Thế Giới Tu Chân

Chương 544: Chương 544: Lựa chọn của Đông Tử






Giang Triết thở dài một cái, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng.

Chiến trường phía dưới, Ma tộc liên tiếp bại lui, thình thoảng có ma tộc không sợ chết, điên cuồng tấn công cảm tử nhưng trước chiến trận hoàn chỉnh, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, khí tức thảm liệt đập thẳng vào mặt.

Giang Triết không nghĩ rằng chiến đấu sẽ tàn khốc đến thế, dù hắn đã quen nhìn tràng cảnh lớn nhưng vẫn có chút giật mình. Đó là tình trạng điên cuồng của những tên Ma tộc kia không khỏi làm hắn một chút tôn kính, không hề nghi ngờ, đây là một chi chiến bộ xuất sắc!

Kính nể trong lòng cũng không có làm Giang Triết nương tay, hắn nhẹ nhàng nói: “Trung quân dần dần thu hồi, hai cánh đột tiến chữ thập.”

Ma tộc bỗng nhiên phát hiện kẻ địch chính diện đột nhiên lui về phía sau một chút, bọn họ nhất thời mừng như điên, lẽ nào đối phương chịu không nổi áp lực rồi? Nhưng vào lúc này, một chi chiến bộ bất ngờ từ phía bên phải cắt chéo qua, thế tới cực nhanh như thiểm điện!

Tinh thần Ma tộc vừa mới thả lỏng, đối diện xung kích sắc bén như thế nhất thời kinh hãi muốn chết. Chỉ thấy chi chiến bộ này giống như một lưỡi dao sắc bén thoải mái lướt qua mỡ đông.

Trận hình của Ma Tộc bị cắt ngang!

Sĩ khí vừa mới được cổ vũ lên nhất thời hạ xuống mức thấp nhất. Hơn nữa, không ai chú ý tới từ bên trái, một chi chiến bộ khác đã vọt đến phía sau bọn họ!

Thế trận đại loạn, cơ hồ trong nháy mắt Ma tộc liền bị chọc thủng.

Nhìn từ phía trên, hai chi chiến bộ vừa khít khép xung quanh một cái chữ thập vuông góc hoàn chỉnh không tỳ vết.

“Bọn họ xong rồi.” Nữ nhân bên cạnh Giang Triết lười biếng vươn người vặn lưng, thân thể thành thục đẫy đà theo động tác này vẽ nên một đường cong khoa trương mê người. Mấy tên cận vệ xung quanh không tự chủ nuốt nước bọt, đối diện vưu vật như thế dù là thiện tu cũng ăn không tiêu.

Giang Triết trầm mặc không nói gì, mái tóc tuyết trắng dài phủ vai như thác bị gió thổi bay, từng sợi nhè nhẹ bay lên. Hai hàng lông mày dài nhỏ khiến hắn trông có vẻ ôn hòa, rắn rỏi như ngọc, nổi bật hơn hẳn trong đoàn người, luôn luôn có thể không tự chủ mà hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhất là mắt hắn, lắng đọng thâm thúy, trong suốt không có một tia tạp chất, mỗi một người đối diện đều tự động bị hấp dẫn.

Là một trong những đại biểu đứng đầu, kiệt xuất nhất trong các đệ tử đương đại của Huyền Không tự, bất luận hắn đến chỗ nào cũng đều làm người khác chú ý. Mà ở Huyền Không cảnh, thanh danh của hắn thậm chí còn nổi tiếng hơn cả những vị Đại năng thiện tu thành danh nhiều năm, nhất là trong cảm nhận của đám thiện tu trẻ tuổi, Giang Triết này có ma lực khác thường.

Tại Huyền Không cảnh, cùng nổi danh với hắn có một người, đó là Nam Cung Thanh Liên, sư huynh của hắn.

Không giống hắn đi theo con đường chiến tướng, Nam Cung Thanh Liên là thuần túy thiện tu. Hai người một văn một võ nhưng kiệt xuất như nhau.

“Có tin tức của Biệt Hàn không?” Ánh mắt Giang Triết nhìn xa xăm, không biết là đang nghĩ cái gì.

