Thế Giới Tu Chân

Chương 553: Chương 553: Mảnh nhỏ






Thúc Long lần lượt kiểm tra, xác nhận không có lỗi gì mới ngừng lại.

Mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia thực chiến mà lại là một trận đại chiến, nói không khẩn trương là tự lừa mình. Nhưng lúc này huấn luyện cường độ cao của Bồ yêu đã phát huy tác dụng, bọn họ tuy rất khẩn trương nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

Thúc Long giao cho họ nhiệm vụ rất đơn giản chính là công kích theo khổ vệ.

Trên đỉnh núi, những cột đồng thau to cắm khắp nơi, hoa văn thô kệch, đây là đồ đằng trụ, Thúc Long dựa theo chỉ điểm của Vệ mà chế thành.

Phong cách dạy của Vệ đối với Vệ Doanh khác hoàn toàn so với Bồ yêu.

Vệ đã trải qua rất nhiều phong cách của các chủ nhân, không ai không là thiên tài tuyệt đỉnh, điều này khiến hắn trở nên vô cùng uyên bác, các loại chiến bộ của ma tộc đều hiểu rất rõ, Vệ Doanh trong tay hắn dần thay đổi phương thức chiến đấu. Mà hắn còn thêm vào những chiến pháp của bộ lạc viễn cổ làm cho chiến bộ càng thêm cường đại.

Đồ đằng trụ là một trong số đó.

Nếu không phải trên tay Tả Mạc có rất nhiều mảnh nhỏ đồ đằng thì cũng không thể chế tạo được đồ đằng trụ.

Vệ Doanh có thiếu sót trời sinh đó chính là tốc độ. Vào thời đại này tốc độ là chí thượng, Vệ Doanh bẩm sinh đã vụng về liền rơi vào thế yếu, Vệ cũng không nghĩ ra được biện pháp nào để tăng tốc độ của Vệ doanh nhưng lại mang tới rất nhiều thủ đoạn khác, điều này biến họ thành một chiến bộ hạng nặng với phong cách khác lạ!

Trong lòng Dã Lăng dần bình tĩnh lại bởi vì hắn đã phát hiện ra toàn bộ chiến bộ đã đứng đâu vào đấy, tuy chỉ có trăm người nhưng không thể nhìn ra chút khẩn trương nào trên khuôn mặt họ. Bọn họ giống nhưng những người máy được phân công vô cùng chính xác, làm việc cực kì có hiệu quả.

Chiến bộ cường đại!

Đã gặp qua không ít chiến bộ, trong lòng Dã Lăng tràn ngập khiếp sợ, khổ vệ môn đầy bĩnh tĩnh thả lỏng, không chút khẩn trương cũng không hưng phấn, bọn họ giống như đang huấn luyện ngày thường, vô cùng nhẹ nhàng!

Thúc Long đại nhân không nói những lời cổ vũ lòng người, hắn vẫn hạ lệnh như thường, không chút khác lạ.

Ở khu vực xung quanh thì đây là ngọn núi cao nhất, cao tới tận mây xanh, đỉnh núi bằng phẳng, khoảng sáu bảy mươi mẫu.

Một trăm hai mươi đồ đằng trụ được cắm chặt ở trong nham thạch, chỉ lộ hơn nửa ra ngoài. Khổ vệ đứng giữa ở giữa những đồ đằng trụ đó, có thể mơ hồ nhận ra đó là một chiến trận nào đó.

Theo bọn họ đám đạo phỉ khi không rõ tình hình sẽ không ra tay ngay. Tin tức Sơn Long đoàn đã truyền ra khắp toàn Sơn Đạt giới.

Khi đại trận đã được bố trí xong, Thúc Long lặng yên đứng, trong mắt tràn ngập chiến ý.

Đi nào!

----------------------------

Trong đầu Tả Mạc như có thứ gì đó nổ tung, tinh thần hoảng hốt.

Đúng vào lúc này, thiếu nữ ở dưới ngón tay hắn khẽ rên lên một tiếng.

Trên mặt Tằng Dịch hiện lên vẻ mừng rỡ, không tự chủ gọi to một tiếng: “Liên nhi!”

Sắc mặt ba người kia thoáng trầm xuống, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì khả năng Tằng Dịch đồng ý sẽ giảm xuống. Mặc dù ba người bọn họ đều là tướng giai nhưng cũng phải kiêng dè vài phần đối với Bạch Nha ma thể của Tằng Dịch.

Ba người nhìn nhau, trong mắt lóe lên hàn ý, đồng thời phát động.

Thiếu niên lao thẳng tới thiếu nữ đang ở chỗ Tả Mạc, cố gắng bắt thiếu nữ làm con tin, mà người gầy cùng người béo thì đánh về phía Tằng Dịch.

Trong nháy mắt khi ba người đồng thời hành động, Tằng Dịch đã phát hiện ra, quát lớn: “Muốn chết!”

Đồng tử màu vàng hơi đỏ trong phút chốc hóa thành xám trắng, bình tĩnh đánh về phía hai người, tay phải hắn khẽ ngửa lên, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đoàn xám trắng!

