Đối phương vì sao lại muốn đánh lén mình?
Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu Tả Mạc. Hắn nhìn chằm chằm vào người bùn ở trước mắt, chúng không ngừng hiện lên từ biển bùn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến lông tóc cả người hắn dựng đứng lên.
Giới của kẻ này tuy không rực rỡ sắc màu như khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận được rõ ràng giới của đối phương hoàn thiện hơn nhiều so với khổng tước linh nhãn giới của Trầm Dục.
Kinh nghiệm chiến đấu của kẻ này lại càng lão luyện hơn so với Trầm Dục. Ngay từ đầu bố trí mai phục đến phát động, không nhanh không chậm, thủy chung vẫn giữ được tiết tấu chiến đấu.
Thật đáng sợ!
Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ!
Thiên phản tinh mạch luân một lần nữa lại trở về trong tay Tả Mạc, dưới chân vẫn truyền đến lực hút thật lớn luôn quấy rầy sự tập trung của Tả Mạc
Bùn nhão không chỗ phát lực, Tả Mạc có mạnh mẽ mấy cũng không có chỗ để sử dụng. Nê chiểu (ao bùn) giới của kẻ đánh lén vừa đủ khắc chế được Tả Mạc. Đây là một âm mưu đã có từ lâu, địch nhân đã tìm ra yếu điểm của hắn.
Chỉ giao phong vài hiệp Tả Mạc đã biết rõ, bản thân đang rơi vào một tấm lưới được bố trí vô cùng tinh vi.
Nhưng hắn sao có thể dễ dàng chịu thua được chứ?
Thiên phản tinh mạch luân trong tay truyền tới cảm giác ấm áp, những lớp bùn bắn tới đều bị ngăn cản.
Trong thiên phản tinh mạch luân, mỗi viên hỏa tinh đều do thái dương thần lực biến hóa mà thành!
Điểm này đối phương tuyệt đối không nghĩ ra.
Tả Mạc thầm cười nhạt, thiên phản tinh mạch luân trong tay bỗng đánh mạnh vào ao bùn dưới chân!
Ầm!
Ao bùn dưới chân bỗng rung lên mãnh liệt, một tiếng thét chói tai như muốn xé toang màng nhĩ của Tả Mạc. Trong nháy mắt, vô số hơi nước bốc lên, nhất thời xung quanh trở nên mờ ảo.
Điểm lợi hại nhất của ao bùn là sự mềm mại của nó, đây là đặc tính của nước.
Nước là khắc tinh của hỏa nhưng trái lại hỏa cũng có thể khắc chế nước, chỉ cần hỏa đủ mạnh! Thiên phản tinh mạch luân của Tả Mạc do thái dương thần lực tạo nên, hỏa tính vô song. Năm đó không biết có bao anh hùng các bộ tộc bị thiêu thành tro bụi dưới thái dương thần lực!
Khi những điểm hỏa tinh này chìm vào trong ao bùn.
Hỏa tính bá đạo vô cùng trong thái dương thần lực ầm ầm được kích nổ.
Trong nháy mắt, mỗi một khỏa hỏa tinh đột nhiên to lên, hóa thành một đoàn hỏa diễm. Thiên phản tinh mạch luân giống như một dòng dung nham, ở phía dưới ao bùn tàn phá bừa bãi. Nơi nào nó đi qua thì nước trong nháy mắt đều bị bốc hơi hết, bùn đất khô bị dòng dung nham chảy qua liền nhanh chóng hòa tan, hóa thành từng khỏa lưu ly.
Nếu như đứng ở trên trời nhìn xuống sẽ thấy được rất rõ, lấy Tả Mạc làm trung tâm, sự khô cạn với tốc độ kinh người đang lan ra ngoài. Nơi nó đi qua, người bùn ẩm ướt giống như bị trúng định thân pháp, nước trong người biến mất, cố định tại chỗ.
Người bùn kinh hãi xoay người muốn chạy nhưng hắn còn chưa kịp rút chân khỏi biển bùn thì thái dương thần lực bá đạo đã ầm ầm lan tới.
Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, người bùn dần mất đi nước, trước mặt Tả Mạc hóa thành một pho tượng đất.
Ngay sau đó tượng đất giống như bị gió cát ăn mòn, bắt đầu bong ra từng mảng lớn, từng mảng đất rơi xuống, vỡ tan. Tốc độ mảng đất rơi xuống càng ngày càng nhanh, cuối cùng nó không kiên trì được nữa hóa thành một đống đất vụn.
Ầm!
Trên ao bùn khô cạn, người bùn vô tận giống như nhận được mệnh lệnh, đồng thời ầm ầm sụp đổ.
Cảnh tượng trước mặt vô cùng hoành tráng.
Tiểu Quả và Lý Anh Phương đang nằm trên lưng Tả Mạc, hai mắt mở tỏ, ngây ra như phỗng.