“Vẫn chưa có. Thế nào? Nhớ hắn rồi sao?” Nữ nhân phong tình vạn chủng nhíu mày, vẻ mặt bỡn cợt. Vị nữ nhân này xinh đẹp động lòng người là Phượng Nguyệt sư tỷ của Giang Triết, cũng là sĩ quan phụ tá của hắn.

Khóe miệng Phượng Nguyệt có một nốt ruồi nhỏ, không những không làm giảm sự xinh đẹp của nàng, trái lại, nó nằm nổi bật ở phía dưới đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, vô cùng gợi cảm.

“Ta đang nghĩ, nếu như đối diện là Biệt Hàn…” Giang Triết không chịu chút ảnh hưởng nào từ Phượng Nguyệt, thản nhiên nói.

“Không ra tay được? Hay là sợ thua?” Phượng Nguyệt vô tâm hỏi: “Hừm hừm, lẽ nào năm đó các ngươi có tình cảm gì đặc biệt?”

Phượng Nguyệt còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.

Giang Triết đã sớm quen phong cách này của Phượng Nguyệt sư tỷ, hắn không để ý, mỉm cười nói: “Bị tỷ nói như thế, ta ngược lại có chút mong chờ cùng hắn giao thủ rồi.”

“Ta thật không hiểu chưởng môn vì cái gì muốn thu nhận hắn. Lần đầu tiên thấy hắn ta đã không thích, cặp mắt của hắn quá hung ác độc địa giống như dã thú.” Phượng Nguyệt nhíu mày.

“Chuyện Vân Hải giới thế nào?” Giang Triết chuyển đề tài.

“Hứ, địa vị Định Chân sư thúc trong tự không cao, chết cũng là chết uổng. Hừ, nếu như là mấy sư thúc kia chết, trong tự lại thờ ơ giống như vậy sao?” Chân mày Phượng Nguyệt dựng thẳng, mặt xinh nén giận, giọng điệu tự nhiên không hề khách khí.

Giang Triết ho nhẹ một tiếng: “Vốn là phái Biệt Hàn, bây giờ hắn phản bội, thế cục lại loạn như thế, trong tự… ”

“Ngươi không cần nói đỡ cho đám lão già thành tinh kia. Ta cũng nói thẳng với đệ trước, nếu sau này đệ cũng biến thành như bọn họ, tỷ tỷ ta sẽ tự mình bỏ đi.” Phượng Nguyệt nhíu mày, giọng điệu dửng dưng.

Giang Triết cười khổ, hắn đối với Phượng Nguyệt sư tỷ cũng không có biện pháp gì.

“Chờ ngươi bên này ổn định rồi, ta muốn đi báo thù cho Định Chân sư thúc! Các ngươi không đi, ta đi!” Phượng Nguyệt đột ngột nói.

Luôn luôn biểu hiện ôn hòa, mặt Giang Triết phút chốc trầm xuống: “Hồ đồ!”

“Định Chân sư thúc trước đây có chỉ điểm cho ta, phần nhân tình này không thể không trả.” Phượng Nguyệt buồn bã nói.

Giang Triết cũng thở dài, trầm mặc không nói.

----------------------------

Ánh mắt Tạp Trác say mê nhìn Hoán Văn châm trong tay, vuốt ve không ngừng, yêu thích không nỡ rời tay.

Hoán Văn châm mới cứng vừa luyện chế xong toàn thân đen nhánh, ma văn đỏ như máu tinh tế vô cùng, tựa như một cái mạng nhện màu đỏ dày đặc quấn trên thân châm, ánh sáng trôi nổi yêu dị mị hoặc.

“Được rồi, được rồi. Đừng xem nữa.” Tả Mạc tuy rằng hiểu rõ tâm trạng Tạp Trác lúc này, nhưng khi Tạp Trác ngây ngốc cười suốt buổi sáng như vậy, cuối cùng hắn không nhẫn nại được nữa.

“Vâng vâng, lão sư.” Tạp Trác như vừa tỉnh mộng, cẩn thận đem Hoán Văn châm thu vào.

