị trốn đi lại bị một gã hộ vệ gọi lại, lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan! Dẫu sao mỗi tháng cũng cầm không ít tiền, giờ lại không chịu giúp, nếu truyền ra ngoài sau này mình cũng chẳng sống an ổn được nữa. Nếu không trốn, thực sự chống lại đám người hung hãn này, chút xương già của mình cũng chẳng đủ dùng.
Tranh đấu kịch liệt trong lòng đôi chút, Từ lão rốt cuộc vẫn cắn răng đứng dậy.
"Xin các vị từ từ hãy ra tay! Lão đây tuy không phải chủ cửa hàng này nhưng cũng có quen biết với ông chủ. Đành mặt dày xin các vị thứ lỗi, thỉnh các vị lượng thứ, dĩ hòa vi quý!"
Lời nói nhún nhường của Từ lão khiến đám hộ vệ đang chuẩn bị kêu to "Từ lão, mau bắt đám người này" đều trợn tròn hai mắt, trong lúc nhất thời cửa hàng lặng ngắt như tờ!
Từ lão là tu giả kim đan kỳ cơ mà...
Trong đầu ai nấy đều hiện lên cùng suy nghĩ này. Bọn họ nghi ngờ liệu mình có hoa mắt hay không! Từ lão ngày thường kiêu căng, lúc nào cũng không mặn không nhạt, thờ ơ với mọi thứ; với Từ lão trước mắt cong lưng chắp tay hành lễ, sắc mặt tươi cười, khiêm tốn vô cùng; có thật là cùng một người?
Lão già này là kim đan!
Suy nghĩ này cũng đồng thời hiện lên trong đầu đám người Tả Mạc. Vân Các này quả nhiên có chút thực lực, không ngờ có cả kim đan tới bảo vệ!
Tuy rằng đám người Vi Thắng đều lả kim đan, bản thân Tả Mạc thì ngay cả đệ tử kim đan của Côn Luân – Tùng Viên cũng từng giết chết, nhưng không ai nguyện ý dễ dàng chiến đấu với một vị kim đan khác.
Có thể tu luyện tới kim đan, không ai là người đơn giản.
Ngược với sự thận trọng của đám người Tả Mạc, Từ lão cách đó không xa, mặt đầy vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ, kinh hãi không thôi! Ngoại trừ một kẻ trong đó tu vi cực yếu, một kẻ khác chắc chắn là kim đan trở lên, ba người còn lại không ngờ hắn lại không cách nào thấy được sâu cạn của đối phương!
Đây là tín hiệu cực kfy nguy hiểm!
Hoặc là thực lực của đối phương cao hơn hắn, hoặc là đối phương tu luyện pháp quyết không tầm thường gì đó! Cho dù là loại nào đối với hắn mà nói đều cực kỳ nguy hiểm! Trong lòng hắn không khỏi thầm hô may mà mình cũng đã ra khiêm nhường trước.
Tục ngữ nói, tay đưa lên không đánh tới mặt cười, Từ Chính uy hắn tốt xấu gì cũng là một kim đan, đã khiêm cung như vậy, đối phương hẳn cũng không tiện ra tay.
Quả nhiên địch ý của đám người đối phương hơi giảm đi, nhưng nào ngờ ngay lúc này một âm thanh quen thuộc đánh vỡ cục diện đang từ từ hòa hoãn xuống!
"Từ gia gia! Cứu mạng! Cứu Tịnh nhi với!"
Chỉ thấy một cô gái tóc tai bù xù, khuôn mặt xưng bầm đang liều mạng giãy dụa trên tay người dẫn đầu của đối phương! Từ Chính Uy vừa rồi nấp ở gần đó, thấy rất rõ, người thanh niên này là kẻ cầm đầu đám người, cũng là một trong những kẻ hắn khong nhìn thấu được thực lực!
Từ lão ngẩn ra, không dám tin tưởng nhìn vào Nhâm Tịnh đã hoàn toàn thay đổi dưới tay Tả Mạc: "Tịnh nhi? Ngươi là Tịnh nhi?"
"Hu hu hu! Từ gia gia, cứu Tịnh nhi!"
Thể xác và tinh thần đều bị tàn phá, Nhâm Tịnh hu hu khóc lớn.
Biết người trong tay Tả Mạc là Nhâm Tịnh, Từ lão lập tức hiểu ra. Nhâm Tịnh hung hăng ương ngạnh, sao hắn không biết? Chắc chắn là Nhâm Tịnh trêu chọc đối phương, kết quả bị đối phương giáo huấn!
Hắn cũng thấy được đối phương đã hạ thủ lưu tình, tuy tóc tai Nhâm Tịnh bù xù, khuôn mặt sưng phù chỗ xanh chỗ tím nhưng chỉ là bị thương bên ngoài, đối phương tuyệt đối không hề sử dụng linh lực. Bằng không chắc cái mạng của Nhâm Tịnh cũng khó giữ.