Tả sư huynh… lợi hại vậy sao…
Thiên phản tinh mạch luân một lần trở về trong tay Tả Mạc nhưng vừa vào tay Tả Mạc liền phát hiện ra màu sắc của thiên phản tinh mạch luân đã trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Cảnh tượng xung quanh một lần nữa bình thường trở lại.
Đường phố vẫn bình thường như cũ, ngươi đi đường cách đó không xa thậm khí còn không phát hiện ra vừa có một trận đấu sinh diễn ra.
Trước mặt Tả Mạc chỉ là một đống bụi đất, đúng lúc này có một trận gió mạnh thổi quả nhất thời đống bụi bị thổi tung lên không trung.
Không chút đắc ý, Tả Mạc cảnh giác tra xét xung quanh một lần, không nói nhiều liên điên cuồng chạy.
-----------------------------
Một lát sau, nơi mà Tả Mạc vừa chiến đấu xuất hiện hai bóng người.
“Chúng ta đã đánh giá thấp hắn.”
“Đúng vậy, không ngờ tới ngay cả ma khách người bùn cũng không phải là đối thủ của hắn. Tất Điêu Vũ xuất hiện đã chứng minh suy đoán của chúng ta, Tiếu Ma Qua chính là người kia.”
“Nam Môn Tuyết lộ rồi.”
“Vốn hắn chỉ dùng để làm mồi, hắn có thể ở ngoài sáng giúp chúng ta hấp dẫn sự chú ý.”
“Hiện giờ phải làm sao?”
“Không nên gấp, tìm hiểu trước khi hành động, miếng mồi ném ra bên ngoài rồi, tự nhiên sẽ có kẻ không chịu ngồi yên đâu.”
“Ừ.”
-------------------------------
Tả Mạc điên cuồng chạy về nhà, cả đường bình yên vô sự.
Khi về đến nhà, thấy đám người Thúc Long thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi người thấy Tả Mạc đang dắt theo Tiểu Quả và Lý Anh Phượng thì thức thời không hỏi nhiều.
Trở lại hậu viện, tinh thần Tả Mạc rốt cuộc cũng thả lỏng.
Tiểu Quả sợ hãi hỏi: “Sư huynh…”
Tả Mạc quay đầu lại cười với Tiểu Quả: “Có sợ không?”
“Có một chút.” Tiểu Quả sợ hãi gật đầu. Nàng giống như trở lại đoạn thời gian ở Vô Không Kiếm môn kia, sư huynh không ngừng cổ vũ nàng đã trở lại bên cạnh, cảm giác như đang mơ vậy. Không biết vì sao, viền mắt nàng ửng đỏ, giọng nói không tự chủ được mà nhỏ lại: “Sư huynh thật lợi hại…”
Viền mắt Lý Anh Phượng cũng ửng đỏ. Lần trải nghiệm này tựa như ác mộng nhưng xưa nay nàng vẫn là người kiên cường, cố kìm nén, mở miệng nói: “Sư huynh có việc gì thì cứ đi làm đi.”
Khi nàng nhìn thấy những người trong viện không ngừng hành lễ với Tả Mạc thì có hơi ngạc nhên nhưng cũng hiểu được, Tả Mạc là thủ lĩnh của đội ngũ này. Vừa rồi trên đường bị tập kích cũng không phải điều gì bình thường, lúc này nhất định Tả sư huynh muốn đi xử lý chuyện đó.
“Các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta khả năng phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Tả Mạc trầm giọng nói, lập tức xoay người đi ra bên ngoài.
Thúc Long nhìn thấy Tả Mạc từ trong viện đi ra vội vàng tiến lên nghênh đón: “Đại nhân!”
Tả Mạc vừa thấy liền hỏi: “Người đều ở đây đúng không?”
Thúc Long sửng sốt nhưng lập tức biết rằng đã có chuyện xảy ra, hắn trầm ngâm nói: “A Văn, Nam Nguyệt, Thương Trạch, Minh Quyết Tử, hắc chanh nhị yêu, bọn họ đều đang ở chỗ bia ma công.”
“Lập tức phái người kêu bọn họ quay về.” Tả Mạc trầm giọng nói: “Những người khác thu thập một chút, chờ bọn họ trở về chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”
“Vâng!” Thúc Long biết tình huống khẩn cấp, không nói nhiều lập tức xoay người rời đi.
Tả Mạc trầm mặc, hắn có dự cảm, vòng xoáy vô hình này đang không ngừng tiến lại gần hắn.
----------------------------
Hắc Yên yêu quan sát bia ma công đầy thành kính. Trí nhớ của hắn rất tốt, đã gặp qua là không quên được, những ngày này hắn đã xem qua tất cả các bia ma công.