Một tiếng rít cực nhỏ giống như từ sâu thẳm địa ngục vang lên.

Người gày và béo đồng loạt biến sắc. Người béo quát lớn một tiếng, ma văn màu nâu đỏ hiện lên, tầng tầng vô hình ba động nhanh chóng khuếch tán. Mười đầu ngón tay của người gày thì như trảo, sáng bóng lóng lánh giống như kim loại, ma văn màu ám lục giống như vô sợ dây leo nhỏ quấn lấy tay hắn.

Roẹt!

Tay phải Tằng Dịch đụng phải ba động vô hình không chút dừng lại, như lưỡi dao xé nước lướt đi!

Một tầng rồi một tầng!

Vài chục tầng ba động không thể ngăn cản được bàn tay xám trắng của Tằng Dịch!

Sắc mặt người béo đại biến, thực lực của Tằng Dịch mạnh hơn dự đoán của hắn, trong lúc nguy cấp, mười ngón tay của người gầy tạo nên tiếng rít gió như mười lưỡi dao sắc bén đánh tới!

Con ngươi xám trắng của Tằng Dịch không chút biểu cảm, giống như người chết, tay phải không có ý định né tránh, vẫn tiến về phía trước.

Trên mặt người gày hiện lên vẻ tàn nhẫn, ma công thôi động đến cực hạn, ma văn màu ám lục bỗng sáng rực lên lướt qua ánh sáng màu bạc trong không trung vô cùng chói mắt!

Song phương không dùng chút tiểu xảo nào!

Ầm!

Trong chớp mắt lục quang chói mắt rực sáng, vô cùng chói mắt!

Ba!

Trong chùm sáng chói mắt và hỗn loạn này, một tiếng nghiền nát vô cùng nhẹ vang lên.

Quang mang không chút báo hiệu biến mất, trên mặt người gày hiện ra sự thống khổ, mười đầu ngón tay của hắn giờ chỉ còn bảy!

Vẻ kinh sợ hiện rõ trên mặt người béo nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, lập tức hô lớn: “Dừng tay!”

“Tằng giới chủ, quý tiểu thư!” Người mập với tốc độ nhanh nhất nói ra vài chữ.

Con ngươi xám của Tằng Dịch khẽ động.

-----------------------------

Thiếu niên không hề để ý tới Tả Mạc, trong mắt hấn chỉ có thiếu nữ! Đằng sau truyền tới những tiếng nổ, tiếng kêu rên của người mập khiến thần kinh hắn căng ra.

Hắn biết rõ hành động của bọn họ đã đánh vào thể diện của Tằng Dịch, với tính khí của Tằng Dịch nếu không đắc thủ vậy tuyệt đối không chết không thôi!

Tằng Dịch tuy không nổi tiếng nhưng gã tuyệt đối không được khinh thường hắn. Nếu không phải Vũ Suất có việc, không thể đích thân tới được, nếu không sự tình lần này không tới lượt hắn làm. Vốn cẩn thận, hắn còn mang theo hai gã tướng giai nhưng không ngờ tới hai gã tướng giai này khi gặp phải Tằng Dịch lại giống như đồ chơi trẻ con, hai người vừa đối mặt thì một lui một bị thương!

Bạch Nha ma thể quả nhiên danh bất hư truyền!

Tuy trên người hắn có huyết mạch của rồng nhưng mới chỉ bước vào tướng giai chưa lâu, tuyệt đối không phải là đối thủ của Tằng Dịch.

Cơ hội duy nhất lúc này chính là nữ nhi của Tằng Dịch!

Nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh kia!

Thừa dịp nàng chưa tỉnh bắt làm con tin mới có thể khiến Tằng Dịch sợ ném chuột vỡ đồ, qua đó mới có thể bắt Tằng Dịch cúi đầu!

Hắn dùng hết toàn bộ sức mạnh, cả người như điện, giờ khắc này đầu óc hắn vô cùng minh mẫn.

Khi khuôn mặt thiếu nữ hiện ra trong mắt hắn, đó là một khuôn mặt tinh xảo quyến rũ, trong nháy mắt, hắn suýt nữa quên mất việc hô hấp!

Lông mi dài khẽ rung lên, mi cong hơi nhăn lại như đang chịu sự thống khổ gì đó, khuôn mặt không chút tì vết khiến người ta không tự chủ mà sinh lòng yêu thương.

Thiếu niên vốn kiêu ngạo nhất thời trở nên mềm lòng.

Người béo ở đằng sau hô lên khiến thiếu niên giật mình, từ trong cảm xúc dần tỉnh táo lại. Khuôn mặt mỹ lệ không chút tì vết này thật có ma lực khó nói nên lời!

Thiếu niên kìm nén cảm xúc trong lòng, cắn chặt răng, dùng hết sức mạnh toàn thân, tay phải đột nhiên chộp về phía thiếu nữ!

Càng ngày càng gần!

Trong nháy mắt thiếu niên mừng rỡ vô cùng, thành công ngay ở trước mắt, chỉ cần bắt được thiếu nữ này là có thể chuyển bại thành thắng!