Từ lão lại đau đầu, Nhâm Tịnhtính tình điêu ngoa tùy hứng, hắn cũng chẳng có cảm tình gì, thế nhưng mấy trưởng bối của Nhâm Tịnh hắn lại không thể không nể mặt. Nhâm Tịnh hung hăng càn quấy ở Hư Linh thành như vậy có quan hệ trực tiếp tới tính cách quái dị và thích bao che khuyết điểm của đám trưởng bối!
Nếu giờ thấy chết mà không cứu, mai sau nhất định mấy lão già đó sẽ tới làm phiền hắn!
Chuyện gì xảy ra vậy!
Trong lòng cay đắng vô cùng song Từ lão vẫn chắp tay, thành khẩn nói: "Các vị tiểu huynh đệ, trưởng bối của cô nương này có quen biết với lão đây, tiểu cô nương không hiểu chuyện, việc hôm nay cũng khiến nó được một bài học rồi, xin các vị giơ khao đánh khẽ, tha cho nó một lần!"
Tả Mạc vốn cũng không muốn lấy mạng Nhâm Tịnh, thấy Từ Chính Uy thành khẩn như vậy bèn gật đầu, dứt khoát nói: "Được!"
Dứt lời bèn vung tay lên, Nhâm Tịnh bay về phía Từ lão.
Từ lão vội vàng giơ tay ra đón lấy Nhâm Tịnh!
Nhâm Tịnh vừa rơi xuống đất, viền mắt đã đỏ bừng, chỉ vào đám người Tả Mạc hét lớn: "Từ gia gia! Giết chúng! Giết hết bọn chúng đi!"
Từ lão biến sắc, hắn nào ngờ Nhâm Tịnh lại ngu xuẩn tới mức này, ngay cả tình hình cơ bản cũng nhìn không ra. Sắc mặt đám người đối phương lập tức trầm xuống, mơ hồ tỏa ra vài phần sát ý.
Hắn bối rối cười nói: "Xấu hổ quá! Trẻ con bị kích động khiến các vị cười chê rồi! Được dạy dỗ vậy đối với nó mà nói cũng là một chuyện tốt!"
Câu này của Từ Chính Uy khiến sắc mặt đám người Tả Mạc hơi hòa hoãn lại.
Nào ngờ ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm: "Con cháu nhà họ Nhâm chúng ta từ lúc nào lại tới phiên người khác dạy dỗ?"
Từ Chính Uy biến sắc!
Chỉ thấy ba lão già tuổi đã cao bước vào cửa, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống. Ngay khi bị Tả Mạc bắt được Nhâm Tịnh đã xiết nát tấm phù cầu cứu. Ba người nhận được tin cầu cứu của Nhâm Tịnh, kinh hãi biến sắc, vội vàng đến đây.
Nhâm Tịnh thấy ba lão già hu hu khóc lớn, nhào vào lòng lão già đi đầu.
"Gia gia! Gia gia!"
Lão già đi đầu an ủi: "Tịnh nhi đừng khóc, các gia gia sẽ trút giận thay con!"
"Tịnh nhi yên tâm." Một lão già khác mở miệng nói: "Nhị gia gia bảo đảm bọn chúng ngay cả một người cũng không sống được."
"Dám khi dễ người của Nhâm gia ta, ăn tim hùm mật gấu chắc!" Khuôn mặt Nhâm lão tam bùng lên sát khí nồng đậm.
Trong mắt Nhâm Tịnh đầy vẻ hung ác, chỉ thẳng vào Thương Vị Minh nói tiếp: "Kia là Thương Vị Minh của Thương gia! Đừng giết hắn, con muốn từ từ xử lý hắn!"
Sắc mặt Thương Vị Minh xám như tro, biết mình trốn không thoát kiếp này rồi!
"Được, chỉ cần con muốn, cái gì cũng theo ý con!" Đại gia gia hòa ái yền từ vô cùng.
"Còn cả con của hắn ta ở Thanh Sơn kiếm phái nữa!" Nhâm Tịnh ác độc nói tiếp.
"Được, nhất định sẽ đưa tới tay Tịnh nhi!"
Thương Vị Minh chỉ cảm thấy như sấm sét đánh xuống đầu, chẳng còn chút hy vọng!
Đúng lúc này, đám người Tả Mạc trong phtus chốc biến mất.
Ba lão già Nhâm gia biến sắc, đại gia gia phản ứng không chậm, thuận tay kéo lại, Nhâm Tịnh được bảo vệ phía sau hắn.
Một luồng kiếm ý hư vô, một đạo kiếm ý sặc sỡ như cầu vồng, một đợtq uyền ý ngưng tụ như thực chất!
Trong nháy mắt khóa chặt ba người!
Lông tơ khắp oàn thân ba người dựng đứng!
Ngay lúc này, một thân hình màu vàng nhạt hiện lên phía sau ba người.
Giọng nói của Nhâm Tịnh ngưng bặt, nụ cười tàn nhẫn cũng cứng lại trên mặt. Cô ả chỉ nghe thấy tiếng xương cổ mình vang lên răng rắc, sau đó phát hiện thị giác mình trở nên mười phần quái dị. Trước khi bóng tối như thủy triều ùa tới nuốt chửng, ả nghe được một câu mơ hồ.