Nhưng…
Mắt hắn không khỏi nhìn A Văn và Chanh Phát yêu. A Văn chẳng quan tâm gì tới xung quanh, trên tay thỉnh thoảng vô thức mà biến hóa, dù là Hắc Yên yêu cũng cảm giác được những động tác không chú thu hút kia có gì đó của đạo. Đại chanh thì bộ dạng khác hoàn toàn, chỉ thấy hắn khi thì như con kiến trong chảo nóng, đi tới đi lui trước mắt tấm bia đá, khi thì vò tóc, khi thì ngửa mặt lên trời lẩm bẩm, quả đầu màu cam đã bị hắn vò thành cái tổ chim, dù thế nào hắn cũng không chịu im lặng ngồi nhìn. Nhưng xung quanh hắn thường xuất hiện điện mang, băng vụn, hỏa diễm rất dọa người, dẫn đến xung quanh mấy khối bia ma công này không có một bóng người.
Hai tên gia hỏa này thật biến thái!
Trong mắt Hắc Yên yêu tràn ngập ao ước, thiên phú của hai tên gia hỏa này là tốt nhất trong đám bọn họ.
A Văn hắn không quen nhưng đại chanh, tên gia hỏa đầu óc không bình thường này thiên phú cực tốt, ngay cả hắn cũng phải ước ao. Ước ao thì cũng chỉ là ước ao nhưng hắn vì đại chanh mà càng cao hứng hơn. Lúc tu luyện bản bút kí vô danh kia, hắn đã phát hiện ra thiên phú của đại chanh tốt hơn hắn rất nhiều, này cũng là lí do tại sao hắn phải lôi kéo đai chanh đi tới đây.
Bản thân Hắc Yên yêu cũng có phát hiện của riêng mình, toàn bộ tấm bia đá đều in sâu ở trong đầu hắn, hắn đã phát hiện ra một số chỗ bất thường. Trên một số tấm bia đá, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số câu nói như kiểu tự sự, những câu này đều không dài, nhìn qua rất bình thường. Có chút liên quan tới triết lý, có chút khó giải nghĩa.
Nhưng Hắc Yên yêu rất cẩn thận, khi hắn phát hiện ra những câu nói kia thì đột nhiên hắn liên tưởng tới bản bút kí.
Bút kí vốn cũng xuất hiện những câu nói như vậy, trên bút kí nói, Sư Tử Minh một mực tìm kiếm một thứ gì đó, hắn du lịch tu giả yêu ma tam giới chính là muốn tìm kiếm thứ này. Người đi theo cũng không biết Sư Tử Minh tìm kiếm thứ gì nhưng gã đã đem một số lời nói của Sư Tử Minh ghi vào trong bút kí này.
Những lời này cũng xuất hiện trên bia đá, phong cách vô cùng thống nhất.
Lẽ nào bên trong này có ẩn chứa bí mật gì đó?
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hắc Yên yêu, nó khiến hắn cảm thấy hưng phấn. Tuy thiên phú tu luyện của hắn không bằng Chanh Phát yêu nhưng trí lực thì đúng là siêu quần.
Những câu nói rời rạc trên bia đá không khiến người ta chú ý tựa như một bí mật không muốn ai biết, vô cùng hấp dẫn hắn.
Hắn bắt đầu chỉnh lý toàn bộ các tấm bia đá, trí nhớ kinh người của hắn được phát huy cực độ. Rất nhanh, hắn đã lọc ra được những câu không liên quan tới việc tu luyện trên toàn bộ các tấm bia đá.
Vì thế hắn phát hiện được một số câu cũng xuất hiện trên bản bút kí.
Phát hiện này khiến Hắc Yên yêu càng thêm hưng phấn, thời gian bút kí ghi lại hẳn phải là lúc Sư Tử Minh còn đang đi du lịch. Mấy câu nói này chỉ là Sư Tử Minh buộc miệng nói ra, còn khi Sư Tử Minh kiến tạo thành Thái An thì đã là rất lâu sau đó. Hắn điêu khắc bia ma công vậy mà lại thêm mấy câu này vào.
Chắc chắn không phải ngẫu nhiên!
Bên trong nhất định bao hàm thâm ý không muốn ai biết!
Nghĩ đến tin đồn gần đây về bảo các Thái An, trong lòng Hắc Yên yêu khẽ động. Chẳng lẽ, những câu nói này có liên quan tới bảo các Thái An?
Lúc đầu khi hắn nghe thấy những lời đồn đại này thì có hỏi thăm qua chút tin tức. Bảo các Thái An lúc đầu có tồn tại chỉ là bị Sư Tử Minh phong kín, dần dần biến mất trong mắt mọi người.
Sư Tử Minh vì sao lại phong kín bảo các Thái An? Bên trong bảo các Thái An rốt cuộc chứa thứ gì?
Câu hỏi này luôn lơ lửng giữa trời mà chưa có lời giải.
Khi Hắc Yên yêu cẩn thận đọc những câu nói được trích ra kia, dường như hắn đã nắm được đầu mối gì đó.