Tay phải hắn chạm vào chiếc cổ trắng của thiếu nữ, hắn thậm chỉ có thể cảm thấy sự mềm mại truyền tới đầu ngón tay.

Thành công rồi!

Đúng lúc này, bỗng hai hàng lông mi của thiếu nữ run lên, chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt của thiếu nữ giống như thủy tinh, sâu không thấy đáy.

Trong nháy mắt, khuôn mặt vô cùng tinh xảo quyến rũ kia giống như sống lại! Vẻ mặt xinh đẹp, khí chất khó tả nhưng nó giống như độc xà trong đêm, lặng yên không chút tiếng động tiến vào trong lòng thiếu niên.

Trong nháy mắt vẻ mặt thiếu niên dại đi, tay không tự chủ được vẫn đang đặt ở trên cổ thiếu nữ.

“Ta gọi là Liên Nhi.”

Giọng nói yếu ớt của thiếu nữ như từ sau bình phong truyền tới, phiêu hốt bất định.

“Động thủ!” Người béo lo lắng kêu lên.

Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể không chút nhúc nhích.

Phốc phốc phốc phốc!

Vô số máu tươi không chút dấu hiệu báo trước từ trong người thiếu niên trào ra, thiếu niên ngã ngửa ra sau.

Vẻ mặt người béo và người gầy cứng đờ lại, bọn họ không thể lý giải được sự việc đang diễn ra trước mắt. Bọn họ không nhìn thấy thiếu nữ có bất cứ hành động nào, không nhận thấy bất cứ sức mạnh ba động nào, bọn họ chẳng nhìn thấy gì!

Bọn họ biết rất rõ thực lực của thiếu niên, tuổi còn trẻ mà đã là tướng giai, không lâu nữa có thể thức tỉnh huyết mạch rồng trong người, tiền đồ không thể hạn lượng, cho dù là hiện tại, thực lực của thiếu niên cũng cao hơn hai người bọn họ.

Vậy mà…vậy mà… Chết!

Bọn họ giống như vừa gặp quỷ vậy, sự việc trước mắt quá quỷ dị, vượt xa khỏi phạm vi lý giải của bọn họ!

“Ta gọi là Liên Nhi.”

Thiếu nữ yếu ớt nói với Tả Mạc, khuôn mặt xinh đẹp kia khiến người ta muốn yêu thương.

Tả Mạc ngoảnh mặc làm ngơ, hắn không nhúc nhích.

Thiếu nữ khép đôi hàng mi dài, nhắm mắt lại, trong nháy mắt, vô số hình ảnh vỡ vụn hiện ra trước mắt nàng.

----------------------------

Một viên châu đã vỡ vụn.

“…Đừng quên…”

Trong giọng nói thanh thúy của thiếu nữ tràn ngập sự lo lắng và sầu muộn.

“…Ngàn vạn lần đừng quên…”

Thiếu nữ đang không ngừng lặp lại căn dặn đó.

Rõ ràng giọng nói ở trước mặt nhưng bất luận Tả Mạc nỗ lực thế nào cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của thiếu nữ, giống như đang có một tầng hơi nước. Từng hình ảnh vỡ vụn không ngừng bay qua trước mắt hắn, mỗi một hình ảnh đều alf do những mảnh nhỏ tạo thành, chỉ có giọng nói của thiếu nữ là vô cùng rõ ràng.

Tâm tình bi thương tuyệt vọng giống như vụ khí tràn ngập không ngừng ăn mòn Tả Mạc.

Tả Mạc cắn chặt môi, hắn đã trải qua trăm trận, từ trong những mảnh nhỏ kia nhìn thấy được rất nhiều thứ, huyết quang, giết chóc…

Giọng nói của thiếu nữ chợt đứt chợt liền, giống như đang vỡ ra thành các mảnh nhỏ.

“… Đừng sợ…”

“Thiếu… Chạy mau…”

Càng ngày càng nhiều những âm thanh vụn vỡ khiến người nghe không thể hiểu nổi.

Trong lòng Tả Mạc như có thứ gì đó chặn ngang, bị thương khó nói nên lời tràn ngập trong lòng hắn.

Bỗng một hình ảnh xuất hiện khiến Tả Mạc chấn động!

Một thiếu nữ cùng một thiếu niên đang hốt hoảng chạy trong núi, cành cây không ngừng trôi qua, quần áo của hai người đều đã rách, Tả Mạc thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc của thiếu nữ, từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt.

Tả Mạc ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, tựa như đang nhìn thấy điều gì đó không thể tin được.

Một đôi chân trần không tỳ vết đạp lên bùn đất, đạp lên những cành khô bén nhọn, không ngừng chạy.

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đôi chân trần đang chạy kia, không thể rời mắt được.

“Thiếu gia đừng sợ, ta nhất định sẽ tìm được người!”

Đúng lúc này, lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy một câu nói hoàn chỉnh, giọng nói của thiếu nữ rất yếu ớt nhưng vô cùng kiên quyết.

Trong nháy mắt, Tả Mạc như bị thứ gì đó bắn trúng, nước mắt không kìm được rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.