Việc Tả Mạc bỗng nhiên trở thành lão sư của Tạp Trác làm An Nhã đại thúc cảm thấy không thể tin tưởng được. Bất quá Tả Mạc nói trời nói đất một hồi làm An Nhã đại thúc như rơi vào sương mù, lúc này ông mới miễn cưỡng tin tưởng.

Bất quá cũng có tác dụng phụ ngay lập tức, bọn Đông Tử không dám đối đãi với Tả Mạc giống như lúc trước nữa, bọn họ ở trước mặt Tả Mạc trở nên câu nệ, cẩn thận. Nhất định phải giữ tôn kính với Hoán Văn sư là điều mà mỗi thiếu niên đều được phụ mẫu dạy bảo nhiều lần.

Mà Tả Mạc được A Quỷ ôm kiểu công chúa không còn bị người khác cười nhạo nữa, trái lại mọi người như hiểu ra, A Tả lợi hại như vậy chắc chắn không phải ma bình thường.

Bởi vì cần khiến thân phận Hoán Văn sư của mình được mọi người thêm tin phục, Tả Mạc nghiêm túc nghiên cứu các loại Hoán Văn sư. Tả Mạc tinh thông phù trận, ma văn, luyện khí, không cần mất quá nhiều công sức hắn liền hiểu rõ.

Bản thân nội dung Hoán Văn không phải là cái gì cao thâm, đối với Tả Mạc quái thai trải qua vô số ma văn cao cấp tẩy lễ mà nói, một khi đã hiểu rõ, thì lý giải của hắn với Hoán Văn vượt xa hầu hết Hoán Văn sư.

Tạp Trác bội phục sát đất, càng tiếp xúc với lão sư càng lâu, càng có thể cảm giác được học thức lão sư mênh mông như biển.

Điều này trực tiếp dẫn đến Tả Mạc nói một Tạp Trác không dám nói hai, Tả Mạc nói hướng đông Tạp Trác tuyệt đối không nói hướng tây.

Tạp Trác có được Hoán Văn châm có thể hoán văn cho Đông Tử.

Đông Tử đã chờ đợi rất lâu, giờ vô cùng hưng phấn, lập tức chạy tới. Lần Hoán Văn này thu hút phần lớn dân cư Toái Thạch trấn, Đông Tử là người có thiên phú tốt nhất trong đám thiếu niên Ma tộc, mọi người đều hy vọng Toái Thạch trấn có thể xuất hiện một vị cao thủ chân chính.

Tạp Trác cẩn thận kiểm tra kỹ càng chu đáo cho Đông Tử, tất cả mọi người đều nín thở, sợ làm kinh động Tạp Trác.

Tả Mạc nằm trong lòng A Quỷ thấy tận mắt toàn bộ quá trình, trong đầu chợt có ý tưởng.

Tạp Trác đang sắp bắt đầu hoán văn, Tả Mạc bỗng lên tiếng: “Từ từ.”

Tạp Trác lập tức dừng tay, cung kính đến gần Tả Mạc dò hỏi: “Lão sư có gì căn dặn?”

Đám Ma tộc vây xem nhất thời hơi rối loạn một trận.

Mặc dù bọn họ đã tiếp thu sự thật Tả Mạc trở thành lão sư Tạp Trác, nhưng mà khi Tạp Trác hô lên từ này, vẫn khiến mọi người kinh sợ. Tuổi Tả Mạc so với bọn Đông Tử cũng không chênh lệch lắm, một vị thiếu niên như vậy lại trở thành lão sư của Tạp Trác. Tuy rằng Tạp Trác không cư trú dài lâu ở Toái Thạch trấn, nhưng tại Toái Thạch trấn ông lại có danh vọng rất cao.

Thiên phú của Đông Tử đích thực không tệ, theo Vệ quan sát, Đông Tử hẳn là có được huyết mạch Cao Địa Viên ma. Cao Địa Viên ma thuần huyết là chiến sĩ trời sinh, sức lực họ vô cùng lớn, hành động như gió, dũng mãnh vô cùng.

Vừa rồi khi Tạp Trác kiểm tra Tả Mạc nhìn rất rõ, hắn xác thực phát hiện trên người Đông Tử ma văn Cao Địa Viên không trọn vẹn, suy đoán của Vệ được chứng thực.

Trong thời gian mấy ngày nghiên cứu Hoán Văn sư này, Tả Mạc phát hiện ra Hoán Văn cùng việc hắn chạm khắc phù trận cho đám Lôi Bằng lúc trước có chút tương tự. Chỉ là Ma tộc am hiểu sức mạnh huyết nhục nên dùng ma văn, còn Tu giả vận dụng linh lực nên dùng phù trận.

Khi chứng thực trên người Đông Tử có ma văn Cao Địa Viên không hoàn chỉnh, trong đầu Tả Mạc nảy ra một ý tưởng táo bạo.

….Có thể đem ma văn Cao Địa Viên của Đông Tử tu bổ trọn vẹn hay không?

Hoán Văn sư tuy rằng có thể đánh thức ma văn, bất quá chỉ là đem thuộc tính ẩn của ma văn kích hoạt, là điều chỉnh biên độ nhỏ chứ không cách nào tu bổ ma văn.

Nhưng mà đối với Tả Mạc đã trải qua chạm khắc phù văn mà nói thì cái ý tưởng này nhìn như táo bạo, rồi lại thấy như là chuyện đương nhiên.

Trong lòng Tả Mạc cũng không có mười phần nắm chắc, hắn quyết định đem quyền lựa chọn này giao cho bản thân Đông Tử.

Đông Tử cùng cha mẹ, kể cả An Nhã đại thúc được Tả Mạc gọi vào phòng trong, đem ý nghĩ của hắn nói ra một lượt.

Tất cả mọi người khiếp sợ tại chổ, nghe được trong người Đông Tử có huyết mạch Cao Địa Viên ma, vẻ không thể tin được hiện rõ trên mặt họ. Tả Mạc chú ý thấy ánh mắt Đông Tử toát ra vẻ chờ mong xen lẫn hưng phấn.

Tạp Trác cảm thấy bộ não của mình không đủ dùng; Tu bổ ma văn? Tạp Trác há hốc mồm, ngây ra như phỗng. Một lúc lâu sau hắn mới tỉnh táo lại, tinh thần bỗng dưng trở nên kích động. Làm Hoán Văn sư nhiều năm, Tạp Trác rất rõ ràng cái ý tưởng táo bạo này nếu có thể thực hiện được thì có ý nghĩ thế nào.

“A Tả, việc này không đùa được.” An Nhã đại thúc giọng điệu ngưng trọng hỏi: “Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?”

“Ba thành.” Tả Mạc thận trọng trả lời. Kỳ thực nói xong hắn liền hối hận, hắn cũng không muốn Đông Tử xuất hiện cái gì bất trắc, trong khoảng thời gian này Đông Tử đối xử với hắn rất tốt.

Đông Tử cùng phụ mẫu hắn nhỏ giọng nghị luận, rất nhanh bọn họ đã có quyết định.

Đông Tử hít sâu một hơi: “A Tả, ta bằng lòng thực hiện thử nghiệm này!”

“Rất nguy hiểm, khả năng tử vong của ngươi rất lớn.” Ngược lại, Tả Mạc hối hận không ngừng, bắt đầu khuyên nhủ.

“Ta không sợ!” Đông Tử ngang nhiên nói: “Ta phải trở nên lợi hại hơn, như vậy chúng ta mới không bị khi dễ.”

Thời điểm này, phụ thân Đông Tử cũng mở miệng, hắn cung kính nói: “Tiểu Tả tiên sinh, thỉnh cho Đông Tử cơ hội này! Gia tộc chúng ta, Toái Thạch trấn chúng ta cần phải có cơ hội này.”

An Nhã đại thúc thở dài một tiếng, nét mặt đột nhiên già hơn rất nhiều.

Tả Mạc biết rõ trong việc này sợ rằng có nội tình gì đó, nhưng thấy thái độ bọn họ kiên quyết như thế, ngay cả An Nhã đại thúc cũng không phản đối, hắn suy nghĩ một chút liền đồng ý: “Được! Bất quá ta cần vài ngày chuẩn bị.”

Tất cả mọi người, bao quát cả Tả Mạc, ai cũng không có nghĩ đến lựa chọn lần này của họ sáng tạo ra một truyền kỳ đến thế nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.